Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương


Gió yên biển lặng, Triệu Thành Quân một mình phải cố gắng dìu đối phương, khoác tay anh chống đỡ đứng dậy.

"Ân Nhị, cậu tỉnh sao?".

"Ân Nhị."

"Lục Ân Nhị. "

Có gọi như thế nào, anh cũng không nghe, bên miệng luôn mấy máy, ú ớ mấy câu:" Đồ lừa đảo."

"Sao lại lừa tôi?."

"Sao có thể đối xử với tôi như vậy?".

"Đến cả cậu cũng vậy, Tư Nam tôi thất vọng..."

"Cố Tiểu Mẫn..."

Tên bạn gái cậu ta sao? Sao còn có cả Trương Tư Nam ở đây? Cậu khó hiểu nhưng không tò mò hiện tại cậu chỉ muốn trả nợ hai cái bánh bao mà lần trước anh tặng cho con gái mình. Cậu không thích cảm giác mắc nợ một ai đó. Thân thể Lục Ân Nhị quá nặng lại cao lớn, sức nặng đè hết lên đôi vai nhỏ bé của cậu.

Triệu Thành Quân cả người nóng rực như lửa giống như bị thiêu đốt trong người, sức lực của cậu yếu phải rất vất vả mới có thể để anh lên xe. Lục Ân Nhị mê mang, ánh mắt mơ hồ khó nhìn rõ được mọi thứ, anh cảm nhận được mình bị đưa lên xe, đi đâu cơ chứ. Cậu ta là ai? Vô cùng quen mắt.

Về đến nhà cả căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có một bóng đèn ngủ phát sáng ở xa, Tiêu Nghi Kiến đã về từ lâu, Triệu Tử Nhan đã say giấc trong phòng, cánh cửa phòng mới hé mở, cậu lén lút bước vào liền nghe thấy tiếng hít thở thật hết đều đặn nhịp nhàng.

Nhìn tới một bên giường, con bé khép nép ôm chăn ngủ, tóc mái xõa dính hết lên trán. Triệu Thành Quân nhẹ nhàng vuốt gọn sang một bên, cậu quỳ gối xuống hôn nhẹ lên trán thế con gái mình, thấy có phản ứng lại cậu vội lùi ra, đóng cửa đi ra ngoài.

Cậu thở dài ánh mắt hướng tới Lục Ân Nhị đang ngủ say như chết trên sofa, trong nhà cậu không có bật đèn sáng, cậu vào phòng mình bật một bóng đèn ngủ đầu giường cũng đủ thắp sáng cả căn phòng, mở tủ tìm chiếc khăn mới trong tủ, thấm nước ấm mang ra lau mặt cho anh rồi đến cánh tay săn chắc kia cũng được lau sạch. Ngay khi cậu định rời đi một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy cổ tay của cậu, lực đạo mạnh kéo cậu quay trở lại, khăn ướt vội rơi xuống đất, từ bao giờ sau cổ cậu xuất hiện thêm một bàn tay đang giữ chặt. Khuôn mặt cậu hoang mang, bất ngờ một đôi môi mềm trong tối chạm vào môi cậu.

Hương vị rượu mạnh tràn vào khoang miệng Triệu Thành Quân, cậu hoảng hốt, đôi con người trừng lớn, mọi chuyện đến quá nhanh, cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đại não mách bảo cậu mau chóng đẩy anh ra.

Cậu dùng hết sức, ngón tay run rẩy chạm vào ngực Lục Ân Nhị, anh bị hất ra. Tiếp tục thiếp đi chìm vào giấc ngủ, anh bất giác nói mớ:" Tiểu Mẫn..."

Chắc hẳn là thất tình! Bóng tối bao quanh, bủa vây đóng chiếm lấy phòng khách che dấu đi gương mặt hoảng sợ, hai má nhiễm hồng kèm theo nhịp tim đập loạn lên. Triệu Thành Quân đưa tay lau miệng, lòng sợ hãi cúi xuống cầm khăn bước chân có phần run rẩy, nhanh chóng rời đi.

"Cạch, cạch, cạch...."

Âm thanh của đồ dùng trong bếp cứ vang đi vang lại, Lục Ân Nhị mơ hồ tỉnh dậy, đôi mắt mệt mỏi, tia máu chằng chịt chạy quanh đôi con ngươi đen huyền, anh đưa tay lên xoa quanh đôi mắt. Lần nữa mở ra thứ anh chạm phải chính là trần nhà trắng xóa cùng với chiếc đèn pha ở giữa. Đây là đâu? Lúc này anh mới nhận ra đây không phải là nhà anh!

Anh vội vàng bật dậy, hiện trước mắt anh chính là khung cảnh xa lạ, Lục Ân Nhị thất thần, đầu óc anh có chút nhữ nhối, chắc do tối hôm qua uống quá nhiều. Anh ngơ ngác quan sát qua, phòng khách đơn sơ, đơn giản, bố trí bài bản mọi thứ ngăn nắp không có quá nhiều đồ dùng trang trí.

"Chú tỉnh rồi?"

Giọng nói trẻ con quen thuộc, anh quay đầu lại là Triệu Tiểu Nhan lúc này anh mới sững sờ đầu óc đau nhức nhưng chỉ nhớ được một vài việc nhỏ của ngày hôm qua. À, anh đã chia tay rồi!

Xe được Tiêu Hoa Phong đòi lại anh liền cho hắn, bản thân mình lúc đấy chưa muốn về nhà liền ngồi ngoài đường ai ngờ do quá mệt liền thiếp đi.

Đây là nhà của Triệu Thành Quân sao? Đơn giản, ấm cúng đấy chứ tuy nhà không lớn so với mặt bằng chung dân công sở tầm này chỉ dành cho nhân viên thu nhập thấp, anh đưa mắt liếc qua một lượt cũng không tệ đồ dùng trong nhà không thiếu.

Triệu Thành Quân từ trong bếp đi ra, cậu lau tay lên tạp dề thấy anh đang ngồi ngẩn ra nhỏ giọng nói:" Cậu tỉnh rồi à?".

Anh ngước mắt lên nhìn cậu có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng, bối rối được người ta giúp đỡ đưa về nhà cho nghỉ qua đêm thế này có hơi mất mặt, anh gãi đầu cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, hít thở thật sâu nhìn cậu cười gượng gạo.

"Đã tỉnh rồi. Chuyện tối hôm qua, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, thật ngại quá để cậu bắt gặp bộ dạng thảm hại của tôi rồi."

"Không sao, tôi cũng không nhớ rõ hôm qua cậu như nào. Tiện đường tôi đưa cậu về nhà luôn chứ không thuê khách sạn bên ngoài."

Lục Ân Nhị vội vàng nói:" Ấy, cậu mà làm vậy là tôi càng ngại, như vậy là đủ rồi. Cậu giúp đỡ tôi như vậy có gì khó khăn cứ gọi cho tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu."

Anh tìm trong người tấm danh thiếp họ tên cùng số điện thoại của mình ra cùng với nơi làm việc. Cậu gật đầu, nhận cho có.





Nhấn để mở bình luận

Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương