Liễm Châu


16.

Cô ấy không trả lời, chỉ lả lướt nâng cằm tôi lên.

“Lần thứ hai gặp mặt, ngươi muốn xin cái gì?”

Tôi nói năng lộn xộn: “Tôi muốn cầu cho a tỷ bình an, tỷ ấy phát sốt, mãi không hạ nhiệt, tôi không có tiền, cũng không có thuốc, không cứu được tỷ tỷ, chỉ có thể tới cầu xin Châu nương nương. Cái gì tôi cũng sẽ làm, tôi chỉ cầu cho tỷ ấy bình an, chỉ cầu cho a tỷ bình an!”

Cô ấy cười cười, như không để chút việc nhỏ này trong lòng.

“Ta có thể cứu a tỷ của ngươi, nhưng ngươi, phải giúp ta một chuyện.”

Tôi không còn lựa chọn nào khác, vội vàng gật gật đầu, sợ cô ấy đổi ý.

“Người muốn tôi làm cái gì?”

Cô ấy không nói tôi phải làm cái gì.

Chỉ đột nhiên xoay người sang chỗ khác, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi thấy, trên mặt cô ấy tràn đầy hận ý lạnh băng.

“Ta vốn là vị thần dựng nên thiên địa vạn vật, nhưng lại mắc kẹt ở đây, được người của Lý gia cứu giúp, nợ bọn họ một mạng, vì thế ta đã cho dạy bọn họ cách dùng m áu người để nuôi ngọc. Ai ngờ người của Lý gia quá tham lam, đem chuyện này kể cho đàn ông cả thôn. Khiến bọn đàn ông nổi lên ý nghĩ xằng bậy.”

“Bọn họ tìm một tên đạo sĩ, vẽ trận pháp lập miếu, dùng thủ đoạn xảo quyệt nhốt ta ở đây mấy trăm năm.”

“Lấy sức mạnh của ta nuôi dưỡng cái thôn này, lại thêm bí thuật lấy thân thể phụ nữ để nuôi ngọc, mới biến thành hiện trạng như bây giờ.”

“Bọn họ đối với ta bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!”

Cô ấy cười nhẹ một tiếng.

“Ta nhất định sẽ huỷ hoại cái thôn Liễm Châu này.”

Tôi bị những lời này làm cho cả kinh nói không nên lời, thì ra, đây mới là chân tướng của thôn Liễm Châu sao.

Tôi tự nắm chặt lòng bàn tay, rốt cuộc cũng nhận ra một thứ.

Những người đàn ông của thôn Liễm Châu này mới là người cùng một phe.

Tôi và a tỷ, thì không phải.

Tất cả phụ nữ, đều không phải.

Chúng tôi chỉ là công cụ để nuôi ngọc thôi.

Tôi chưa kịp phản ứng gì, cô ấy đã xoay người, trợn ngược con ngươi, bên trong lóe lên sự điên cuồng.

“Ngươi biết không, hôm nay ta mới phát hiện, ngươi lại là một linh thể trời sinh, ngươi có thể giúp ta… chạy khỏi đây!”

“Nhị Nữu, ngươi không muốn làm một người bình thường sao? Ngươi không muốn cứu tỷ tỷ ngươi sao? Ngươi không muốn huỷ hoại hoàn toàn cái thôn này sao? Ngươi không muốn giúp những người phụ nữ còn lại trong thôn không phải nuôi ngọc nữa sao?”

“Chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể giúp ngươi.”

“Về sau trời cao biển rộng, ngươi và a tỷ của ngươi đều sẽ được tự do.”

“Sẽ không một ai đánh các ngươi nữa, cũng sẽ không có ai bắt các ngươi nuôi ngọc nữa.”

“Ngươi không muốn sao?”

Tôi… Tôi muốn chứ, tôi muốn được tự do, muốn cứu a tỷ, muốn… Huỷ hoại cái thôn này, muốn tôi, a tỷ, và Thúy Hoa tẩu tử không cần phải nuôi ngọc nữa.

Tôi căn bản không có cách nào cự tuyệt.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói.

“Tôi đồng ý.”

Bên tai lại lần nữa truyền đến tiếng cười xen lẫn tiếng chuông vang.

17.

Tôi quỳ gối trên đệm hương bồ.

