Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương


Sau khi biết được Kim Tịch Vô mắc trọng bệnh, công chúa ngày đêm chăm sóc, phải nói là chu đáo vô cùng. Qua một tuần lễ, tình trạng của cô vốn đã đỡ hơn rất nhiều. Chỉ là hệ lụy của long cốt vô cùng lớn, khiến công lực của cô ngày càng giảm sút.

- Đại nhân, Bệ hạ triệu kiến ngài

Nghe vậy, cô liền xuống giường,chỉnh trang y phục tóc tai. Không lâu sau đó liền đi theo vị công công này đến ngự thư phòng. Đối với một ma tộc như cô mà nói, long khí của hoàng cung làm cô vô cùng khó chịu, như thể một vật gì đó khắc chế, Lộ Thương Nguyệt bước đi chậm rãi từng bước.

- Công công, ta có chút mệt trong người, khó mà có thể diện kiến bệ hạ một cách nhanh nhất được.

Vị công công đó vẫn không dừng bước, chỉ là đi chậm dần " Đại nhân yên tâm, không vội"

Hoàng cung này nguy nga tráng lệ, lại càng giống một chiếc lồng giam lớn nhất thiên hạ, bao nhiêu quy củ vẫn không thể vừa lòng kẻ bề trên. Tuy cô vốn là ma tôn được vạn người kinh sợ, vạn người bội phục nhưng trước đó, người làm việc dưới trướng của cô chưa bao giờ phải câu nệ đến như vậy.

Bước vào sảnh lớn, Lộ Thương Nguyệt liền quỳ xuống hành lễ " Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến công chúa"

Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, miệng chỉ nhấp một ngụm trà nhỏ, không có ý để cô đứng dậy. Công chúa ở bên cạnh lại cực kì lo lắng, sự vội vã của nàng hiện rất rõ trên gương mặt thanh tú kia. " Bệ hạ, người hãy để Tịch Vô ca ca đứng dậy đi"

Thời gian cứ thế trôi qua khoảng một canh giờ, không ai biết bên trong điện đã thảo luận những gì, chỉ biết khi Kim Tịch Vô trở ra được mang theo một đạo thánh chỉ.

Khuôn viên Dã phủ đã từ lâu trở nên yên lặng như tờ, ngươi đi kẻ lại vẫn thế nhưng chung quy vẫn là thiếu bóng dáng của một ai đó. Đang lúc Dã Thụy Yên nhìn vật nhớ người, đôi mắt chàng đỏ hoe như chỉ cần đụng một chút la thứ gọi là nước mắt sẽ trào ra. Kể từ khi xa nàng ấy, Dã Thụy Yên lúc nào cũng trong trạng thái u sầu, nhìn đâu cũng nhớ về bóng dáng ngày ấy của cô.

Bên ngoài, thị vệ truyền tới tin " Đại nhân, trong cung truyền tin đến"

- Chuyện gì?

- Bệ hạ vừa ban thánh chỉ, Kim đại nhân sẽ trở thành phò mã, nửa tháng sau tổ chúc đại hôn

Nghe được tin này, không hiểu sao trái tim của Dã Thụy Yên hẫng đi một nhịp, chỉ là không biết tại sao lại có cảm giác vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng…

" Vẫn là đến ngày hôm nay"

Tin tức đại hôn vừa đến, cô liền nhận được rất nhiều lời thăm hỏi, rất nhiều lễ vật từ những quan viên lớn nhỏ. Chỉ có điều những thứ tầm thường này vốn không thể lọt vào mắt của cô. Tiếp theo đây phải nghĩ cách lấy được long cốt trước ngày đại hôn, dù sao Lộ Thương Nguyệt cô cũng không muốn thật sự thành thân với cô công chúa đó. Quan hệ này, trước giờ vẫn chỉ là lợi dụng mà thôi.

Lộ Thương Nguyệt giả thành nam trang, vẫn luôn có điều bất tiện. Phong tục nơi đây, trước khi thành thân, phu thê không được gặp nhau. Cũng vì lẽ đó nên nửa đêm cô lẻn vào hoàng cung, tạo một tiếng động nhẹ bên của csoor phòng công chúa. Nàng ấy như đang chờ cô tới, ăn mặc trang điểm rất kĩ càng.

- Thần tham kiến công chúa

- Sao chàng lại đến đây, ban đêm canh phòng nghiêm ngặt, nếu lỡ có người thấy thì rắc rối lắm

Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, cầm tay công chúa " Không phải công chúa đang chờ hạ thần tới sao, thần cũng vì quá nhớ công chúa điện hạ"

Vừa nói dứt câu, khí huyết dội ngược, chiếc khăn tay thêu uyên ương nhuộm đầy máu đỏ

- Xin lỗi công chúa, làm bẩn chiếc khăn của nàng…


Nhấn để mở bình luận

Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương