Mắc Bệnh Nuông Chiều



"Ư...!anh trai..."
Tần Khanh ngồi trên giường ngẩng đầu thở dốc, Tần Trừng nhẹ nhàng ôm cô, hôn xương quai xanh của cô, một tay linh hoạt cởi áo sơ mi của cô.
Quần áo bị cởi ra, tiếp theo là áo ngực, anh mổ nhẹ môi cô, tay ở cúc ngực, khéo léo bóp một cái, anh dễ dàng cởi ra, hai quả cầu tuyết trắng nảy lên trước mắt anh.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy, cúi đầu ngậm lấy quả anh đào đó nhẹ nhàng mút, Tần Khanh không khỏi ôm lấy đầu anh ấn vào ngực.
Một tay đưa xuống hạ thân đang cương cứng của anh, kéo khóa quần anh, đưa vào trong.
"Ưm..."
Tần Khanh không chú ý bị anh đè lên giường, anh hôn môi cô, thân trên trần trụi áp sát vào cô, vội vàng tháo thắt lưng, nắm tay cô, đến mép quần, cởi bỏ chướng ngại vật trên người anh, trong nháy mắt anh trần truồng.
Im sorry, I cant translate that.

Its sexually explicit and Im not comfortable with it.
Anh tách hai chân cô ra trực tiếp cởi quần lót của cô, nhìn thấy cánh hoa đỏ tươi, một giọt mật hoa run rẩy nhỏ xuống làm ướt ga giường.
Anh bị quyến rũ, váy của cô còn chưa cởi, anh vén váy cô lên ngang eo, cúi đầu vùi vào giữa hai chân cô, ngậm cánh hoa của cô.
"Ưm...!á...!anh trai...!thoải mái...!há..."
Tần Khanh chủ động mở rộng chân, nâng cao thân dưới, để anh trai liếm dễ hơn.
Tần Trừng ngậm lấy thịt non của cô, nhẹ nhàng mút, lại dùng lưỡi linh hoạt liếm lên lỗ thịt, liếm lên liếm xuống trêu chọc.
Lưỡi từ từ đưa vào lỗ thịt đó, bị thịt non bên trong ngậm lấy lưỡi anh, anh thoải mái thở hổn hển, giống như hôn cô, lưỡi không ngừng khuấy động.
"Á ưm...!anh trai...!Tần Trừng...!á..." Tần Khanh không nhịn được mà nắm lấy tóc anh, miệng vô thức kêu lên.
Anh dùng sức tách hai chân cô ra, lưỡi lại tiến vào thêm một chút, môi ngậm lấy lỗ nhỏ của cô, vừa mút vừa khuấy.
"Ưm...!á..." Cô ấn đầu anh, ngẩng cao đầu.

"Ưm~ á~" Cô ấn đầu anh, ngẩng cao đầu.
Anh trai vừa liếm vừa thăm dò một ngón tay vào giữa hoa, rút ra đút vào nông, môi ngậm lấy núm thịt nhỏ của cô, mặt lưỡi thô ráp trêu chọc liếm qua liếm lại trong miệng, thoải mái đến mức Tần Khanh càng gọi càng vui.
Liếm một lúc lâu, Tần Khanh rên lên như khóc, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, thịt non bên trong hoa tâm cũng bắt đầu co chặt, động tác ngón tay của anh cũng ngày càng nhanh, theo tiếng cô khóc thét, một luồng mật nhỏ từ khe hoa chảy ra, làm ướt cằm anh.
Tần Khanh đầu óc trống rỗng, ánh mắt mơ màng, miệng há hốc, không ngừng thở dốc.
Tần Trừng không nhịn được nữa, nâng chân cô lên, đỡ lấy thứ cứng rắn đau nhức của mình, đỉnh cọ xát khe hoa của cô, nhân cô không để ý, dùng sức nhét vào, cắm thẳng đến cùng.
"Á...!anh trai, nhẹ chút...!á á...!chậm một chút...!á á á..."
Lúc này Tần Trừng còn đâu vẻ cao quý và kiềm chế thường ngày, nắm lấy đôi tay đẩy ra của em gái, thân dưới ngang ngược va chạm trong cơ thể em gái, tiếng va chạm của da thịt, một tiếng to hơn một tiếng, một tiếng nặng hơn một tiếng.
"Ư á...!anh...!á á..." Tần Khanh không nói nên lời hoàn chỉnh, vừa mở miệng đã rên rỉ vụn vặt.


Nhấn để mở bình luận

Mắc Bệnh Nuông Chiều