Liễm Châu


11.

Tôi không màng ánh mắt của những người khác trong thôn, chạy như điên về nhà.

Tôi muốn đi tìm a tỷ.

Tôi chỉ tin a tỷ thôi!

Tôi chạy rất nhanh, có người đi theo phía sau cũng không biết.

Nhanh như chớp đã về đến nhà, nhưng đứng ở cửa nhà rồi tôi lại chần chừ.

Chuyện xảy ra từ đêm qua tới giờ khiến tôi cạn kiệt sức lực.

Đến sức mở cửa cũng không có.

Do dự mãi.

Cuối cùng tôi vẫn mở cửa ra.

A tỷ đang ở phòng bếp… nấu thuốc.

Tỷ vẫy tay với tôi: “Nhị Nữu, muội đi đâu đó? Mau tới đây.”

Tôi nặng nề lê bước chân đi qua đó.

Tôi nhấp nhấp đôi môi khô nứt, từng câu từng chữ mà nói: “A tỷ, cha mất rồi.”

A tỷ ngừng tay một chút, như không có gì xảy ra, nói:

“Muội đùa cái gì vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt a tỷ: “Ông ấy chết ở miếu Châu nương nương.”

A tỷ mang thuốc ra tới.

Nghe vậy thì phụt cười.

“Nhị Nữu, cha ch ết rồi không phải rất tốt sao?”

Tôi nuốt nước miếng, im lặng một lát.

A tỷ đột nhiên cong cong khóe miệng, đưa thuốc đến trước mặt tôi.

“Nhị Nữu, uống cái này đi.”

Tôi nhìn chằm chằm chén thuốc đen như mực kia.

Trái tim kiên định dần dần dao động.

Tôi không nhận lấy, chỉ hỏi: “A tỷ, đây là cái gì?”

“Thuốc bổ mua cho muội.”. Truyện Bách Hợp

“Muội không muốn uống.”

“Nghe lời, Nhị Nữu.”

A tỷ tiến lên một bước, tôi liền lui về một bước, mãi đến khi không lùi được nữa.

Biểu cảm của a tỷ thậm chí bất đầu trở nên đáng sợ.

Giọng tôi run lên, nhưng vẫn kiên định: “A tỷ, muội không muốn nuôi ngọc.”

A tỷ cụp mắt nhìn xuống khiến tôi không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt của tỷ ấy.

A Tỷ kìm chặt lấy người tôi.

“Nhị Nữu, nghe lời!”

Tôi liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không làm gì được, sức lực của a tỷ rất lớn, giữ chặt tôi ở trước người.

Tôi gần như điên cuồng hét lên: “Không muốn! A tỷ! Không muốn!”

Nhưng chén thuốc kia cách tôi càng ngày càng gần.

Cái chén thuốc đen như mực kia, tỏa ra mùi vị buồn nôn, khiến tôi nhớ tới mùi m áu thịt lẫn lộn của mẹ.

Tôi không muốn nuôi ngọc.

Tôi không muốn!

Tôi không muốn biến thành như vậy, nhưng tôi không thoát được!

Lúc tôi sắp tuyệt vọng.

Bỗng nhiên có người đánh đổ chén thuốc.

Tôi thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

Là……là người phụ nữ yêu đương vụng trộm với cha tôi tối hôm qua

Chu Nhu?

Bà ta? Đánh đổ chén thuốc?

12.

Không kịp hỏi vì sao, tôi cất bước bỏ chạy.

Sợ chậm một bước sẽ lại bị a tỷ ép uống thuốc.

Lần đầu tiên a tỷ làm ra một hành động khiến tôi cảm thấy sợ hãi tới vậy, tôi không rõ nữa, a tỷ luôn luôn yêu thương tôi vì sao lại biến thành như vậy.

Ở cái thôn này, đến một người tôi cũng không dám tin.

Tôi lẻ loi ngồi xổm bên dòng sông nhỏ, không biết sau này phải làm sao đây.

Tôi không muốn nuôi ngọc, tôi không muốn.

Tôi không muốn giống như mẹ, cũng không muốn giống những người phụ nữ khác của thôn Liễm Châu.

