Mắc Bệnh Nuông Chiều



Tần Khanh đứng trong đám đông, kiễng chân nhìn trái nhìn phải, muốn chen vào xem, đáng tiếc người quá đông, vừa chen vào đã bị đẩy ra ngoài, cô tức giận trong đám đông.

Trên mạng thấy nói hôm nay anh trai làm phỏng vấn tâm lý ở quảng trường Thời đại nhưng cô không nghe anh trai nói, trong lòng nóng ruột, tìm một cái cớ xin phép nghỉ học, chạy đến xem.

"Này, nhìn xem, giẫm phải giày tôi rồi!" Tần Khanh bị người ta giẫm một chân, đôi giày trắng lập tức bẩn, cô túm lấy cô gái kia nói với cô ta.

"Á? Xin lỗi nhé, không để ý, em là học sinh trung học phải không? Đến xem Tần Trừng à? Anh ấy đẹp trai quá, anh ấy là nam thần cấp độ hotboy của trường chúng em đấy! Năm nay có nhiều người đăng ký vào trường chúng em là vì anh ấy.

" Cô gái kia kích động nói.

Tần Khanh có chút tự hào, anh trai cô đương nhiên đẹp trai rồi, hơn nữa anh còn học hai chuyên ngành, trước đó trường anh có cuộc thi tranh biện, anh trai cô lại được giải, trong số nhiều người như vậy đều ngồi trên ghế nhưng anh lại chói sáng như vậy.

Cuộc thi này được truyền lên mạng, trong nháy mắt đã nổi đình nổi đám, cũng moi móc ra được công ty và danh tính của anh, thu về một đám fan hâm mộ.

"Đương nhiên rồi!" Tần Khanh quyết định không chấp nhặt với cô ta nữa, cô ngồi xổm xuống tự mình phủi bụi trên giày, còn chưa đứng dậy, phía trước truyền đến một tràng tiếng hét lớn, đồng thanh nhất trí, còn gọi tên anh trai cô.

Cô đứng dậy nhìn về phía đó, chỉ thấy một đám người đen nghịt, cô kiễng chân, nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy, người dẫn chương trình cầm micro nói vài lời xã giao, bên dưới có mấy chuyên gia ngồi, trong đó có Tần Trừng.

Tần Trừng mặc vest, anh chỉ cúi đầu chậm rãi chỉnh sửa cổ tay áo trên cổ tay, không mấy để ý đến mọi thứ xung quanh, tùy ý bắt chéo chân, không tỏ ra khinh bạc, trên người mơ hồ tỏa ra một chút khí chất sắc bén của người đứng đầu, rất chói mắt.

Nói đến Tần Khanh lần đầu tiên ở bên ngoài nhìn thấy anh trai như vậy, trước giờ chỉ nghe người ngoài kể lại hoặc anh trai nhẹ miêu đạmviết nói với cô đã làm chuyện gì, nếu không phải đoạn video trên mạng trước đó, cô còn không biết thì ra anh trai trước mặt người ngoài lại như vậy.

Tần Khanh nghĩ đến xuất thần, không khỏi bị người bên ngoài chen vào, chen tới chen lui, trời ạ, chen cô đến phía trước, không cần phải vất vả ở bên ngoài nhảy lên nhảy xuống mới có thể nhìn thấy.

Tần Khanh kiễng chân nhìn về phía trước, người dẫn chương trình đã nói xong lời xã giao, bắt đầu giới thiệu chuyên gia, khi giới thiệu đến Tần Trừng, Tần Trừng lịch sự gật đầu với đám đông, những người bên dưới liền bùng nổ tiếng hét, đều có thể sánh ngang với minh tinh rồi.

Tần Khanh bịt lấy màng nhĩ đau nhói, nhìn anh trai ngồi trên đài, anh buồn chán xoay xoay cây bút trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt, tuy đang cười nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác khó gần.

Cô không thể phủ nhận anh trai như vậy rất đẹp trai và rất có sức hút nhưng lại khiến cô có một cảm giác xa lạ, trong ký ức của cô, anh trai là người sẽ dịu dàng dỗ dành cô, sẽ thỉnh thoảng cười với cô, sẽ giả vờ nghiêm mặt nghiêm nghị mắng cô.

Đến giờ cô mới biết, nhìn từ góc độ của người ngoài ở cự ly gần thì ra anh trai! lại như vậy.

Cô ngây ngốc nhìn anh trai trên đài, nhìn anh ấy giải thích về vấn đề sức khỏe tâm lý và tư vấn tâm lý của từng người, lời nói rõ ràng, lay động lòng người.

Phải nói là anh trai cô giảng quá tuyệt, mặc dù có nhiều chỗ cô không hiểu nhưng chỗ nào giảng hay, khán giả bên dưới vỗ tay, cô cũng vỗ tay, tay đều vỗ đỏ cả lên.

Lúc này cô mới tận mắt nhìn thấy anh trai đứng trên bục giảng, trên người anh mang theo sự quý giá bẩm sinh và niềm tin khiến người ta phải khuất phục, khiến trong mắt Tần Khanh tràn đầy sự sùng bái và tự hào.

Nghe thấy người khác bên dưới gọi tên anh, cô cũng không nhịn được mà gọi anh: "Anh trai!"
Giọng cô bị tiếng của mọi người nhấn chìm, cô cũng không để ý, vẫn kích động gọi anh, gọi mãi gọi mãi, theo mọi người gọi tên anh: "Tần Trừng!"
Tần Trừng! Tần Trừng! Tần Trừng!
Lúc anh chào tạm biệt, cô hét lớn.

Giọng cô xuyên qua đám đông, Tần Trừng dường như nghe thấy giọng cô, lúc ngẩng đầu lên vô thức nhìn một vòng trong đám đông, như đang tìm nguồn phát ra giọng nói đó.

"Á! đừng chen! "
Tần Khanh bị người phía sau giẫm vào gót chân, giày bị giẫm, cô ngồi xuống, móc gót giày, không nhìn thấy cảnh này, đến khi cô đứng dậy, Tần Trừng đã ngồi lại chỗ cũ, đến lượt chuyên gia khác diễn thuyết.

Tần Khanh nhìn một cái, điện thoại reo, đành phải ra khỏi đám đông, đi nghe điện thoại.




Nhấn để mở bình luận

Mắc Bệnh Nuông Chiều