Vừa bừng tỉnh đã nghĩ tới một việc.

Do dự một chút, nhưng vẫn muốn biết.

“Châu nương nương, cha tôi là……”

Cô gái hừ lạnh một tiếng.

“Ta mang ơn người nhà Lý gia, ta không thể giết bọn họ, sẽ tổn hại đến công đức của ta.”

Cô ấy lại quay đầu, ý vị thâm trường mà nói.

“Nhưng mà tối hôm qua, a tỷ của ngươi vẫn luôn ngủ sâu giấc sao?”

Tôi cuối cùng cũng nhớ tới việc, phụ nữ nuôi ngọc, buổi tối sẽ không được ngủ an giấc, bởi vì đau đớn, nhịp thở của bọn họ sẽ luôn hỗn loạn.

Tối hôm qua lúc tôi đi và cả lúc tôi trở về, hô hấp của a tỷ đều rất vững vàng.

Tỷ ấy rõ ràng đã cố tình chịu đựng để thở đều.

Tôi cười khổ, nghĩ tới sự ngu xuẩn của bản thân mà thở dài.

Sau khi tạm biệt Châu nương nương.

Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà.

A tỷ vẫn đang nằm trên giường, hô hấp vững vàng, cơn sốt cũng đã giảm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, a tỷ không sao, không sao là tốt rồi.

Bất luận như thế nào, tôi đều sẽ không để a tỷ xảy ra chuyện.

Trời lại sắp sáng.

Tôi phải đi thực hiện lời hứa.

Chỉ là những gì tôi nghĩ, vẫn quá là lạc quan.

18.

Không đợi tôi ra tới cửa.

Một đám người bao gồm thôn trưởng, Lý Diệu Hoa, Vương đại phu và Chu Nhu đã hùng hổ đi tới.

Tôi nhíu nhíu mày, không biết bọn họ muốn làm gì.

Chu Nhu đi tới, biểu tình kích động: “Thôn trưởng, chính là nó, cái đêm cha nó chết, tôi tận mắt nhìn thấy nó và cha nó đến miếu Châu nương nương! Là nó đã giết cha nó!”

Gương mặt Lý Diệu Hoa dữ tợn: “Lý Nhị Nữu, con tiện nhân này.”

“Lý gia chúng tao bạc đãi mày lúc nào mà mày cũng dám giết cha, cái con sói mắt trắng ngỗ nghịch bất hiếu này.”

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tôi vẫn luôn không hiểu, Chu Nhu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Vì sao lại muốn bôi nhọ tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy mình bình tĩnh như vậy.

“Tôi không giết ông ta, là do ông ta tự ngã ch ết, đáng đời ông ta!

“Đàn ông thôn Liễm Châu các người, đều xứng đáng!”

“Các người vì dục vọng cá nhân, bức ép phụ nữ nuôi ngọc, làm hại đến phụ nữ thôn Liễm Châu, tôi vĩnh viễn sẽ không nuôi ngọc, vĩnh viễn sẽ không làm như vậy!

“Các người ch ết cũng xứng đáng!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều trở nên kì quái.

Nếu thôn trưởng không ngăn lại, không chừng mấy tên đàn ông đó đã xông lên đánh tôi.

Thôn trưởng mang bộ mặt đầy âm hiểm trừng mắt nhìn chằm chằm tôi.

“Nhị Nữu điên rồi, dám gi ết cha nó trước miếu Châu nương nương, mau trói nó lại mang đến miếu Châu nương nương cho tao, để nó lấy ch ết chuộc tội!”

Mấy tên đàn ông đáng khinh xông lên trói gô tôi lại, thậm chí còn sờ tới sờ lui trên người tôi.

Tôi chịu đựng khuất nhục, đến miếu Châu nương nương thì tốt rồi.

Châu nương nương nói: “Chỉ cần tôi đưa những người này tới miếu Châu nương nương, rồi để cô ấy mượn thân thể của tôi dùng một chút, là có thể bài trừ cấm chế, giết hết đám đàn ông này.”

19.

Dọc đường đi, Chu Nhu cứ nhìn chằm chằm tôi.

Như sợ tôi chạy mất.

Bà ta vẫn luôn lẩm bẩm: “Giải thoát rồi, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi……”

Trong lòng tôi còn nhớ đến a tỷ, a tỷ mới vừa hạ sốt, còn chưa tỉnh.

