Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng



Vệ Hồ vui sướng trong nước mắt nghẹn ngào, bàn tay có phần cằn cỗi khẽ xoa xoa lên mu bàn tay mềm mại thân thuộc, cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
" Ngạn Nhi, bảo bối....!"
Cầm lòng không đặng ông ôm lấy Ninh Ngạn, lệ nam nhi đáng nhẽ không nên rơi thời khắc này lại chảy ra một giọt từ khóe cay xòe.
Tiếng * sụt sịt * từ chiếc mũi cay cay, Vệ Hồ nấc nghẹn mà ai cũng nghe rõ, tướng quân anh dũng cũng có lúc yếu mềm vì nhi nữ.
Chính bản thân Ninh Ngạn cũng không giấu nổi cảm xúc, suýt thì khóc như đứa trẻ, nhưng nàng vẫn nhớ bản thân giờ đã là ma hậu, chóng thu lại sự vui mừng quá độ.
Nàng khẽ vuốt tấm lưng vững chắc ngày xưa hay cõng nàng, dịu dàng nói.
" Phụ thân, Ngạn Nhi về thăm người đây "
" Ngạn Nhi...!"
Vệ Hồ đẩy nhi nữ ra, xoay nàng một vòng quan sát, ông chưa kịp hỏi chuyện thì Huỳnh Ánh ở bên cạnh còn nóng lòng hơn tra hỏi.
" Ngạn Nhi, sao con về đây rồi ? Có phải con làm phật lòng ma thần không ? "
" Không có đâu ạ ! "
Ninh Ngạn phe phẩy tay phủ nhận, vui mừng chẳng kịp giải thích thì Huệ Anh đã nhanh nhảu giúp nàng trình bày sự việc.
" Thưa tướng quân, phu nhân, tiểu thư ở ma giới rất được lòng ma thần, vì tiểu thư nhớ nhà nên xin về thăm mọi người
Tiểu thư hiện giờ rất được ma thần sủng, không cho rời nửa bước, khó lắm tiểu thư mới xin về được 1 ngày đó ạ "
" Là thật sao ? "
Huỳnh Ánh nhíu mày chấn động, không chỉ một mình bà mà cả phủ ai nấy hay tin Ninh Ngạn được sủng ái mà hóa đá tại chỗ.
Ma thần kia nổi tiếng độc ác tàn bạo, lạm sát người vô tội không gớm tay, kẻ nào không vừa ý hắn sẽ lập tức cho rơi đầu.

Với tính tình trẻ con của Ninh Ngạn, không gây họa sao lại được lòng hắn ?
Từng cặp mắt ngờ vực đánh giá cô nương tươi cười rạng rỡ, Huỳnh Ánh kéo ngay Ninh Ngạn xoay qua xoay lại xem xét thật kĩ.
Nước da trắng trẻo, sắc mặt tươi tắn không mất đi miếng da miếng thịt nào, từ đầu tới chân được tân trang lộng lẫy kiêu sa như hoàng hậu, xem ra nàng không nói dối.

Lúc này, Huỳnh Ánh mới tin sự thật thở phào nhẹ nhõm chưa từng có.
" Ngạn Nhi...may quá...ta cứ ngỡ cả đời này không còn được gặp lại con...!"
Nước mắt trực trờ trào ra từng chuỗi, Huỳnh Ánh ôm nhi nữ khóc nghẹn, một tháng nhi nữ gả đi mỗi đêm bà đều lấy nước mắt rửa mặt, lo lắng cho sự an nguy của Ninh Ngạn mà chẳng tài nào thực hiện được.
Ninh Ngạn chôn thân trong vòng tay ấm áp của mẫu thân, vương tay kéo lấy vạt áo của phụ thân ở phía sau, nũng nịu nói.
" Mẫu thân....phụ thân...để mọi người lo rồi...Ngạn Nhi thật có lỗi...!"
Gương mặt thoáng qua sự nghẹn ngào nặn ra nụ cười vui sướng, cả Vệ phủ vang lên tiếng cười tiếng hò reo mừng tiểu cô nương châu báu về nhà.
Vệ Hồ cho người gấp rút chuẩn bị cơm nước, làm những món ăn mà Ninh Ngạn thích nhất, sau đó kéo nàng vào trong hàn huyên tâm sự.
Nàng ở lại chỉ có một ngày nên tranh thủ chơi cho thật thỏa thích, tối đến thì quay về ngủ ở khuê phòng 16 năm thân thương.
Mọi đồ vật bên trong vẫn giữ nguyên vẹn, từ cái ngày nàng đi phụ thân nàng luôn cho người dọn dẹp sạch.

