Long Thái Tử Báo Ân


Vào sáng sớm tinh mơ ngày hai mươi bảy
tháng chạp, Ngao Du đã túm lấy Vương Bồi đang mơ mơ màng màng trên
giường lôi dậy. Tối hôm trước anh đã mất cả buổi nói chuyện cùng Thái
Hậu, lấy lý do là đi mua hàng tết. Tên ngốc cứ nói xa nói gần, lúc nói
dối lại không nháy mắt, chỉ có nhếch miệng cười, trông vô cùng ngây thơ
đơn thuần, Thái Hậu cả chút hoài nghi cũng không có.

Ngao Du lái xe rất nhanh, chỉ mất đúng 50 phút đi đã tới nơi, mặt trời vẫn còn chưa ló ra, Vương Bồi vẫn chưa
tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng đã bị Ngao Du lôi ra khỏi xe. Đợi tới lúc đứng
mở cửa bỗng dưng mới nhớ ra chuyện buổi tối Ngao Du nói lập tức tỉnh
mộng.

Ngao Du còn đang đứng sau lưng cô thúc
giục mở cửa thật nhanh, nhưng Vương Bồi làm sao mà dám động đậy, tay cứ
run run, chìa khoá không xỏ vào nổi. Ngao Du xoay người lại dành lấy mở, còn Vương Bồi thì đã nhanh chân quay ra hành lang chạy. Động tác của cô nhanh nhưng cũng không nhanh bằng Ngao Du, vừa mới chạy được vài bước
thì người đã bị tay anh ôm lấy thắt lưng, cũng không tốn nhiều sức lập
tức bế cô quay trở về.

“Em chạy cái gì vậy?” Vào trong phòng, Ngao Du vứt cô xuống ghế sofa buồn cười nhìn cô.

Vương Bồi cũng cười theo ngây ngô, “Không phải bảo là đi sắm hàng tết sao. Chuyện kia, siêu thị đông người lắm,
chúng mình…đi sớm một chút đi”

“Không vội” Ngao Du chậm rãi ngồi xuống
bên cô, tiến sát, ánh mắt xinh đẹp sáng long lanh, “Chúng mình…Chưa kịp
làm xong vấn đề chính mà” Nói xong đã đưa mặt sát lại gần, Vương Bồi
định từ chối thì đã bị anh che miệng lại.

Hai người không phải mới lần đầu hôn
nhau, ôn nhu như nước, kích tình như lửa cũng đã làm, nhưng lúc này,
Vương Bồi lại cảm giác có chút bất đồng. Hơi thở của anh mang theo dục
hoả, không do dự cứ thế thẳng tiến, mang theo chút xâm lược tiến tới,
lại vừa có ôn nhu triền miên, mặc kệ Vương Bồi trốn thế nào anh cũng đều kéo lại được dây dưa không ngừng.

Miệng nóng bỏng ẩm ướt kịch liệt dây dưa
khiến Vương Bồi bắt đầu mơ hồ, còn chút lý trí cũng bị dập tắt, chỉ nghe theo tiếng gọi của thân thể, một lúc sau thì ngả vào lòng Ngao Du.

Ngao Du cũng không vội vã, anh vô cùng
kiên nhẫn khiêu khích cô bằng miệng, bằng chiếc lưỡi ướt át mang chút tê tê dại dại, mang theo nồng đậm ngọt ngào hôn môi tuyệt vời. Một lát sau đã xâm nhập vào trong miệng cô, đụng chạm ái muội vào đầu lưỡi cô, lướt nhẹ khắp trong miệng, nhẹ nhàng thôi, chầm chậm lúc ra lúc vào…

Tay anh cũng không cam lòng cô đơn, cứ
chậm rãi chui vào quần áo cô, một lớp một lớp quần áo cứ bóc dần ra như
hoa bay vậy, không đến một phút sau, trên người Vương Bồi chỉ còn mỗi
quần áo lót.

Trong phòng có chút lạnh, Ngao Du bế cô
vào phòng ngủ, bật điều hoà, nhét cô vào trong chăn. Vương Bồi xoay
người một cái rồi lại xoay người thêm một cái nữa. Ngao Du cũng đã trút
hết quần áo của mình ra, lao lên giường, rùng mình một cái chui cả người vào trong chăn.