Tôi chỉ muốn làm Lý Nhị Nữu, Lý Nhị Nữu bình thường, không phải Lý Nhị Nữu nuôi ngọc.

Nghĩ xong, bụng tôi đột nhiên cảm giác hơi đau nhẹ, bụng hơi phình lên, thân dưới đột nhiên trào ra một dòng nước ấm nóng.

Chuyện tôi không muốn xảy ra nhất, rốt cuộc vẫn xảy ra.

Tôi tới kì k inh nguyệt rồi.

M áu đỏ tươi dính trên quần, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Nhưng nếu để cho người khác phát hiện ra, tôi sẽ phải nuôi ngọc.

Không, tôi không muốn!

Tôi muốn về nhà, nhưng lại sợ a tỷ đang chờ tôi ở nhà để ép tôi uống thuốc.

Lúc đó tỷ ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra tôi có k inh!

Tỷ tỷ mà phát hiện thì đời này của tôi có lẽ là xong rồi.

Nhưng trừ nhà tôi ra, trong thôn này không còn chỗ nào cho tôi đi nữa.

Tôi rưng rưng nước mắt, không biết nên đi đâu.

Chẳng lẽ, định mệnh của tôi là phải trở thành người nuôi ngọc sao?

“Nhị Nữu, sao lại ở đây?”

Tôi cuống quít xoay người, lấy tay áo lung tung lau lau nước mắt.

Lúc này mới thấy rõ, người trước mắt là ai.

Thúy Hoa tẩu tử nhà bên, là bạn tốt của mẹ tôi lúc bà sinh thời, bà ấy đối với tôi cũng tính là khá tốt.

“Thím… thím ơi, con…”

“Này! Con đây là… ôi trời tiểu Nhị Nữu, mau cùng ta trở về thay quần áo thôi.”

Nhà của Thúy Hoa tẩu tử ngày càng gần, hai bước đã đưa tôi vào nhà bà ấy.

Tìm cho tôi một bộ quần áo cũ để tôi thay tạm.

“Thôi bỏ đi”, thím tiếc hận mà nói: “Tội cho Nhị Nữu con, tới kì k inh nguyệt sớm như vậy, mới bấy tuổi đã phải nuôi ngọc rồi.”

Nhìn sự tiếc hận trong mắt thím, tôi đột nhiên có chút dũng khí.

“Thím à, nếu nuôi ngọc là tội nghiệp, vậy vì sao chúng ta phải nuôi nó?”

Thúy Hoa tẩu tử sửng sốt chớp mắt một cái, mất tự nhiên mà nói.

“Không nuôi ngọc, người trong thôn chúng ta sao mà sống được a?”

Tôi nghiêm túc nói: “Đàn ông có sức khỏe, phụ nữ cũng biết làm việc, vì sao chúng ta không thể làm việc khác? Đi ra ngoài kiểu gì cũng có thể kiếm được cơm ăn.”

Lần này bà không ngây ra nữa, kiên nhẫn giải thích nói: “Bên ngoài vừa nguy hiểm vừa nhiều người xấu, ở thôn Liễm Châu chúng ta yên bình hơn nhiều! Còn nữa, nuôi ngọc nhìn chung thì kiếm được rất nhiều tiền!”

Tôi nhíu nhíu mày.

“Nếu muốn nuôi ngọc thì vì sao không để đàn ông nuôi, sao cứ phải là phụ nữ ạ? Nếu chúng ta không nuôi thì sao?”

Thúy Hoa tẩu tử nhướn mày lên cao, giọng nói cũng hơi lớn lên.

“Nuôi ngọc là việc của phụ nữ, đây là món quà mà tạo hóa ban cho chúng ta, không phải chuyện dành cho đàn ông bọn họ.”

Ánh mắt tôi dừng ở trên người thím.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Thím, thím thật sự cảm thấy nuôi ngọc là niềm hạnh phúc sao?”

Có lẽ vì ánh mắt tôi quá mức bình tĩnh, nhìn chằm chằm đến mức thím ấy nhịn không được phải quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Thúy Hoa tẩu tử do dự một lát song vẫn không nói gì, có lẽ bà ấy cũng không biết phải nói gì.

Hạnh phúc hay là đau khổ.