Nàng ngồi trên chiếc giường thân thuộc, cảm nhận từng kỉ niệm đi qua trong đầu khó tránh khỏi lòng dâng lên cảm xúc mất mát, nàng gối đầu trên chiếc gối thơm sau một tháng xa nhà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm đang nằm say giấc, cơ thể bỗng chốc có cảm giác ngọt ngào, cứ như da thịt kiến cắn châm chích, nhất là bầu ngực nàng cảm nhận được sự nhào nặn tức tức khó thở.
Cảm giác chân thật đến mức miễn cưỡng Ninh Ngạn mơ màng liền mở mắt, đôi ngươi đen láy thu vào cảnh kinh hoàng.
Cánh tay to lớn của nam nhân đang tham lam luồn vào lớp áo mỏng, ra sức bóp lấy bộ ngực căng mẩy, hết bên này đến bên khác.
- D.âm tặc !!!
Nàng hoảng hồn hoảng vía há to miệng định hét lên thì bất ngờ một bàn tay khác bịt lại, chặn đứng tiếng nói.
" Im nào, tối rồi nàng muốn làm mọi người thức dậy sao ? "
Giọng nói quen thuộc, cảm mùi hương và hơi thở cũng quen thuộc, Ninh Ngạn như nhận ra đều gì lập tức kéo tay của nam nhân xuống, trở mình ra sau.
Hai mắt đẹp đẽ bị dọa dâng lệ nóng, Ninh Ngạn không tin vào những gì đang nhìn thấy, Tinh Vương Minh một mực không muốn về nhà cùng nàng, vậy mà giờ đây lại xuất hiện bất thình lình trong khuê phòng của nàng.
Bàn tay ngỗ nghịch ôm trọn bộ ngực từ nãy đến giờ vẫn giữ yên bên trong, Ninh Ngạn chú ý liền má hồng tai đỏ kéo nó ra, xấu hổ hỏi.
" Vương Minh, sao chàng lại ở đây ? Chàng vào bằng cách nào vậy ? "
" Ta là ma thần, đi đâu mà không được
Ta nhớ nàng, ta không ngủ được...đến đây ngủ với nàng...!"
Hắn ảm đạm đáp, vương tay cường ngạnh kéo ngay Ninh Ngạn giam cầm vào lòng, nét ngoài cao lãnh mọi khi giờ lại cứ như đứa trẻ bám lấy mẹ.
Vì không xa nàng nổi một đêm mà hắn theo tới tận đây, Ninh Ngạn có chút bất ngờ không nói nên lời, trong lòng bộn bề cảm xúc khó tả.

Không nghĩ đến bản thân lại quan trọng đến mức này, nàng nằm trong vòng tay hắn luôn giữ im lặng.
- Đây là hạnh phúc khi yêu...được người mình yêu đáp lại sao ?
Môi anh đào bất giác cười mỉm e thẹn, từ ngày gả cho hắn cuộc sống lại đi lên một bật màu hồng, ma thần tàn bạo người người ghét bỏ giờ đây lại ôn nhu dịu dàng với một cô nương.
Ninh Ngạn vòng tay ôm hắn thích thú vùi mặt vào thân tráng kiện, hắn rất biết phối hợp hôn lên mái tóc thơm mềm vài cái rồi cũng ôm nàng say giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên gương mặt sắc sảo lại hiện ẩn tia khó xử, nam nhân kia vậy mà vẫn còn ở đây, hắn còn thẳng thắn cùng nàng ra gặp phụ mẫu.
Vệ phủ được một phen kinh hãi với sự xuất hiện của hắn, một kẻ không mời mà đến, Vệ Hồ bị bất ngờ tới mức phải hô to một tiếng.
" Ma thần ? "
Người người đều khép nép né vào một góc, chung quy nhân giới ai cũng ghét hắn, cả Vệ phủ không ngoại lệ, nhất là khi hắn cướp đi báu vật của họ.
Ninh Ngạn lại không nghĩ nhiều, muốn tạo thiện cảm cho đôi bên nàng kéo hắn ra trước mặt phụ mẫu hành lễ dâng trà.
" Phụ thân, mẫu thân, di nương...!"
Nàng cúi đầu với trưởng bối, dâng trà cho từng người, hắn lại nghênh ngang đứng giữa sảnh ngẩng cao mặt phán xét.
Ai trong Vệ phủ cũng phải cúi mặt trước hắn, Ninh Ngạn bối rối nhìn hắn với ánh mắt cầu hòa thì chỉ nhận được vài câu hời hợt như bẹo gan phụ thân nàng.
" Con rể ma thần xin ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu...!"
Hắn chắp tay hờ hững, hời hợt nghiêng mình, ánh mắt sắc lạnh chứa những tia nham hiểm, Vệ Hồ chẳng muốn nhận cái danh nhạc phụ của ma thần, khéo léo từ chối.
" Ma thần đa lễ rồi !
Ngạn Nhi nhà ta thật có diễm phúc, gả cho ngài được yêu thương còn đích thân đến đây rước về "
" Điều nên làm, Ngạn Nhi là thê tử của ta...ta nên yêu thương nàng ấy...
Cũng không còn sớm xin phép nhạc phụ được đưa nàng về ma giới "
Giọng nói ngạo nghễ, hắn không vòng vo nói đưa người đi liền lập tức kéo Ninh Ngạn quay về gấp gáp, chỉ sợ ở lại thêm một chút nàng lại không muốn về.
Ninh Ngạn không tình nguyện bị kéo đi, trước khi lên xe còn quyến luyến ôm người thân lần cuối, cái ôm vội vã đầy sự mất mát.


Nhấn để mở bình luận

Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng