Liễm Châu


#Nori

- --------------------------------------------------------

6

Bàn tay kia không có chút độ ấm nào, không biết là người sống, hay là… người ch ết.

Tôi không dám quay đầu lại, cố gắng níu lấy bàn tay kia, vùng vẫy muốn thoát ra.

Nhưng bàn tay kia dường như càng giữ chặt hơn.

Mặc cho tôi nỗ lực như thế nào cũng không gỡ ra được.

Đến lúc tôi sắp tuyệt vọng, sau cổ liền truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.

Hình như là người sống!

“Đừng sợ, ông ta đi rồi.”

Giãy giụa một lúc lâu, giờ tôi mới nhớ ra, cha vẫn còn đang truy lùng tôi ở bên ngoài.

Ông ta do dự một lát, cuối cùng vẫn không bước vào trong.

May quá, ông ta không vào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, giữa trán đều là mồ hôi lạnh, nhưng lại cảm giác có gì đó sai sai.

Giọng nói này, hình như có chút quen thuộc!

Tôi bóp chặt lòng bàn tay, móng tay hung hăng đâm vào thịt.

Tôi đánh bạo, chậm rãi quay đầu lại.

Lúc thấy rõ mặt người đó, tôi vừa mừng vừa sợ.

“A tỷ! Là tỷ!”

“Sao tỷ lại ở đây!”

Suy nghĩ trong đầu ban nãy bị tôi nuốt tuột vào trong.

Tỷ sờ sờ mặt tôi, dường như đã chờ từ rất lâu rồi, nhiệt độ trên tay thấp đến dọa người.

“Ta ngủ không được, muốn tới bái kiến Châu nương nương.”

“Vậy…” tôi còn định nói thêm, nhưng chưa mở miệng đã bị chặn lại.

“Suỵt.”

A tỷ đặt ngón trỏ trên môi tôi, lạnh đến mức tôi nhịn không được còn co rúm lại một chút.

Tỷ ấy nâng nâng khóe miệng, cười ôn nhu như thường ngày.

Nhưng vì ánh nến mờ nhạt nơi đây, khiến tôi hơi có cảm giác kỳ quái.

“Nhị Nữu, chuyện đêm nay, coi như chưa từng xảy ra nhé, sau này không nhắc lại nó nữa, được không?”

Tôi vốn đã chột dạ vì trốn ra ngoài, a tỷ đã không truy cứu, tôi tất nhiên không dám nhắc lại.

Chỉ biết gật đầu thật mạnh.

A tỷ lại mở miệng: “Vậy muội về trước đi.”

“Tỷ muốn ở lại với Châu nương nương thêm lát nữa.”

Tôi lại gật đầu lần nữa, tuy không biết vì cái gì, nhưng lại không dám làm trái.

Chân nọ xọ chân kia mà chạy về nhà.

Cha hẳn là đã trở về, tôi lặng yên không một tiếng động mà quay về phòng của tôi và a tỷ.

Vào cửa xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện đêm nay, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của tôi, tôi mất hết sức lực ngồi tuột xuống ở cạnh cửa, không biết là do mệt, hay là do bị dọa.

Thật sự quá mạo hiểm.

Chớp mắt một cái, ngữ khí đột nhiên muốn nhảy vọt.

Tôi thấy…

Trên giường, phồng lên độ cong của một người!

7.

A tỷ…… Ở trên giường!

Tỷ ấy quay về rồi?

Hô hấp tỷ ấy vững vàng, ra ngoài cùng một lúc với tôi, mà như chưa từng đi ra ngoài.

Vậy trong miếu Châu nương nương ban nãy… ban nãy, là cái gì?

Tôi nổi da gà toàn thân, thở gấp, không ngừng tự an ủi chính mình.

Từ miếu về nhà có rất nhiều con đường, biết đâu a tỷ đã về đi ngủ trước thì sao!

Tôi không dám nghĩ nữa, việc này đã vượt quá nhận thức của tôi.

Trong lòng tôi liên tục trấn an chính mình.

Đúng! Chắc chắn là như vậy!

Men theo ánh trăng chiếu vào, tôi lấy hết can đảm thử thăm dò một chút.

Đây đúng là a tỷ.

Nhưng tôi vừa không dám đánh thức tỷ ấy, vừa… không dám lên giường ngủ.

Tôi thay quần áo ướt trên người, mơ mơ màng màng tựa lên bàn.

Theo lý thuyết mà nói, tôi đã trải qua một đêm kinh tâm động phách như vậy, hẳn là rất khó ngủ.

Nhưng không hiểu sao, vừa nằm xuống một cái là đi vào mộng đẹp ngay.

Trong mộng vẫn là ở cái miếu của Châu nương nương, tôi quỳ gối trên chiếc đệm cói bên dưới bức tượng, cầu cho Châu nương nương phù hộ.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy tượng Châu nương nương chuyển động, chớp chớp mắt, nhìn tôi cười.

Bà ấy cười cười, tôi chợt phát hiện, khuôn mặt của Châu nương nương không biết từ khi nào đã thay đổi.

Tôi dụi mắt, cẩn thận nhìn kĩ, thế mà lại là a tỷ đang cười với tôi!

A tỷ đứng ở trên thạch đài, cười với tôi.

Rốt cuộc… là ai?

Môi đỏ của tỷ ấy mấp máy, tôi lại thấy không rõ bộ dạng của tỷ.

“Mau tới đây, tới đây đi, Nhị Nữu.”

“Nhị Nữu, tỷ sẽ phù hộ muội.”

8.

“Nhị Nữu, Nhị Nữu……”

Ai đang gọi tôi vậy?

Đầu óc tôi mê man tỉnh lại từ trong mộng.

Trời đã sáng từ lâu.

Có ai đó đang lay cánh tay tê cứng vì ngủ của tôi.

“Nhị Nữu, dậy đi!”

Tôi khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt người đó.

Đầu óc còn mơ màng ngay lập tức tỉnh táo lại ngay!

“Tỷ…A tỷ…”

Sự việc tối hôm qua và cảnh tượng kỳ quái trong mơ khiến khoảnh khắc tôi nhìn thấy a tỷ thì trong lòng cũng rụt rè hơn, nói chuyện cũng lắp bắp.

Nhưng a tỷ giống như không để ý, giọng của tỷ rất gấp rút.

“Nhị Nữu, muội lên nấu cơm, tỷ ra ngoài một chuyến.”

Tôi mờ mịt gật gật đầu.

A tỷ không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Tôi hơi ngạc nhiên, sáng sớm tinh mơ, a tỷ muốn đi đâu?

Chẳng lẽ lại là, miếu Châu nương nương?

Không được!

A tỷ trong miếu Châu nương nương tối hôm qua, và a tỷ ngủ trên giường.

Tôi không dám nghĩ nữa, nhưng không thể không nghĩ đến.

Việc này quá quỷ dị, cũng quá khủng bố.

Tôi không thể để a tỷ đi!

Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!

A tỷ là người đối xử với tôi tốt nhất trên đời, tôi không thể để tỷ ấy xảy ra chuyện!

Nghĩ vậy, giày còn chưa kịp xỏ, tôi đã lập tức chạy ào cửa.

Phía sau truyền đến tiếng Lý Diệu Hoa mắng nhiếc.

“Lý Nhị Nữu, cơm còn chưa nấu, mày chạy đi đâu vậy? Nha đầu chết tiệt kia! Cút trở về cho tao!”

Tôi khẽ cắn môi, không hé răng, cùng lắm thì trở về bị đánh một trận thôi.

A tỷ đi rất nhanh, như đang vội vã đi làm chuyện gì đó.

Đến mức không phát hiện ra tôi đang bám theo đằng sau.

Nhưng hướng tỷ ấy đi hình như không phải đến miếu Châu nương nương.

Tỷ đi dọc theo con đường nhỏ, đi thẳng đến đầu thôn.

Nhà Vương đại phu?

Tỷ tỷ đến nhà Vương đại phu làm gì?

9.

Bám theo tới đây rồi, tôi không tiện đi vào.

Tôi cũng không nóng lòng lắm, liền trốn ở cửa chờ.

Chỉ chốc lát sau, tỷ tỷ đã ra tới.

Trong tay còn cầm một túi thuốc.

Tôi lại lo lắng, tỷ tỷ bị bệnh sao? Mua thuốc làm gì?

Nhưng mà bám theo tỷ ấy nãy giờ, tự nhiên lộ diện cũng không được hay lắm.

Nếu tỷ tỷ biết tôi không nghe lời.

Nhất định sẽ không vui.

Tôi cắn môi, đi đường vòng xa hơn.

Co chân chạy, cuối cùng cũng về tới nhà trước tỷ tỷ.

Tôi thở hổn hà hổn hển.

Lý Diệu Hoa túm lấy cây gậy trúc, đùng đùng sát khí kéo tôi lại.

“Nha đầu ch ết tiệt kia, mày chạy cái gì mà chạy!”

Cây gậy trúc đánh vào người đau rát, tôi cố nhịn, không dám phát ra tiếng.

Nếu la lên, tôi sẽ càng bị đánh thảm hơn.

Đến lúc tôi sắp chịu không nổi nữa.

Thúy Hoa tẩu tử nhà bên và chồng là Lý Tam Quý ở bên ngoài rống lên.

“Diệu Hoa, cha mày ch ết rồi! Tối hôm qua ch ết ở miếu Châu nương nương rồi!”

Lý Diệu Hoa tức giận: “Mấy người nói bậy cái gì đó!”

Hắn không tin.

Trong đầu tôi lại đột nhiên trống rỗng.

Cha ta… tối hôm qua… miếu Châu nương nương…

Còn có…

A tỷ!

Tôi cật lực thuyết phục chính mình, không thể nào.

Tay không nhịn được mà run rẩy.

Giọng điệu Lý Tam Quý càng thêm sốt ruột, Lý Diệu Hoa cũng luống cuống.

“Thúc không gạt tôi chứ?”

Lý Tam Quý dậm chân: “Ta lừa ngươi cái này làm gì!”

Tôi bất chấp cơ thể đau đớn, vèo một cái bò dậy từ trên mặt đất, cắm đầu chạy thẳng đến miếu Châu nương nương.

Lý Diệu Hoa chậm một bước, cũng không đuổi theo tôi.

Người trong thôn vây thành một vòng tròn trước miếu Châu nương nương.

Tôi chen chúc trong đám người.

Mắt đỏ bừng vọt được vào trong.

Đúng là cha tôi!

10.

Vương đại phu nói rằng cha tôi đã ch ết từ tối hôm qua.

Có lẽ là do trượt chân ngã.

Không ngờ là vì vậy, đúng là xui quá đi mất!

Thôn trưởng và mấy người đàn ông nói: “Nửa đêm lảng vảng ở miếu Châu nương nương, chắc chắn là ông ta đã phạm vào điều kiêng kị của Châu nương nương!”

Bọn họ nói cha ngã ch ết…

Ông ta thực sự ngã ch ết sao?

Không sao cả, ngã ch ết thì càng tốt rồi!

Càng tốt!

Lý Diệu Hoa nhào lên người cha gào khóc, còn tôi kiểu gì cũng không khóc nổi.

Cha ch ết rồi, có lẽ tôi sẽ không cần…không cần phải nuôi ngọc nữa.

Thậm chí trong lòng tôi còn thấy hơi vui vẻ.

Thấy tôi không khóc, thôn trưởng và mấy người đàn ông kia bắt đầu chỉ trỏ tôi.

“Con vịt trời đê tiện này, cha ch ết cũng không thấy khóc một tiếng.”

“Đúng là con sói mắt trắng, phí công nuôi nó lớn chừng này!”

“Bất hiếu, không cho cha nó hưởng được tí phúc nào.”

Tôi không thèm để ý họ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ về a tỷ.

Mặc kệ cha tôi… ch ết như thế nào, a tỷ vĩnh viễn là a tỷ của tôi.

Vĩnh viễn là như vậy!

Vương đại phu cũng hùa theo đám đàn ông kia nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ nó mới đến bảo là lấy thuốc cho Nhị Nữu, chỉ cần nuôi ngọc thêm hai ngày, lão Lý sẽ lập tức được hưởng phúc rồi, mấy người nói xem…… Ai nha!”

Tôi rất vất vả mới tịnh tâm được, trong lòng lại dao động thêm lần nữa.

Thuốc, nuôi ngọc, hưởng phúc……

Lấy thuốc cho tôi?

Lời nói của cha và Chu Nhu tối qua không chịu khống chế mà liên tục lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Không, không phải vậy mà


Nhấn để mở bình luận

Liễm Châu