Giường to cũng không chứa nổi hai người
lăn qua lộn lại liên tục. Ngao Du duỗi tay ra ôm chặt cô vào lòng, da
thịt áp sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm. Đôi mắt Ngao Du bỗng sâu
thăm thẳm, môi nhẹ nhàng áp xuống, một chút xuống trán Vương Bồi, hai
má, chóp mũi, cả cánh môi đỏ sẫm no đủ của cô.

Lưỡi của anh mang theo ma lực mị hoặc,
mỗi một lần chạm tới một nơi nào đó trên người cô đều mang theo ngọn lửa nóng rực, ái muội tê dại.

Bàn tay nóng bỏng của anh vuốt ve thân thể cô, nhẹ nhàng lướt tới vùng mẫn cảm trước ngực cô, một lát lại tiếp tục lướt dọc theo thân thể đi lên, đầu ngón
tay chạm vào áo lót, dừng ngay trên bộ ngực no đủ của cô. Cô mặc áo ngực màu xanh nước biển, phía trên có viền ren, ôm trọn bộ ngực tuyệt vời
mượt mà tròn trịa, càng nổi bật làn da trắng nõn như sữa, như lụa mềm
mại kia.

Ngao Du
không thể lại bình tĩnh lý trí như cũ được, màu mắt càng sâu thẳm, hô
hấp càng hổn hển, ngón tay nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trước ngực cô,
trắng nõn một mảng trước ngực, vì làn gió thôi nhè nhẹ mà đỏ bừng lên.
Miệng anh áp lên đó, nhẹ nhàng mút, cắn nhè nhẹ, day dứt tê dại chút,
liếm láp càng làm cho thân thể cô run rẩy run rẩy không ngừng.

Một nửa là lửa cháy, một nửa là nước biển..

Vương Bồi bị anh biến hoá nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ tinh tế, tựa như một
nơi khác chịu không nổi cô đơn, cố gắng dướn người lên đón nhận.

Vừa nghe
thấy tiếng rên rỉ của cô đã làm cho Ngao Du càng thêm hứng tình, hầu như anh có chút khống chế không nổi mình nữa, rời môi ra nhanh chóng trượt
xuống, tới eo, xuống tới dưới nữa, xuống chút nữa….đó là nơi mẫn cảm
nhất của cô.

Vương Bồi
“ưm..” một tiếng, xấu hổ định né tránh. Nhưng tay Ngao Du lại như có ma
lực, anh vừa chạm vừa vuốt ve chân của cô nhẹ nhàng, đầu lưỡi như chuồn
chuồn lướt nước lướt nhẹ qua đùi non của cô, ngón tay như có như không
lướt vào chỗ tư mật của cô, nhẹ nhàng trêu đùa không nhanh không chậm.

Thân thể có
chút dần dần nóng lên, giãy dụa, khó có thể nói nên lời, có gì đó khó
nói cứ nhẹ nhàng lan tràn xâm nhập, từ sâu trong thân thể tràn ra lan
tới tận ngón chân, giống như một dòng điện chạy khắp cả người.

“Bồi Bồi
à..” Ngao Du nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng mê muội mang theo vẻ nồng đậm
cùng ái muội. Tay anh dò xét đi vào, lúc đầu thì nhẹ nhàng vô cùng, sau
đó chậm rãi lướt qua nhuỵ hoa mẫn cảm của cô, một chút lại một chút.
Thân thể hai người nóng bừng lên, động tác của anh càng ngày càng lớn
mật, cứ nhẹ nhàng day day, xoa nắn, chơi đùa, chẳng bao lâu thiên hạ
dưới thân đã thở gấp liên tục liên tục.

Anh cúi
người xuống nhìn cô, vì động tình, thân thể cô càng đỏ bừng kiều diễm,
ánh mắt mê ly, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi, hình như trong miệng lại
còn có tiếng rên rỉ lúc có lúc không phát ra, giống như thống khổ, lại
càng giống như sung sướng.

“Bồi Bồi,
Bồi Bồi” Anh run run gọi tên cô, áp sát vào mặt vào môi vào lỗ tai của
cô, cố nén cảm xúc kích động trong người, “Bồi Bồi..” Lúc nói chuyện,
anh đã từ từ tiến vào, vận sức để đâm vảo, “Anh yêu em..”