Tôi rũ mắt, a tỷ, nếu a tỷ biết tôi giao dịch với Châu nương nương, tỷ ấy liệu có nổi giận hay không.

Nhưng a tỷ ơi, muội cũng không còn cách nào.

Muội chỉ có thể tin tưởng Châu nương nương.

Rất nhanh sau đó chúng tôi đã đến miếu Châu nương nương, thôn trưởng còn triệu tập mọi người trong thôn đến.

Ông ta muốn mọi người chứng kiến người phụ nữ không nghe lời sẽ có kết cục như thế nào.

“Mọi người nhìn đi, Nhị Nữu điên rồi, nó dám gi ết người, còn không muốn nuôi ngọc, hôm nay tôi sẽ cho nó biết, cái giá mà nó phải trả cho việc chống lại Châu nương nương!”

Chu Nhu đứng một bên liên tục khiêu khích.

“Diệu Hoa, mày là đại ca của nó, mày đi gi ết nó đi, báo thù cho cha mày.”

Tính tình Lý Diệu Hoa vốn nóng nảy, bị Chu Nhu khiêu khích thì tay liền cầm lấy đao, hùng hổ tiến lên.

“Lý Nhị Nữu, đi chết đi!”

Tôi nhìn hận ý trong mắt hắn lại cảm thấy có chút may mắn.

Chỉ cần có máu là tôi có thể triệu hồi Châu nương nương.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một giọng nữ vang lên.

“Đừng …”

Là a tỷ.

A tỷ lê cơ thể bệnh tật chạy đến miếu Châu nương nương.

Nhưng tôi không chờ được nữa.

Tôi muốn giết bọn họ, giết tất cả bọn người đó.

“A tỷ, muội xin lỗi.”

Tôi nhích về phía trước một bước, va vào lưỡi dao.

Tối hôm qua Châu nương nương cho tôi một hạt châu.

Lấy máu làm thuốc dẫn, hạt châu trong cơ thể không ngừng nóng lên.

Tôi thành kính nói.

“Châu nương nương, tôi nguyện ý thờ phụng người!

“Cầu người phù hộ tôi.”

Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, đàn ông trong thôn đột nhiên đứng hình, liên tục quỳ rạp trên mặt đất.

Khóe miệng trào ra m áu tươi.

Nhất thời, đâu đâu cũng là tiếng r ê n r ỉ thống khổ của bọn họ.

Mấy người phụ nữ nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên mặt đất.

Cơ thể của tôi càng ngày càng nóng.

A tỷ hét lên: “Nhị Nữu, đừng!”

Đột nhiên tôi như bị cái gì đụng trúng.

Mất đi khả năng khống chế cơ thể.

Châu nương nương chiếm cứ cơ thể của tôi, cô ấy chỉ giơ tay một cái, đã cắt đứt dây thừng đang trói tôi.

“Ha ha ha ha ha, cuối cùng ta đã trở lại.”

Người trong thôn vừa kinh ngạc vừa sợ.

Tôi nghe thấy giọng nói xa lạ của bản thân.

Chu Nhu đứng cách đó không xa ngây người, bà ta trừng lớn hai mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bà ta lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy!”

Châu nương nương liếc bà ta một cái.

“Đồ ngu, ta bảo ngươi đi gạt đàn ông Lý gia gi ết ch ết Lý Nhị Nữu thôi mà ngươi cũng làm không xong, đúng là một con mụ ngu xuẩn.”

Chu Nhu đột nhiên phản ứng lại, thanh âm run rẩy gấp gáp.

“Người, người là Châu nương nương, người đã trở lại!”

Châu nương nương lại tùy tiện thi triển pháp thuật, trực tiếp ném Chu Nhu trên mặt đất.

Trong đầu tôi đầy nghi vấn, gi ết tôi?

Châu nương nương nghe thấy được câu hỏi của tôi, có tâm giải thích cho tôi nghe.

“Ngươi cũng là một đứa ngu xuẩn, ta để lại trong cơ thể ngươi một sợi tinh hồn, vốn định để đàn ông Lý gia giết ngươi, ta đã có thể báo đáp lại ân tình lúc trước bọn họ cứu ta một mạng.”

“Nhân quả luân hồi, ta sẽ không tổn hại công đức và pháp lực.”

