Lời Hứa Đã Quên


Từ sau khi ba nguyên tắc không, không xuất hiện, không để ý, không quan tâm của tôi xuất hiện.

Tiết mục tổng tài vả mặt theo đuổi lại vợ của Thiệu Thẩm và Mạnh Vãn Ngọc lập tức chấm dứt.

Lúc tôi không ở đây, Thiệu Thẩm luôn lấy tôi ra làm lý do để làm tổn thương Mạnh Vãn Ngọc.

Mạnh Vãn Ngọc không bị hắn làm cho tổn thương cũng sẽ không tỉnh táo được như vậy.

Hai người nhất thời cảm thấy rối loạn, gặp cũng không được mà không gặp cũng không được.

Sau này, không biết Thiệu Thẩm dùng cách gì đưa Mạnh Vãn Ngọc trở về.

Tôi thầm cảm thán, bây giờ công việc của Mạnh Vãn Ngọc đang tốt, có tiền, có địa vị, ít ra thì Thiệu Thẩm cũng sẽ không nói cô ta là thế thân.

Nhưng người là động vật rất khó thỏa mãn.

Ban đầu Mạnh Vãn Ngọc chỉ mong có thể được ở bên cạnh Thiệu Thẩm là được.

Nhưng sau này, cô ta lại cảm thấy bản thân không thể cứ mãi đắm chìm như thế. Dù có yêu một người tới mức nào cũng không thể đi làm thế thân.

Vì thế cô ta thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, một hai đòi đi.

Nhưng Thiệu Thẩm không phải là người nói nhiều.

Hơn nữa, đúng như tôi và anh trai Thiệu Viêm của hắn xác nhận, hắn đúng là có hơi điên.

Rốt cuộc là dạng người gì mà lại không nhìn rõ được nội tâm của mình?

Là cái gì đã tẩy não hắn, làm hắn cảm thấy hắn thích tôi chứ không phải là Mạnh Vãn Ngọc?

Suy nghĩ của hắn và mong ước của Mạnh Vãn Ngọc như hai đường thẳng song song không giao nhau khiến cả hai hết cãi lại nháo.

Tới mức Thiệu Thẩm phải tàn nhẫn nói: “Mạnh Vãn Ngọc, rồi cô sẽ hối hận.”

Ồ... sao lời này lại quen tai tới vậy?

Lúc này Thiệu Thẩm vẫn chưa biết người hối hận chính là hắn.

10.

Vì để chứng minh lời mình nói, Thiệu Thẩm dù có bận rộn lo chu toàn các hạng mục thì cũng sẽ thường xuyên lui tới nhà tôi.

Vô tình làm cho trưởng bối hai bên càng xem trọng mối hôn sự của chúng tôi hơn.

Vừa hay chính là hiệu quả mà Thiệu Thẩm muốn.

Hắn không chỉ muốn liên hôn với tôi, nếu được, hắn còn muốn cả Mạnh Vãn Ngọc.

Vì thế trong các buổi tiệc lớn nhỏ, tôi không thể không nén giận và nêu ra vấn đề rằng tôi với Thiệu Thẩm không hợp một cách tế nhị cho hai nhà xem.

Tôi có một hạng mục trong tay ba Thiệu Thẩm. Tuy ông ta tươi cười hiền lành vậy thôi chứ lời nói lại cực kỳ sắc bén khiến tôi có phần không chống đỡ được.

Đây là lý do vì sao lúc trước tôi muốn Thiệu Thẩm chủ động từ hôn.

Đối diện với ánh mắt của ba hắn, tôi cũng run rẩy nói ra chuyện của Mạnh Vãn Ngọc, đáp lại Thiệu Thẩm ba phần.

Thiệu Thẩm khó chịu, chưa kết thúc buổi tiệc đã mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài.

“Lâm Sở, trong lòng em biết rõ hôn sự của chúng ta không thể nào thay đổi. Nhiều năm vậy rồi sao em vẫn lì lợm như vậy, thà tự tổn hại một ngàn cũng muốn đả thương kẻ thù 800 à?”

Tôi vùng khỏi tay hắn, không thèm trả lời câu hỏi vô vị của hắn.

Mà chỉ cong môi cười nhạo hắn: “Thiệu Thẩm, không phải anh cho rằng tôi nhất định sẽ gả cho anh đó chứ?”

Hắn nhíu mày: “Em nói vậy là có ý gì?”

“Anh đừng quên, nhà họ Thiệu các người không chỉ có mình anh là con trai.”

“Em nói anh trai anh?” hắn nhíu mày: “Lâm Sở, em đùa cái gì vậy? Con trai của anh trai anh đã 4 tuổi rồi, với tính tình này của em, em có thể làm mẹ kế cho người ta sao?”

“Sao nào, tôi cứ thích không làm thì hưởng đó, làm mẹ kế không được sao?”

“Lâm Sở, em đừng có làm loạn.”

