Liễm Châu


1.

Đây là bí mật lớn nhất của thôn Liễm Châu chúng tôi.

Đời đời kiếp kiếp, thôn Liễm Châu phát triển không ngừng.

Không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh hay thiên tai.

Tất cả đều dựa vào ngọc liễm châu độc nhất vô nhị của thôn.

Bởi vì ngọc liễm châu này mà thôn chúng tôi từ trước tới nay sống ẩn dật trong núi sâu, không chịu đi ra ngoài.

Ngọc liễm châu không giống với ngọc trai bình thường, nó tinh tế hơn, bóng đẹp hơn, lắc nhẹ viên ngọc sẽ thấy được ánh nước lấp lánh bên trong, thậm chí còn tỏa ra hương thơm độc đáo lạ lùng.

Vậy nên có rất nhiều người truy tìm ngọc liễm châu, giá cả dần dần cũng bị nâng lên rất cao.

Nhưng ngọc liễm châu sản lượng rất thấp, không phải bởi vì người trong thôn không muốn phát tài.

Mà bởi vì thôn Liễm Châu có quá ít phụ nữ.

Ngọc liễm châu chỉ có thể do phụ nữ nuôi, đây là điều cha đã dạy tôi từ nhỏ.

Sau khi con gái ở thôn Liễm Châu đến kỳ kinh nguyệt là có thể bắt đầu nuôi ngọc.

Các cô gái trước tiên phải đi bái kiến Châu nương nương, cầu cho Châu nương nương phù hộ, sau đó mới có thể đi hái một quả hạch trên cây cổ thụ phía ngoài.

Cây cổ thụ này rất linh thiêng, bốn mùa không tàn, năm nào cũng ra quả.

Nhưng quả hạch đó trông như một cục đá, to bằng quả trứng bồ câu, vỏ nó vừa cứng và gai góc.

Phụ nữ thôn Liễm Châu phải chịu đựng nổi đau đớn, nhét quả hạch đầy gai góc này vào trong cơ thể.

Dù đứng, ngồi, hay nằm, làm việc hay nghỉ ngơi gì thì cũng không được lấy cái quả hạch này ra.

Chỉ cần nghiêm túc nuôi dưỡng ba năm là có thể có được một viên liễm châu.

Mà phụ nữ càng xinh đẹp thì viên liễm châu càng hoàn mỹ.

Đây là việc mà mỗi người phụ nữ trong thôn Liễm Châu đều phải làm.

Mẹ tôi cũng làm, chị tôi cũng làm.

Mà trong tương lai, tôi cũng phải làm.

Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể sinh tồn.

Nhưng mà tôi lại không muốn nuôi ngọc.

2.

Nuôi ngọc, thật sự rất khổ sở.

Có một đêm, mẹ tôi đau quá, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được.

Hô hấp của bà hỗn loạn, phụ nữ trong lúc nuôi ngọc không có đêm nào là được yên giấc.

Mấy góc của quả hạch sắc bén, đâm vào thịt như bị hàng nghìn con kiến bu lại xâu xé, mẹ tôi đau tới mức tới véo bản thân, không thốt nổi lên lời.

Có lẽ trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà đã nhớ tới lời bà đã từng nói với đứa con gái lớn.

“Phụ nữ nuôi ngọc đều phải chịu cảnh như thế này đấy!”

Tiếng ngáy của cha vang lên như sấm.

Người mẹ còn đang còn sống sờ sờ của tôi đã tự cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.

Một lúc sau, nửa đầu lưỡi vẫn còn đang nằm trong cổ họng và mẹ đã không còn hơi thở nữa.

Sáng hôm sau, cha chỉ tức giận mắng một tiếng “Xui xẻo”.

Cơ thể của mẹ đã lạnh băng.

Thúy Hoa tẩu nhà bên sang nhà tôi nhìn thoáng qua, rồi thở dài một hơi, xoa xoa đầu tôi: “Trời thấy còn thương, chắc mẹ con vội vàng đi đầu thai vào một gia đình tốt hơn rồi.”

A tỷ giúp mẹ thay quần áo, chính mắt tôi nhìn thấy.

Phần thân dưới của mẹ sưng to biến dạng, má.u thịt trộn lẫn với quả hạch gai góc, loang lổ vết m áu.

Má.u thịt bị đẩy ra có mùi thôi thối, bên trong là một viên liễm châu còn chưa thành hình, vẫn có rất nhiều gai.

Viên ngọc đó rất lớn.

Bởi vì năm sau trong nhà phải sửa lại phòng mới để ca ca cưới vợ.

Tôi đưa mắt nhìn a tỷ lấy viên liễm châu còn dính má.u ra, không nhịn được mà nôn khan.

Vừa cảm thấy khổ sở dằn vặt, vừa cảm thấy có chút vui mừng.

Có lẽ vui vì mẹ cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Ngoại trừ mấy năm sinh tôi và a ca a tỷ ra thì mẹ tôi liên tục phải nuôi ngọc.

Bà là một cô gái rất xinh đẹp.