“Nhưng trời cao vẫn chiếu cố ta, đem cái linh thể này của ngươi cho ta, không những có thể giúp ta thoát khỏi nhân quả, hơn nữa từ nay về sau, ta còn có thêm một khối thân thể tốt hơn, ha ha ha ha ha.”

20.

Tôi bị lừa rồi.

Tôi bị nhốt trong cơ thể của chính mình, thế nào cũng không ra được.

Cô gái đang chiếm cứ cơ thể tôi nở một nụ cười.

Cô ta đắc ý nói: “Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, thù của ngươi ta cũng sẽ báo, rốt cuộc thì những người này, đều sẽ phải chết!”

A tỷ ý thức được tôi không đúng lắm.

Tỷ ấy muốn đến gần, nhưng lại bị cô gái xấu xa này búng tay một cái hất ra xa.

Tỷ ấy giãy giụa, phun ra một ngụm máu tươi.

Còn cố chấp mà nói.

“Trả cơ thể của Nhị Nữu cho muội ấy.”

Tôi nghe thấy cô gái xấu xa kia trào phúng đáp.

“Hừ, một mớ tà khí hít trộm hương khói của ta mà cũng muốn khiêu khích ta sao.”

“Ngươi có tin ta sẽ gi ết ngươi không.”

Giờ phút này, tôi mới ngộ ra lý do vì sao a tỷ và Châu nương nương lại nhau giống như vậy.

Thì ra khi phụ nữ thôn Liễm Châu chúng tôi quỳ lạy Châu nương nương, trong lòng chân thành cầu nguyện, cung thượng hương khói, luyện ra thần trí, hóa thành hình người, trở thành a tỷ của tôi, nhưng không một ai nhận ra tỷ ấy, không ai cung phụng, linh lực thấp kém.

Nhưng bất luận a tỷ là cái gì, tỷ ấy cũng là a tỷ của tôi.

A tỷ rất yếu, mặt trắng bệt đến dọa người, vẫn kiên trì nói.

“Nếu cô có thể buông tha cho Nhị Nữu, thì cứ việc gi ết tôi đi.”

Cô gái xấu xa đột nhiên lóe lên một cái, sau đó xuất hiện ngay trước mặt a tỷ, đưa tay bóp chặt cổ tỷ ấy.

“Hừ, các ngươi đúng là tỷ muội tình thâm, nhưng mà thứ ta ghét nhất, chính là tình thâm.”

A tỷ bị bóp cổ không thở được, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Tôi bị nhốt trong cơ thể của mình, kêu khóc liên tục.

Nhưng vẫn bất lực.

Tôi muốn cứu a tỷ, tôi phải cứu a tỷ của tôi.

Tôi liều mạng giãy giụa, muốn lấy lại quyền sở hữu cơ thể này.

Cái tay đang bóp chặt a tỷ kia, bỗng nhiên buông lỏng trong chớp mắt.

Được một lần, nghĩa là còn có thể.

Có khả năng lấy lại!

Tôi tiếp tục giãy giụa, cô gái kia đột nhiên phản ứng lại.

“Ngươi muốn làm gì!”

Cô ta chưa kịp chuẩn bị, tôi đã chiếm quyền chủ đạo, lập tức buông lỏng a tỷ ra.

Cô ta lại chiếm lại thân thể, muốn giết a tỷ.

Hai linh hồn trong cơ thể của tôi không ngừng lôi kéo, lúc thì bị tôi chiếm được, lúc thì bị cô ta chiếm được.

Hai bên cứ lôi kéo nhau như vậy mãi.

A tỷ nắm chặt tay tôi, dùng sức nói.

“Nhị Nữu, có a tỷ đây, là a tỷ đây!”

“A tỷ không ép muội nuôi ngọc, a tỷ chỉ sợ muội bị bọn họ hại chết.”

“Chén thuốc hôm đó a tỷ bảo muội uống, chỉ là thuốc giúp kì kinh nguyệt của muội chậm lại, là a tỷ, a tỷ không làm gì được!”

Tôi lắc đầu, không phải, không phải đâu!

Tôi dùng hết sức mình, cuối cùng cũng được thở một chút.

Tôi thở hổn hển, nói với cô gái kia.