“A..”

Anh đâm mạnh vào thân thể cô, không hề giữ lại cứ vọt thẳng vào nơi sâu nhất trong cô.

Tư thế thân
mật nhất, sâu nhất cắn nuốt, một lần lại một lần ra vào va chạm, đã
nhiều năm qua Ngao Du ẩn nhẫn không phát tiết, tất cả giờ phút này bùng
nổ trút xuống. Thân thể lửa nóng của anh cứ càng ngày càng nóng bừng
lên, tư thế càng dữ dội như dã thú hung mãnh vậy, không có gì có thể
ngăn cản nổi, chỉ có kịch liệt ra vào phối hợp xâm nhập. Mỗi lần đều cảm thấy không đủ, lại mỗi lần đều càng muốn nhiều hơn…

Vương Bồi
tại lúc va chạm kịch liệt nhất cuối cùng cũng thoái trào, thống khổ và
vui sướng tràn qua, chỉ còn cảm giác lại nặng nề mệt mỏi. Ngao Du vẫn
còn không đủ, lại nắm chặt eo cô, đem thân thể hai người càng phối hợp
chặt chẽ hơn. Anh vẫn không chịu rời bỏ, vẫn để trong thân thể của cô,
tay nâng mông cô lên, tay nắm lấy eo cô, cố gắng vừa giảm xuống thì lại
bắt đầu xao động, chỉ lát sau lại ở trong thân thể Vương Bồi tiếp tục ra vào nhịp nhàng…

Anh đã ẩn nhẫn lâu lắm rồi, một khi bùng
nổ thì như cơn lốc trút xuống bao nhiêu cũng không đủ, cứ nghĩ mọi cách
để thoả mãn cho bằng được. Vương Bồi đã bị anh biến thành một đám mềm
như bún, mà tinh thần anh vẫn sáng láng, bận bịu tối mắt tối mũi.

Vương Bồi nghĩ trách không được anh ấy tự quảng cáo rùm beng lên là mình mạnh như rồng như hổ vậy chứ không phải trâu yếu.

Cả ngày Vương Bồi không xuống giường nổi, tới bữa trưa đến cơm cũng phải ăn ngay trên giường. Lúc cô ngủ thì Ngao Du đi siêu thị mua hàng, lát sau về lại tiếp tục trêu chọc cô, một lúc
lại hôn lại ân ái, một lúc lại sờ soạng, một lát sau lại chuẩn bị sẵn
“dao sắc” tiếp tục “băm chặt” một hồi. Vương Bồi vừa nhấc chân lên đá
một nhát anh bay xuống dưới giường.

Vương Bồi thấy hoảng sợ, thực ra thì cô
đã mệt lắm rồi, toàn thân cô đều mềm nhũn, kể cả muốn dùng sức cũng
không nổi nữa. Ngó nhanh nhìn lại thấy Ngao Du ngồi bệt dưới đất, mặc
một bộ quần áo trông vô cùng thảm thương, “Bồi Bồi à, sao em lại đối xử
với anh như vậy”

Vương Bồi bỗng chốc không nhịn được cười phá lên.

Hai người ôm nhau thân mật một lúc, lúc
này Ngao Du cũng không trêu cô nữa, chỉ hôn nhẹ một chút, sau đó giúp cô pha nước ấm tắm. Nhìn thấy đã sắp ba giờ chiều rồi, hai người vội vàng
thu dọn này nọ nhanh chóng về nhà.

Thế mà xuống giường chút tự dưng Vương
Bồi phát giác ra có chút vấn đề, chân cô nhũn hẳn, đi vài bước cứ lảo
đảo, chỉ hận là không thể ngồi phệt ngay xuống đất. Vào lúc này, chắc
chắn trong đầu Thái Hậu nghi hoặc không ngừng, nhìn cô như thế, có gì mà không đoán ra được. Cái gì tới tận J thị mua hàng tết à, lý do đó quá
buồn cười đi!

“Anh còn cười nữa!” Cô ngẩng đầu nhìn thấy Ngao Du cười, mặt mũi lại đỏ rực, lại càng thêm tức giận: ‘Đều tại anh hết!”

