Mắc Bệnh Nuông Chiều



Tần Trừng hôn lên gương mặt nhỏ đỏ bừng của em gái một cái, cô bé ỷ lại cọ cọ trong lòng ngực cậu.
Bên ngoài, ba mẹ vẫn còn đang cãi cọ ầm ĩ, kịch liệt, tiếng ném đồ thỉnh thoảng truyền vào lỗ tai hai người.
Tần Khanh chớp chớp đôi mắt to, bé nhìn về cửa phòng ngẫm nghĩ, sau đó từ trong lòng ngực anh trai ngồi dậy, chạy chân đến cửa phòng rồi lặng lẽ mở cửa, hé ra một khe hở nhìn ba mẹ đang cãi nhau dưới lầu.
“Cô có thấy phiền không? Tôi đã nói rồi, đó chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi, nửa đêm cô làm loạn cái gì?”
“Tôi làm loạn? Không được đi, hôm nay anh phải nói rõ mọi chuyện cho tôi!”
“Cô đừng có mà giống mấy mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ, chính cô nhìn lại dáng vẻ của mình đi, có còn giống thiếu phu nhân của Tần gia không? Tôi đưa cô ra ngoài cũng cảm thấy mất mặt!”
“Tôi làm anh mất mặt? Tần Khải Quân, trước kia anh đến Khâu gia cầu hôn tôi sao không nói tôi làm anh mất mặt...”
Tần Khanh nhìn nghiêm túc, phía sau có một bàn tay nhỏ đặt lên đầu cô bé xoa xoa.
“Bọn họ...!bọn họ lại cãi nhau...” Tần Khanh quay đầu lại, bé dẩu miệng ấm ức nói.
Dưới lầu lại có tiếng đập đồ, còn có tiếng quát giận dữ của ba.
Tần Trừng ôm em gái vào lòng, che lỗ tai của bé lại, cùng nhau nhìn ba mẹ đang không ngừng cãi nhau dưới lầu.
Cãi thêm khoảng mười phút, ba không chịu được nữa, cầm theo áo khoác bước nhanh ra ngoài.
“Anh đi...!đi hết đi...!đi rồi cũng đừng về cái nhà này nữa...” Mẹ tức giận hét lớn.
Một lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng khóc.
“Mẹ...!Mẹ ơi...” Tần Khanh cầm khăn giấy đưa cho người mẹ đang khóc của mình.


“Tránh ra, là vì sinh mày ra nên mới khiến cơ thể tao có di chứng, đáng lẽ lúc trước không nên sinh mày ra, mày...”
Mẹ nhìn cô bé, một tay dùng sức mở lòng bàn tay bé ra, tay kia thì duỗi ra, móng tay sắc nhọn gần như chọc vào vầng trán trơn bóng của Tần Khanh.
“Không được bắt nạt em ấy!”
Tần Trừng nghe thấy mẹ có thể nói ra được loại lời này thì dùng sức đẩy bà ta ra, sau đó ôm em gái vào lòng bảo vệ, cậu quay gương mặt non nớt ra, dùng ánh mắt giận dữ trừng mẹ mình.
Hốc mắt em gái đỏ bừng, bé nằm trong lòng anh trai nức nở, bé tủi thân khóc lóc, “Anh...!Anh ơi...!hu hu hu...!bảo bảo không...!không cần mẹ...!hu hu hu...”
“Không cần tao? Mày tưởng tao cần mày lắm à, nếu không phải tao sinh ra, mày có thể sống trên đời này chắc?” bà ta trút hết cơn giận lên người Tần Khanh.
“Oa....” Tần Khanh khóc rống lên.
“Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc, sao mày không khóc đến chết luôn đi...”
“Mẹ...” Tần Trừng lớn giọng cắt ngang lời mẹ định nói.


Nhấn để mở bình luận

Mắc Bệnh Nuông Chiều