“Trong cơ thể này, không chỉ cô có thể nghe thấy ý nghĩ của tôi, mà tôi cũng có thể nghe được suy nghĩ của cô.”

“Tôi nhổ! Thần cái gì mà thần, cô rõ ràng chính là ác linh, tổ tiên Lý gia cứu cô một mạng, cô liền yêu luôn người tổ tiên đó của Lý gia. Nhưng người ta đã sớm cưới vợ, cô ghen ghét lại còn oán hận, bèn nghĩ ra kế sách âm độc, dạy cho người Lý gia lấy thân thể phụ nữ nuôi ngọc.”

“Không ngờ đàn ông Lý gia lại đi báo cho toàn bộ đàn ông trong thôn, sau đó tất cả phụ nữ trong thôn đều bị bắt đi nuôi ngọc.”

“Là cô cấu kết với những người đó hại chúng tôi.”

Tôi quay đầu, nhìn về phía những người phụ nữ trong thôn.

“Trên thế giới này vốn không có thôn Liễm Châu gì cả, chúng ta trời sinh đã không cần phải nuôi ngọc. Chính vì Châu nương nương, vì tình yêu của cô ta, nên cô ta đã nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy! Còn lũ đàn ông trong thôn, vì kiếm tiền, từ nhỏ đã tiêm nhiễm vào đầu chúng ta, ép chúng ta phải nuôi ngọc!

“Người nuôi ngọc trước nay chưa bao giờ được ngủ yên giấc, lúc nào cũng phải sống trong khổ sở, lại còn phải dùng tiền kiếm được từ việc nuôi ngọc để nuôi dưỡng gia đình.”

“Các thím các dì, mọi người thật sự cảm thấy, chuyện này là đúng đắn sao?”

“Không phải mọi người đã từng quỳ gối trước miếu Châu nương nương, âm thầm cầu nguyện để bản thân bớt khổ sở sao?”

“Thím Thúy Hoa, thím thật sự cảm thấy nuôi ngọc là hạnh phúc sao? Vì sao lại giúp con giấu giếm chuyện ki nh ng uyệt, thím cũng từng thở dài, tiếc thương cho cái chết của mẹ con mà!”

“Tiểu Nhu tẩu, bà hao hết tâm tư, còn không phải là muốn được giải thoát sao? Bà xem Châu nương nương này, nhìn hành động của cô ta, bà còn tin cô ta sẽ thực hiện lời đã hứa với bà sao? Cô ta còn đang hận không thể gi ết sạch mọi người!”

“Mọi người sinh ra đều là con người với nhau, dựa vào cái gì mà phải dùng sự khổ sở của phụ nữ chúng ta để nuôi sống đám đàn ông sẽ đời đời kiếp kiếp hại mọi người, vì sao phải dùng sự thành kính để cung phụng một người không muốn bảo vệ chúng ta?”

“Vì sao chứ?”

Những người phụ nữ phía dưới lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mê man.

Đúng vậy, vì sao?

Vì sao chứ?

21.

Cô gái kia vẫn luôn giãy giụa trong cơ thể tôi, tôi sắp chịu đựng không nổi nữa nên đã xoay người, nhìn tỷ tỷ.

Nhịn không được nôn ra một búng máu.

Tôi chịu đau, quỳ xuống trước mặt a tỷ.

A tỷ đỡ tôi lên, tôi đỡ tay a tỷ lại.

“A tỷ, muội nguyện ý thờ phụng tỷ, đối với muội, tỷ là……vị thần duy nhất!”

“Muội nguyện ý đời đời kiếp kiếp thờ phụng tỷ.”

“Muội tin, tỷ sẽ bảo vệ muội.”

Một tia sáng từ trong cơ thể tôi bay ra, ùa vào trong cơ thể của a tỷ.

A tỷ rung rưng nước mắt, ôm tôi thật chặt.

“Nhị Nữu, a tỷ… a tỷ đời đời kiếp kiếp, đều sẽ bảo vệ muội.”

Bỗng nhiên, có ngàn ngàn vạn vạn tia sáng, từ phía những người phụ nữ bay ra.

Ùa vào trong cơ thể của a tỷ.

Là thím Thúy Hoa, là Tiểu Nhu tẩu, là tất cả phụ nữ của thôn Liễm Châu.