Ngao Du tủm tỉm cười nhìn lại nói phát ngấy: “Hay là chúng mình tối nay đừng về nữa”

Tranh thủ lúc Vương Bồi còn chưa nổi bão, anh nhanh chóng nghĩ ra lý do: “Mình nói là chúng ta gặp bạn học, lại
còn mời chúng mình đi hát nữa”

Vương Bồi không nói gì nhưng trong lòng
có chút dao động. J thị chính xác là có bạn thời học trung học với cô,
cứ một hai năm lại gặp gỡ nhau một lần, rồi còn đi hát thâu đêm suốt
sáng nữa, chuyện này Thái Hậu cũng biết rất rõ – tên ngốc này kỹ thuật
nói dối càng ngày càng cao siêu rồi.

Ngao Du thấy cô có vẻ như đồng ý lập tức
rất vui sướng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thái Hậu, một lát sau
thì đã quay lại, giơ ngón tay lên với cô ký hiệu thắng lợi, “Đã xong”

“Nhưng mà, anh phải hứa tới tối…không được hư nữa có được không?”

Ngao Du bắt đầu giả điếc.

Buổi tối hai người ra ngoài ăn cơm, ăn
xong Ngao Du cứ nóng ruột lôi lôi kéo kéo cô về nhà, ôm ôm ấp ấp một lúc sau lại ôm lên giường luôn. Nhưng lo chuyện hôm sau còn phải về nhà nên Ngao Du vô cùng kiềm chế chỉ làm đúng một lần.

Sáng sớm hôm sau cô đã bị Ngao Du đánh
thức, thực ra tối qua ngủ cũng không ngon lắm, hiện giờ Ngao Du cũng
không muốn ngủ, anh còn tiếc hận không được cọ cọ cả đêm nên bắt cô thức dậy.

“Bồi Bồi..” Anh nheo mắt, nâng đầu cô lên, bộ dạng còn trông rất thành thực, “Hay là, hôm nay chúng mình đi đăng ký được không?”

“Đăng ký gì cơ?” Vương Bồi còn mơ màng chưa tỉnh, tự dưng không hiểu ý anh là gì.

“Kế hôn đấy thôi” Anh cười rất tươi, bỗng dưng xoay người đi xuống giường, trần truồng tới chỗ ngăn kéo, một lúc
sau lôi ra chứng minh thư của cô và hộ khẩu ra, “Tất cả anh đã lấy ra
rồi”

Chứng minh thư của cô là giấy tờ tuỳ
thân, nhưng hộ khẩu vốn không phải ở Dao Lý hay sao? Chắc chắn Ngao Du
đã có mưu tính trước rồi! Vương Bồi bỗng dưng cảm thấy cô không thể lấy
ánh mắt kiểu trước kia để xem thường Ngao Du nữa rồi.

Tuy cảm thấy có chút đột ngột, nhưng thái độ Ngao Du vô cùng ương ngạnh, Vương Bồi chỉ còn cách đi theo anh tới
cục dân chính. Lúc tới nơi, hai người nhìn nhau rồi bỗng bật cười to.
Bây giờ là hai mươi tám tháng chạp, ai còn tới mở cục dân chính để chờ
hai người tới đăng ký kết hôn chứ?

Vì vậy hai người ảo não quay về, ăn chút gì đó rồi trở về Dao Lý.

Trên người Vương Bồi vẫn có chút mệt mỏi
chua xót, nhưng lại không rõ là cái cảm giác gì nữa, từ cô gái biến
thành đàn bà, chính bản thân cô cũng chưa thấy thích ứng cho lắm. Nhưng
hai người lại càng thân mật với nhau hơn, lúc lái xe trên đường về Ngao
Du hầu như nhịn không được cứ quay sang hôn cô vài lần, cái kiểu không
kiêng kị gì cứ chỗ nào cũng thân mật với nhau được, thật không giống như lúc trước nữa.

Nếu không muốn nói là tình yêu thăng hoa, Vương Bồi nghĩ thực ra cũng rất có lý. Hai người họ bây giờ không còn
có gì ngăn cách nhau nữa, càng không giống lúc trước, bây giờ nhìn nhau
đến cả ánh mắt cứ nóng rực lên.