Ai cũng nói không nên lời.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng tôi chỉ biết cầu xin bà ấy.

“Thím, thím có thể… không nói chuyện ki nh nguyệt của con ra ngoài được không?”

Tôi không đợi đến khi bà ấy đáp lời, cũng không biết bà có đồng ý hay không.

Thúy Hoa tẩu tử phất tay, ý bảo tôi rời đi.

13.

Chuyện gì nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, tôi quyết định trở về tìm tỷ tỷ.

Tôi muốn nói chuyện với tỷ ấy.

Tôi không muốn nuôi ngọc, tôi tình nguyện ra ngoài đi làm kiếm sống, chẳng sợ mệt hay khổ, có thể tự nuôi sống chính mình.

Tôi không muốn bị vây chết ở chỗ này, trở thành một cái xác nuôi ngọc liễm châu hư da thối thịt.

Tôi lấy hết can đảm, về nhà.

Người phụ nữ Chu Nhu yêu đương vụng trộm với cha tôi kia giờ mới từ nhà tôi đi ra.

Không biết bà ấy đã nói gì với a tỷ.

Trên mặt có dấu vết bị tát nhưng lại bước ra như gà trống chiến thắng, ưỡn ngực và ngẩng cao đầu.

Bà ta thấy tôi đứng ở cửa, đột nhiên từ trong đáy mắt bộc phát ra một cảm giác hưng phấn kì lạ.

Tuy rằng bà ta vừa mới giúp tôi, nhưng tôi thật sự không nghĩ đến việc đứng cùng chiến tuyến với bà ta.

Tôi hơi sợ, lui về phía sau vài bước.

Bà ta cũng không tiến lên phía trước, chỉ cười hừ một tiếng.

“Mày mắc nợ Lý gia, đây là nợ của mày, kiểu gì mày cũng phải trả cho hết!

“Ha ha ha ha……”

Tiếng cười vừa nhỏ vừa the thé, như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Nhưng bà ta cũng bị làm đau đến mức đi đứng khập khiễng, rõ ràng là một người nuôi ngọc bị dày vò.

Bà ấy và a tỷ, cuối cùng đã nói những gì?

Tôi không hiểu, cái gì là nợ Lý gia? Nợ cái gì?

Rốt cuộc là tôi phải trả cái gì?

14.

Không đợi tôi vào tới bên trong hỏi a tỷ chuyện gì đã xảy ra.

Thôn trưởng và mấy người đàn ông đã khiêng th i th ể cha tôi trở về.

Hai mắt Lý Diệu Hoa đỏ au, vung cánh tay, giáng một cái tát về phía tôi.

Tôi bị đánh ngã trên mặt đất, má bên trái lập tức sưng vù, trừ cảm giác đau rát ra tôi chẳng thể cảm nhận được gì nữa.

Lý Diệu Hoa còn lải nhải bên tai tôi.

“Cha ch ết, con tiện nhân nhà mày chạy cái gì mà chạy! Tao nói mày cũng không nghe, thế nào, tưởng cha ch ết rồi là không còn ai làm chủ cái nhà này nữa đúng không?”

“Tiểu súc sinh, hôm nay ông đây phải cho mày biết ai là chủ cái nhà này!”

A tỷ lúc này mới nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra tới.

Tỷ ấy nhìn gương mặt sưng đỏ biến dạng của tôi, lửa giận ngút trời nhìn Lý Diệu Hoa.

Dường như không hề do dự chắn trước mặt tôi.

Tỷ ấy làm lụng quanh năm, lại còn phải nuôi ngọc liễm châu, trên người cũng không nhiều hơn tôi mấy cân thịt, nhưng đứng trước Lý Diệu Hoa cao lớn chắc nịch, tỷ ấy lại mạnh mẽ dựng thẳng bả vai.

Có lẽ cảm thấy a tỷ và tôi làm hắn ta mất mặt, hoặc có lẽ là do cái ch ết bi thương của cha đã khiến hắn phẫn nộ, Lý Diệu Hoa suýt nữa là xông lên sống mái với chúng tôi.

Thôn trưởng và những tên đàn ông khác chỉ đứng nhìn, không ai ngăn cản, cũng không ai để ý.