Bọn họ nguyện ý, nguyện ý thờ phụng a tỷ của tôi.

Tôi biết mà, tôi biết mà.

Chúng tôi chỉ bị lừa, chúng ta cũng không phải là những con rối không hồn, không chỉ là một cái xác dùng để nuôi ngọc liễm châu.

Chúng tôi có lý tưởng, mỗi người chúng tôi, đều có lý tưởng của chính mình!

Chúng tôi được tự do, mỗi người chúng tôi, đều có quyền được tôn thờ sự tự do!

Chúng tôi không muốn phải tiếp tục bị lừa gạt, cũng không muốn tiếp tục bị che giấu.

Cơ thể của chúng tôi, cũng chỉ thuộc về chính chúng tôi!

Càng ngày càng nhiều tia sáng nhập vào cơ thể a tỷ, vết thương của a tỷ cũng đã hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Nhưng tôi, sắp chịu không nổi nữa.

Cô gái kia vẫn đang đấu đá lung tung trong cơ thể tôi.

Tôi không áp chế được cô ta.

Dựa vào một tia ý thức cuối cùng, tôi xông ra ngoài, cướp đi cây đao ban nãy Lý Diệu Hoa cầm để giết tôi.

Hướng thẳng vào ngực, hung hăng đâm một nhát.

“A tỷ, lời cuối cùng, muội rất xin lỗi.”

22.

Tỉnh lại một lần nữa.

Tôi thấy trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói đến mức khiến mắt tôi đau.

Tôi đang ở trên một con thuyền.

Còn người cầm mái chèo, đó là…… Đó là Trần Tam Bì mỗi năm đều tới thu mua ngọc liễm châu!

Tôi gian nan mà bò dậy, cảm thấy chính mình thật giống một bộ xương, chỉ là vết thương trên người dường như đều khỏi rồi.

Tôi nghi hoặc hỏi.

“Trần Tam ca, sao tôi lại ở đây?”

Trần Tam Bì kéo mái chèo, vẫn không quay đầu lại nói.

“Tỷ tỷ của cô bảo tôi đưa cô ra ngoài, nói cái gì mà muốn cho cô ra ngoài mở rộng tầm mắt.”

“Đấy, phía sau cô là tay nải cô ấy đã chuẩn bị cho cô.”

Tôi ngẩn người, cầm lấy tay nải.

Bên trong là quần áo sạch, lương khô, nước, còn có tiền.

“À đúng rồi, tỷ tỷ cô còn nói, cô đi ra ngoài thì không được dùng cái tên ban đầu kia.”

“Cô ấy chọn cho cô một cái tên mới, gọi là cái gì Tân Nhạc, Lý Tân Nhạc, bắt đầu lại một lần nữa, khoái hoạt vui sướng.”

“Tân Nhạc” hai chữ này vang lên quanh quẩn trong đầu tôi, trong lòng tôi vui mừng, tôi đã có một cái tên mới, là do a tỷ chọn, thật là dễ nghe!

“Nhưng cô cũng nhớ cho kỹ đường đi, về sau tôi cũng không tới thôn các người nữa. Tỷ tỷ cô nói thôn các người sau này không bán ngọc liễm châu nữa, mấy người đàn ông cũng không biết đi đâu, lần này tôi đến chẳng nhìn thấy một tên nào cả.”

“Lại mất đi một mối làm ăn rồi!”

Tôi yên lặng cong cong khóe miệng.

Tôi trấn an chính mình, a tỷ muốn cho tôi đi ra ngoài, cũng là muốn tôi có thể trông thấy thế giới bên ngoài.

Đến lúc đó, chờ tôi trở lại, nhất định phải cho tỷ ấy, cho tất cả các thím các dì một bất ngờ.

Tôi âm thầm vui sướng.

Vẫn luôn không để ý tới Trần Tam Bì, kéo mái chèo, nhìn nước sông mênh mông cuồn cuộn, yên lặng chảy một giọt nước mắt.

Hắn lặng lẽ lau đi.

Trong lòng yên lặng nói: Chuyện cô nhờ tôi, tôi đều đã hoàn thành, cô có ở trên trời, thì hãy bảo vệ thật tốt muội muội của cô đi!

Cô ấy sống tốt, mọi người đều sẽ được sống tốt!


Nhấn để mở bình luận

Liễm Châu