Trước khi về tới nhà Vương Bồi dặn Ngao
Du phải cẩn thận đừng để lộ ra, Ngao Du cười bảo: “Anh giờ cũng không
biết sẽ lộ ra lúc nào nữa, dù sao thì anh cũng sẽ không chủ động với em
trong nhà để mọi người nói hai chúng mình lung tung”

Nhưng mà đôi mắt nhỏ kia kìa, nụ cười kia kìa, dù sao thì cũng không giống rồi.

Lúc về tới nhà Vương Bồi giả vờ như không để ý tới anh, cũng không nói với anh cái gì; Thái Hậu nhịn không được
hỏi thăm: “Con cãi nhau với Ngao Du sao?”

Vương Bồi nửa thật nửa giả bảo: ‘Anh ấy cứ lôi con tới cục dân chính để đăng ký kết hôn ạ”

Thái Hậu hai mắt mở to, sau đó thì cười bảo: ‘Sao đứa trẻ này ngốc thế, bây giờ là cuối năm đang tết, có ai còn đi làm nữa hả?”

Vương Bồi cũng cười cười bảo: ‘Cũng đúng thế, thật là ngốc quá đi”

Ngày hôm sau là bước sang năm mới. Chuyện này xem như mấy năm qua lại là năm nóng hổi nhất, tuy trong nhà có thêm một người, nhưng Ngao Du thì cứ động tý là kêu gào ầm ĩ, so với mười
người còn náo nhiệt hơn nhiều. Thái Hậu và bà nội Vương thực ra rất vui, ông nội Vương thì cũng bị anh dỗ ngọt cười liên hồi, chỉ còn chừa mỗi
giáo sư Vương là còn tật xấu, cứ lải nhải nói xấu Ngao Du trước mặt Thái Hậu.

Dù sao Thái Hậu cũng không thèm để ý tới ông, đối với ai cũng tốt như nhau.

Qua năm mới xong thì Ngao Du cứ lải nhải
chuyện đi đăng ký kết hôn, còn gọi vài cuộc điện thoại đi hỏi xem khi
nào thì người ta đi làm, Vương Bồi đắn đo mãi, nếu cứ như vậy, đoán chắc anh ấy còn vận dụng pháp thuật nữa ấy chứ.

Cũng vì chuyện này giáo sư Vương gọi
riêng một mình Vương Bồi vào nhà, đặc biệt còn nói chuyện một lần, thấy
thái độ cô kiên quyết rốt cục ông già cũng thở dài một hơi không nói gì
nữa.

Lúc giáo sư Vương khởi hành đi Bắc Kinh
chuẩn bị đưa Điền Tri Vịnh đi nước Mỹ chữa bệnh, Vương Bồi và Ngao Du
cùng ra sân bay đưa tiễn ông, sau khi người đi rồi, Ngao Du lập tức túm
lấy cô đến cục dân chính.

Ngày ba mươi tháng một năm 2012, đầu năm
mới, ngày đầu tiên cục dân chính làm việc, Vương Bồi và Ngao Du rốt cục
đăng ký kết hôn thành công, theo luật pháp trở thành vợ chồng – nhưng
Vương Bồi nghĩ thực ra thấy không công bằng, pháp luật cái gì chứ, cũng
chỉ là cái mác thôi, Ngao Du anh ấy trong đầu có coi luật pháp là gì
không chứ?

****

Lúc giáo sư Vương từ nước Mỹ trở về, cháu ngoại đã được một tháng tuổi, chuyện này làm cho ông vô cùng tức giận,
tới mức thề rằng không tiếp nhận Vương Bồi nữa. Nhưng khi Thái Hậu bế
cháu ngoại tới ông liền đầu hàng lập tức.

Đứa bé này ở trong bụng mẹ đợi quá lâu
rồi, quá dự tính mất mười ngày mới sinh ra, lúc mới sinh mặt đặc biệt
không nhăn, lúc được một tháng bế ra ngoài là một đứa bé vô cùng xinh
đẹp, làm cho toàn bộ mọi người trong khách sạn đều bị kích động.