Tôi và a tỷ bị đá ngã sõng soài trên mặt đất, không bò dậy nổi.

Chỉ cần nhịn không kêu đau, thì sẽ không bị đánh ác hơn.

Mãi đến khi cả người toàn vết bầm, khóe miệng đã đổ m áu.

A tỷ luôn che chở tôi trực tiếp hôn mê ngất xỉu.

Tôi khóc la: “Đừng! Đừng đánh nữa! A tỷ! Đại ca, đại ca! Muội sai rồi! Muội sai rồi!”

Thôn trưởng cuối cùng cũng đứng ra khuyên vài câu mang tính tượng trưng.

“Diệu Hoa, được rồi được rồi, hai chị em nó còn phải nuôi ngọc! Đừng đánh nữa, đánh nữa là chúng nó ch ết luôn mất”

“Làm đám tang cho cha trước đi!”

“Đám tang mới là chuyện quan trọng!”

Lý Diệu Hoa rốt cuộc cũng ngừng lại.

Tôi ôm lấy a tỷ đang ngất lịm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hận.

Vì sao?

Vì sao chứ?

15.

Nửa đêm, a tỷ sốt cao, làm thế nào cũng không giảm.

Tôi chạy tới cầu xin Lý Diệu Hoa, cầu xin hắn ta cứu a tỷ, nhưng hắn vừa uống rượu xong, ngủ thẳng cẳng từ đời nào rồi, đến cửa cũng không thèm mở.

Tôi lại đi cầu xin Thúy Hoa tẩu tử, bị tên chồng Lý Tam Quý của thím nhổ nước bọt, mắng: “Tiểu súc sinh, cút!”

Tôi lại đi cầu xin Vương đại phu, cầu xin ông ta cho tôi một liều thuốc, người phụ nữ Chu Nhu kia lại đẩy tôi ra.

Giọng điệu phẫn hận, nhỏ giọng oán giận nói: “Con nhỏ đó cũng xứng sao! Nếu nó nghe tao là chúng ta đã được giải thoát rồi, là nó tự mình muốn ch ết!”

Dứt lời, bà ta liền đóng sầm cửa lại, dù tôi có gõ thế nào cửa cũng không mở.

Không ai chịu cứu a tỷ.

Không một ai.

Nếu a tỷ vẫn không hạ sốt, tỷ ấy sẽ ch ết.

Trên đời này, tôi chỉ còn mỗi a tỷ.

Tôi thật sự cùng đường rồi sao?

Không biết mưa từ khi nào, bất giấc tôi đã bị nước mưa xối cho ướt đẫm người.

Một tiếng sét ầm ầm vang lên, tia chớp cắt ngang qua từ phía chân trời.

Đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

Châu nương nương!

Châu nương nương trong ngôi miếu đó, lỡ như, lỡ như có thể thì sao!

Tôi cất bước chạy đến miếu Châu nương nương, sợ chậm một bước, a tỷ liền bỏ tôi mà đi.

Tôi quỳ gối trên đệm hương bồ, chưa bao giờ chân thành cầu nguyện với Châu nương nương như thế.

“Châu nương nương, cầu xin người, cứu a tỷ của tôi đi, cứu tỷ ấy đi!”

“Chỉ cần có thể cứu a tỷ, tôi làm cái gì cũng được, làm cái gì cũng được!”

Một tràng tiếng cười xen lẫn tiếng chuông bạc từ phương xa vọng đến, thanh âm kia lại hội tụ đến trước mắt bức tượng đá.

Bức tượng giật giật cánh tay, lại nhích chân, như là đột nhiên sống dậy.

Nhẹ nhàng nhảy từ trên thạch đài xuống dưới.

Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức không rời mắt được.

Người phụ nữ này đẹp quá, đẹp kinh tâm động phách, nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn không phát hiện ra.

Người phụ nữ này và a tỷ, giống nhau như đúc.

Nhưng cô ấy không phải a tỷ.

Bất chấp ngàn vạn câu hỏi thắc mắc chuyện gì đang xảy ra trong đầu, tôi vội vàng mở miệng.

“Người… Người là Châu nương nương sao?


Nhấn để mở bình luận

Liễm Châu