Là người có thể nuôi ra viên ngọc tốt nhất trong số những người đồng trang lứa khác ở thôn này.

Nhưng bà ch ết mất rồi trong khi chỉ mới 32 tuổi.

Không bệnh không tật nhưng vẫn ch ết.

Phụ nữ ở thôn Liễm Châu có tuổi thọ ngắn, rất ít người có thể sống qua 50 tuổi.

Người chế.t sớm như mẹ tôi cũng không hiếm.

Chưa từng có ai dám lên tiếng về tuổi thọ của người nuôi ngọc, có lẽ trong thâm tâm mọi người đều biết chỉ là không nói ra mà thôi.

Tôi sợ lắm.

Viên liễm châu chưa thành hình còn dính má.u đen kia phản xạ lại khuôn mặt trắng bệt của tôi.

Có gì đó trào ra từ cuống họng, tôi rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, nôn hết mọi thứ trong bụng ra.

Tôi không muốn giống như mẹ.

Tôi muốn sống, sống như một con người bình thường!

3.

Nửa đêm, tôi định lặng lẽ trốn đi.

Nhưng lại không dám cho a tỷ đang ngủ bên cạnh biết.

Tôi khó khăn lắm mới có thể bò được xuống giường.

Tôi hít vào một hơi, nhẹ tay nhẹ chân, không dám thở mạnh.

Vất vả lắm mới ra được tới cửa, trên trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi vừa yên lặng cầu nguyện, vừa cẩn thận đẩy cửa ra.

“Kẽo kẹt…”

Cánh cửa gỗ mục nát phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tôi rùng mình một cái, tim như muốn nhảy ra ngoài, cứng đờ người quay đầu lại nhìn chiếc giường.

Vẫn ổn! Vẫn ổn!

A tỷ vẫn đang thở đều đều, chưa bị tỉnh giấc.

Tôi lén lút ra khỏi cửa.

Thật ra a tỷ là người đối xử với tôi tốt nhất trong nhà, nhưng tỷ ấy lại là tín đồ thành kính của Châu nương nương, tỷ ấy nuôi ngọc, cũng tin vào ngọc.

Tỷ ấy cảm thấy bản thân được nuôi ngọc là ân huệ mà Châu nương nương ban cho, nếu Châu nương nương không ban cho phụ nữ ở thôn Liễm Châu năng lực này, chúng tôi đã không thể tồn tại đến bây giờ.

Tỷ ấy sẽ không đồng ý việc tôi không muốn nuôi ngọc.

Tỷ ấy đã không đồng ý thì huống hồ gì cha và ca ca.

Tôi chỉ có thể lặng lẽ ra ngoài.

Tôi không dám trốn đi, trừ tên Trần Tam Bì năm nào cũng đến mua ngọc liễm châu ra, tôi căn bản chưa từng gặp qua người ngoài thôn nào cả.

Huống hồ, thôn Liễm Châu giấu mình trong núi sâu, tôi không thể trốn thoát được.

Biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này chính là làm chậm thời gian kinh ngu yệt đến.

Tôi đã 11 tuổi rồi, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Màn đêm đen nhánh, tôi to gan, mò mẫm đi ra bờ sông.

Tiết trời mùa xuân se se lạnh, nước sông lạnh đến thấu xương, tôi đưa tay xuống ướm thử thì theo phản xạ rụt ngay lại.

Lạnh quá!

Nước sông phản chiếu gương mặt trắng bệch của tôi, trông y như người ch ết.

Tôi lại nhìn lên, đây rõ ràng… là khuôn mặt của mẹ tôi!

Mẹ đang cười!

‘Bùm’ một tiếng.

Tôi hoảng sợ, trượt chân ngã ùm xuống nước.

Sự lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng xông tới, không hề khách sáo mà len lỏi vào xương cốt tôi.

Tôi vừa sợ vừa lạnh, lạnh đến mức run rẩy nhưng vẫn không đứng dậy.

Mẹ từng nói, trước khi kỳ kinh nguyệt đến không được đụng vào nước lạnh, nước lạnh sẽ khiến kinh nguyệt không đến được.

Tôi không muốn đứng dậy, tôi phải khiến kỳ kinh nguyệt biến mất!

4.

Cứ như vậy, tôi ngâm mình trong nước không biết bao lâu.

Đến khi ý thức mơ màng dần, tôi mới đột nhiên bừng tỉnh lại.

Có người đang đi tới bờ sông!

Chuyện tôi ngâm nước lạnh tuyệt đối không thể để người trong thôn biết.

Phụ nữ không muốn nuôi ngọc sẽ bị ném vào rừng cho sói ăn.

Tôi nín thở, men theo bóng đêm, núp sau đám cỏ dại ở bờ sông, giấu mình thật kín kẽ.

Trên bờ loáng thoáng có âm thanh truyền tới.

Là một nam một nữ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chỉ là một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm.

Phụ nữ trong thôn chết sớm, ngày càng có nhiều đàn ông góa vợ lúc còn trẻ.