Hơn thế, đứa bé này cũng không phiền hà
nhiều tới Vương Bồi và Ngao Du. Thái Hậu và giáo sư Vương không để ý
nhiều tới Vương Bồi mà cực kỳ yêu thương đứa bé này. Có thể là bởi vì
anh không mang thai hoặc có thể là nguyên nhân khác, Ngao Du đối với đứa bé này tuy cũng tốt lắm nhưng cũng không đặc biệt yêu thương quá, hơn
nữa Vương Bồi nghĩ, có lẽ là bởi vì anh biết một ngày nào đó anh sẽ rời
đi…

Ngao Du cũng không giống như suy nghĩ của Vương Bồi là không biết già, anh cũng rất cẩn thận điều chỉnh ngoại
hình chính mình, lúc ba mươi tuổi là bộ dạng của ba mươi tuổi, lúc sáu
mươi tuổi cũng bắt đầu có tóc bạc, đến phút cuối cùng lúc Vương Bồi nằm
bất động thì cả đầu đã bạc.

Vương Bồi chỉ sống tới bảy tám mươi tuổi, vào một đêm yên tĩnh lặng lẽ ra đi. Sau khi an bài hậu sự cho cô xong
xuôi, Ngao Du cũng về tới trên thiên giới.

Hai người họ ở thế gian cùng sống bên
nhau qua sáu mươi năm là hai vạn một ngàn chín trăm ngày đêm, ngày nào
cũng rất vui vẻ. Trước kia anh không biết cho đến khi lên tới thiên
giới, cô đơn một mình trên thiên hà mới ngẩn ngơ, mới ý thức được rằng,
có người bên cạnh là chuyện vô cùng không dễ dàng.

Thiên giới vẫn như trước kia, nhóm thần
tiên đều nhàn rỗi không có việc gì suốt ngày cãi nhau, nhóm tiên nữ xinh đẹp thì cứ theo đuổi nhóm thần tiên anh tuấn, Trọng Hằng và Tuệ Tuệ đi
chơi ở núi Côn Luân, Phượng Hành không biết đi nơi nào rồi…Thực tế anh
chỉ có rời đi có sáu mươi ngày mà thôi nhưng mà vì sao anh lại có chút
cảm giác nản lòng thoái chí.

Anh không đi tìm Vương Bồi chuyển thế,
cho dù có tìm được thì đã sao, người kia đã không phải nàng, tìm được
rồi còn có ý nghĩa gì đâu.

Không bao lâu trên thiên giới mở hội ngắm hoa, Ngao Du không muốn đi. Hội ngắm hoa cả ngày cứ nhàn rỗi không có
việc gì, nhóm thần tiên trừ chuyện cãi nhau ra thì còn có cái thú thứ
hai là mở hội để ngắm hoa, bình phẩm vẻ đẹp của nhóm tiên nữ – chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ngao Du cả ngày ở trong phủ của mình ngủ, anh càng ngày càng cảm thấy cô độc, thỉnh thoảng lại muốn khóc, lại đôi lúc nhớ tới chuyện xưa, lần đầu tiên anh gặp mặt Vương Bồi, rồi họ cãi
nhau, rồi lại cùng bên nhau vui sướng.

Anh cầm lấy hộp nữ trang mở ra, tìm tòi
này nọ, rốt cục anh cũng tìm được rồi. Anh lấy vài cái, điều chỉnh thời
gian tới năm 2010, nghĩ ngợi rồi lại do dự định nhấn nút đi xuống thì
bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi ở ngoài cửa tên anh: “Ngao Du!”

Anh sửng sốt một lúc, bỗng nhiên cảm thấy như mình đang nằm mơ, vẫn là nói chắc anh đã quay trở về năm 2010 rồi.

Quay nhìn khắp nơi thấy nơi này vẫn là
phủ của anh, vẫn là chiếc giường trầm hương nặng trịch, rèm cửa màu
trắng, gió thổi qua lay động.

Anh bỗng chốc buông tay ném gì đó đi, bước nhanh ra ngoài chạy, không để ý rớt cả giày.

Ngoài cửa có người đang đứng, một cô gái, mặc váy màu trắng, tóc dài, nhìn anh nhếch miệng cười.

Nhóm thần tiên đi qua nhìn hai người chào hỏi: ‘Tử Vân tiên tử, lúc nào thì trở về vậy?”

“Ngao thái tử, hai người các người trước đi đâu không thấy vậy?”

Ngao Du không để ý tới họ, lập tức xông lên ôm chặt lấy nàng.

Anh lau mặt không biết từ lúc nào tự dưng trên mặt đã đầy nước mắt.

Hết


Nhấn để mở bình luận

Long Thái Tử Báo Ân