Tôi lạnh mặt: “Tôi không làm loạn với anh. Thiệu Thẩm, dù tôi không làm chủ được hôn nhân của mình, tôi cũng sẽ không tiến vào vở kịch bạch nguyệt quang và nốt chu sa của anh và Mạnh vãn Ngọc đâu, tôi cảm thấy rất ghê tởm.”

11.

Cuộc trò chuyện của tôi và Thiệu Thẩm lại tan rã trong sự không vui.

Trước mặt trưởng bối, tôi vẫn hòa nhã với hắn như cũ nhưng sau lưng lại âm thầm cho tên Lục Sanh kia vô số lối tắt.

Anh ta vốn là người có thực lực, chỉ thiếu mỗi tư bản nâng đỡ.

Ban đầu anh ta còn tưởng tôi có ý với anh ta nên bảo người từ chối tôi.

Mãi tới khi tôi cho người tới nói tôi muốn thúc đẩy quan hệ của anh ta và Mạnh Vãn Ngọc, anh ta mới đồng ý.

Trong khi Lục Sanh đang cố bò lên, không biết truyền thông lấy đâu ra tin đồn “không rõ xuất xứ” tuyên bố hai nhà Thiệu, Lâm liên hôn.

Mạnh Vãn Ngọc cũng cực kỳ thất vọng về Thiệu Thẩm, dần dần tỉnh ngộ, hiểu ra “tâm ý” của mình.

Tin đồn cũng dần dần lan truyền – thiếu gia tự cao nhà họ Thiệu lại vì một người phụ nữ mà làm loạn cả Lương Thành.

Thậm chí có một lần, trong một bữa tiệc gặp gỡ người quen mà tôi không thể không đi, hắn còn uống say rồi liên tục gọi tên Mạnh Vãn Ngọc.

Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt khó hiểu, ngạc nhiên thậm chí là đồng cảm nhìn về phía tôi.

Giống như cảm thấy giờ phút này tôi thoải mái cắn hạt dưa là vì mạnh mẽ duy trì lòng tự trọng của mình.

Thậm chí còn có người định an ủi tôi: “Chị Tiểu Sở, anh Thiệu chỉ uống say thôi. Trong lòng anh ấy có chị, nếu không cũng chẳng nhung nhớ chị nhiều năm như vậy.

“Đúng đúng, chị Tiểu Sở, chúng tôi cũng chỉ nhận chị làm chị dâu.”

Tôi thầm trợn trắng mắt, thật đúng là... cảm ơn các người.

Nhưng ngoài miệng tôi vẫn mỉm cười bảo bọn họ gọi điện cho Mạnh Vãn Ngọc, sau đó rời đi không quay đầu lại.

12.

Lúc thấy Thiệu Thẩm và Mạnh Vãn Ngọc đã gây lộn tới đỉnh điểm.

Tôi kêu người sửa sang lại tư liệu đưa tới tay ba Thiệu Thẩm.

Cũng đồng thời đẩy Lục Sanh đã thành công lên hot search cùng với Mạnh Vãn Ngọc.

Nghe nói tối hôm đó, Thiệu Thẩm xém chút nữa xảy ra tai nạn khi lái xe trở về căn biệt thự cao cấp mà bọn họ ở chung.

Nghe nói khi hắn nhìn thấy Mạnh Vãn Ngọc hôn Lục Sanh, xém chút phát điên trong đêm mưa đó.

Lại nghe nói hắn còn muốn động tay động chân với Lục Sanh nhưng đã bị Thiệu Viêm ngăn lại, nhốt ở trong nhà.

“Anh nhốt anh ta lại thật à?” Tôi tò mò hỏi người đàn ông ở ghế lái.

Anh ấy “ừm” một tiếng, hơi chuyển động đốt ngón tay thon dài trên tay lái.

Tôi khẽ thở dài, ngạc nhiên vì những hành động bất thường đó của Thiệu Thẩm.

Mà người đàn ông đang chờ đèn đỏ lại nghiêng đầu hỏi tôi: “Nghe nói em muốn làm mẹ kế của con trai anh?”

Tôi: “...”

Bất ngờ vậy làm gì.

Lúc đó những lời tôi nói với Thiệu Thẩm không phải là vô căn cứ.

Tuy Thiệu Viêm đã có đứa con trai nhưng là do bạn gái quá cố sinh.

Anh ấy cũng không giống Thiệu Thẩm, đi tìm “thế thân” gì đó.

Kết hôn với Thiệu Thẩm, không bằng gả cho Thiệu Viêm còn hơn.

Không chỉ bớt rắc rối, bớt phiền toái, mỗi ngày cũng không phải ghê tởm khi nhìn thấy Thiệu Thẩm.

Nhưng chút tâm tư này nói ra từ miệng chính chủ vẫn khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Thiệu Viêm thấy tôi im lặng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chỉ thấp giọng cười, thu lại tầm mắt khi đèn chuyển xanh.


Nhấn để mở bình luận

Lời Hứa Đã Quên