Cưới thêm thì không được, đương nhiên vụng trộm là biện pháp tốt nhất.

Nhưng mà khiến tôi không ngờ giọng nói này thế mà lại là người quen.

“Tiểu Nhu à, bà vợ kia của anh ch ết mất tiêu rồi, không còn ai nuôi ngọc nữa, hôn sự của Diệu Hoa chắc phải hoãn lại rồi.”

“Người cũng ch ết rồi, nhà ông cũng không phải chỉ có mỗi bà ta nuôi ngọc.”

Thanh âm người đàn ông có chút xao động, người phụ nữ kia cười một tiếng.

“Tiểu Nhu à, trong nhà chỉ có mỗi Đại Nữu đã nuôi ngọc rồi, còn Nhị Nữu thì chưa tới tuổi, chưa nuôi được!

“Ông ngốc thật đấy, tôi bốc cho ông ít thuốc, cứ cho con bé uống hết là kỳ kinh ng uyệt đến ngay ấy mà!”

“Nhưng mà vẫn không kịp, nuôi ngọc phải nuôi tận 3 năm lận đấy!”

Người phụ nữ vỗ vai người đàn ông.

“Nói ông ngốc đúng là không sai mà! Bà vợ đã ch ết kia không phải đã để lại một viên sắp thành hình sao!”

Đôi mắt người đàn ông lập tức sáng lên.

“Tiểu Nhu, vẫn là bà có cách hay!”

Tiếng cười của đôi nam nữ yêu đương vụng trộm càng lúc càng chói tai.

Tôi ngâm mình dưới nước sông lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy tim mình còn lạnh hơn.

Tiểu Nhu là vợ của Vương đại phu, Chu Nhu, Diệu Hoa là ca ca tôi, Đại Nữu là a tỷ.

Còn Nhị Nữu… là tôi.

Người đàn ông này… là cha tôi.

5.

Cha tôi bắt tôi phải uống thuốc, bắt tôi nuôi ngọc cho bằng được.

Còn muốn tôi nuôi tiếp viên ngọc mẹ đã nuôi dở.

Nuôi ngọc của người khác sẽ khiến tôi sống không bằng chết!

Ngọc liễm châu đổi chủ, sẽ khiến cơ thể người nuôi dao động bất an!

Mấy năm trước có một cô gái nuôi lại viên ngọc mà tỷ tỷ của cô ấy đã từng nuôi, đau đến mức một người đang sống sờ sờ đã tự rút sạch mười đầu móng tay, tuổi còn trẻ mà đã ra đi.

Trong đầu tôi rối như tơ vò.

Sắc mặt vốn đã trắng bệch giờ lại càng thêm khó coi.

Đúng lúc này, không biết có thứ gì dưới đáy hồ cắn tôi một cái.

Tôi kêu lên đau đớn, mới kinh ngạc phát hiện không đúng.

Người trên bờ nghe thấy rồi!

Chỉ nghe thấy một tiếng vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Ai?”

Cha tôi dường như đang ở mặc quần áo, tôi nhìn sang hướng bên kia, dồn hết sức lực chạy sang bờ bên kia.

Lợi dụng bóng tối bò lên bờ, ruồi nhặng bay loạn lên, tôi căn bản không dám quay đầu lại.

Nhưng dù sao cha tôi cũng là đàn ông trưởng thành, tôi có thể nghe thấy, tiếng bước chân của ông ta càng ngày càng gần.

Nếu như bị ông ta bắt được, tôi sẽ xong đời!

Tôi không muốn giống như mẹ đâu!

Tôi liều mạng mà chạy.

Chỉ cần cầu cho không bị bắt là được.

Trong lúc chạy, ý niệm này đã dâng lên trong đầu tôi, cũng nhờ có ý niệm này, tôi mới chạy vào miếu Châu nương nương để chống đỡ.

Đàn ông rất ít khi lui tới nơi đây, họ kiêng kị, nói đó là điềm xấu.

Chỉ có phụ nữ mới có thể cầu.

Cha tôi hẳn sẽ không vào đâu!

Sẽ không đâu!

Tôi đã đến đây rất nhiều lần, nhưng đều là ban ngày, đây là lần đầu tiên tôi đến đây vào buổi tối.

Trong miếu lạnh căm căm, có gió thổi vào, tàn nhang lại không hề rơi, ánh nến cũng lù lù bất động, vừa quỷ dị vừa thần thánh.

Tôi cố gắng giữ nhịp hô hấp, ngồi ở trong góc, cứ có cảm giác trong chỗ tối có cái gì đó đang nhìn trộm tôi.

Lạnh lẽo đến rợn người.

Tiếng bước chân nặng nề của cha tôi từ xa đang đến gần, càng ngày càng gần.

Ông ta định vào đây!

Tôi đột nhiên trừng lớn hai mắt, lông tơ cả người dựng đứng.

Vừa rồi, có một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau vươn tới, che miệng mũi của tôi lại.


Nhấn để mở bình luận

Liễm Châu