Lời Hứa Đã Quên


Lương Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Tôi và Thiệu Thẩm quen biết từ nhỏ, đúng với câu thanh mai trúc mã.

Khi còn nhỏ tôi luôn thích đi theo sau hắn, gọi hắn là anh trai.

Tuy Thiệu Thẩm đi rất nhanh nhưng hắn vẫn sẽ quay đầu mất kiên nhẫn nói với tôi: “Lâm Sở, em không thể đi nhanh chút à.”

Tôi nói tôi không thể đi nhanh được, chân tôi ngắm.

Hắn liền cõng tôi lên trong sự bàn tán của đám bạn, sau đó lớn tiếng kêu bọn họ câm miệng.

Tôi còn nhớ khi lên cấp 3, tôi cố ý chơi xấu, ngồi lên ghế rồi dùng tay chân cản không cho hắn lên.

Sau khi hắn xông vào không hiệu quả trực tiếp dọn tôi và ghế đi.

Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng, ngẩng đầu dựa sát vào mặt hắn.

Tim tôi đập lỡ một nhịp, chỉ có thể gắt gao giữ chặt hắn duy trì cân bằng.

Mà Thiệu Thẩm lại nhíu mày, mỉm cười nói với tôi: “Đừng có chơi xấu anh, anh rất khỏe đó.”

Trong tuổi thanh xuân tươi trẻ đó, tôi thật sự đã thích Thiệu Thẩm.

Sau đó chúng tôi ra ngoài chơi, gặp phải động đất.

Chàng trai dùng tấm lưng vững chãi như bức tường thành vây lấy tôi, tôi co rúm bên trong vừa khóc nức nở vừa cầm máu trên bả vai hắn.

Hắn chỉ cười nói: “Ai u, A Sở nhà chúng ta còn biết xót người cơ à.”

Tôi tức giận đánh hắn một cái, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt.

Khi đó đôi mắt hắn long lanh chứa đầy ngân hà, nhìn tôi nói: “Lâm Sở, anh sẽ luôn bảo vệ em.”

Khi đó tôi tin, tin vào chàng trai mặt đầy tro bụi, quần áo dính máu lại chân thành nghiêm túc với tôi.

Tôi cũng từng cho rằng chuyện của chúng tôi sẽ giống như mấy câu chuyện cổ tích xưa, đi từ đồng phục tới váy cưới, từ thanh xuân tới bạc đầu.

Nhưng ai ngờ lòng người thay đổi. Đúng là thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người.

Những tin nhắn của anh với một cô gái khác, những tấm vé đi xem hòa nhạc của anh và một cô gái khác, anh nói anh bận nhưng lại đang ở một nơi khác đều làm tôi hiểu ra đây mới là hiện thực.

Sau này tôi đi rồi, hắn lại nói với tôi: “Lâm Sở, rời khỏi anh, em sẽ hối hận.”

Tôi không hối hận, cũng sẽ không hối hận.

Người hối hận chính là hắn.

Sau khi hắn tỉnh ngộ, cảm thấy bản thân sai nên mất đi tôi vì thế nên coi tôi thành bạch nguyệt quang.

Hắn nói tôi thay đổi, hắn nói tôi khác với lúc trước.

Vậy nên hắn cảm thấy mình vì Mạnh Vãn Ngọc mà thay lòng đổi dạ là lẽ dĩ nhiên. Bởi vì tôi không còn là Lâm Sở mà hắn từng thích.

Nhưng kỳ thực hắn cũng không biết, những năm gần đây mọi người đều thay đổi, mà hắn cũng không còn là chàng thiếu niên lúc trước nữa.

Phiên ngoại 2.

Hôn lễ của tôi và Thiệu Viêm rất long trọng, nhưng cũng không thiếu những lời đồn vớ vẩn.

Dĩ nhiên là giống như lời Thiệu Thẩm – tôi đi làm mẹ kế cho người ta.

Nhưng tôi không để ý, hôn sự của tôi không do tôi định đoạt, nhưng lựa chọn Thiệu Viêm vẫn tốt hơn Thiệu Thẩm nhiều.

Một ngày sau hôn lễ, một thông báo làm rõ được đưa lên trang tin tức lớn nhất.

Tôi nghi ngờ đưa cho chồng mới cưới của tôi, hỏi anh ấy sao lại thế này.

Anh ấy dịu dàng mỉm cười khiến mặt tôi đỏ lên.

Anh ấy nói với tôi: “Như em thấy đấy, Tiểu Đào cũng không phải con trai ruột của anh, mà là con rơi của bạn anh. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vậy nên anh mới không nói.”

Tôi đột nhiên nghĩ tới một suy nghĩ tự luyến, bèn hỏi anh ấy: “Không phải là vì em đó chứ?”

Anh ấy tháo cà vạt ra, xoa đầu tôi, nói: “Em nói xem?”

Tôi tung tăng đi theo anh ra ngoài, tiếp tục mười vạn câu hỏi vì sao.

“Đúng rồi, hôm đó sao anh biết em biết nhu thuật Brazil?”

“Lâm Sở?”

“Dạ?”

“Anh và em cùng nhau lớn lên.”

“Hả? Vậy thì sao?”

“Bây giờ trong mắt em nên có anh đi.”

Hết.


Nhấn để mở bình luận

Lời Hứa Đã Quên