Mài Ngọc - Mặc Thư Bạch


Editor: Miri (torianimereview.wordpress.com)

-----------------------

Nghe được tiếng bước chân Tần Diễn, Phó Trường Lăng sợ tới mức vội vã nhắm hai mắt lại.
1

Hắn hạ quyết tâm, nếu Tần Diễn tống cổ hắn ra ngoài, hắn liền...hắn liền ở ngoài ngủ dưới đất.
14

Nhưng tất nhiên hắn vẫn muốn được an an tĩnh tĩnh ngủ ở đây, Lãm Nguyệt cung này lớn như vậy, chắc Tần Diễn cũng sẽ không phát hiện hắn đâu nhỉ?

Nghĩ như vậy, trong lòng Phó Trường Lăng liền cảm thấy kiên định hơn nhiều. Hắn nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng nghe có chút kỳ lạ, không giống tiếng bước chân ngày thường của Tần Diễn, cảm giác như muốn té ngã bất cứ lúc nào. Phó Trường Lăng cẩn thận nghe để phân tích, trong lòng lập tức bắt đầu lo lắng. Hắn vội đứng lên, rón ra rón rén đi ra ngoài, núp sau một giàn hoa thiệt to, lặng lẽ nhìn người đang tiến vào.

Người tới đúng là Tần Diễn, nhưng nhìn không giống y của thường ngày lắm. Sắc mặt y phiếm hồng, tay chống lên cây cột bên cạnh, dường như hơi mỏi mệt. Trên thân y toát ra toàn mùi rượu, Phó Trường Lăng nhìn một lát liền hiểu, người này vừa đi uống rượu về.

Phó Trường Lăng thật ra không ngạc nhiên lắm, năm đó có lần hắn tính ám sát giết chết Tần Diễn, đã từng lén ẩn thân quan sát y trong một năm dài. Người này thích uống rượu, đặc biệt là ở chỗ không người lặng lẽ uống. Thế nhưng mỗi lần y uống đều rất cẩn thận, mỗi lần chỉ uống một vò, không nhiều hơn hay ít hơn, rất ít khi uống thành bộ dáng này.
7

Tần Diễn đứng nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đi về phía trước. Phó Trường Lăng căng thẳng nhìn, thấy Tần Diễn lảo đảo sắp ngã về phía trước, chưa kịp nghĩ nhiều, thân thể hắn đã hành động, lập tức khom lưng xông ra ngoài đỡ Tần Diễn.

Tần Diễn được người khác đỡ, từ từ mở mắt ra, lấy đôi mắt luôn luôn nhìn thấu vạn vật nhìn Phó Trường Lăng. Hắn lấy tay đỡ y, trong lòng đột nhiên căng thẳng, tim đập loạn cực kì, sợ Tần Diễn giơ tay tát hắn bảo hắn đi. Nhưng hắn vẫn cố gắng chống cự, nuốt nuốt nước miếng nói: "Sư huynh......"
1

"Là ngươi à."

Tần Diễn lập tức nhận ra hắn, Phó Trường Lăng không xác định được biểu tình Tần Diễn hiện tại, mặc kệ đối phương có nhận ra mình hay không, vẫn căng thẳng vô cùng, Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, cứ như đang cố gắng phân biệt gì đó. Một lát sau, y đột nhiên đẩy hắn ra, tự mình đi tới phía trước. Phó Trường Lăng thấy y không đánh hắn, tâm cũng thả lỏng phân nửa, vội vàng đuổi theo đỡ y đi tới bên giường, vừa đỡ vừa bảo: "Sư huynh, ngươi đi đâu vậy, tại sao uống say thế này? Trước khi uống có ăn chút gì chưa, ngươi uống bao nhiêu tới mức thành thế này chứ?"

Tần Diễn không đáp lại hắn câu nào, Phó Trường Lăng đỡ y lên giường. Tần Diễn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhíu chặt mày.

Phó Trường Lăng quan sát thần sắc y, liền biết y đang khó chịu. Hắn cởi giày cho y, đắp chăn lên, sau đó nấu nước ấm, cẩn thận lau mặt cho y, vừa lau vừa bảo: "Ngươi uống xong đã nôn ra chưa? Không nôn sẽ rất khó chịu."
4

Dứt lời, hắn đưa mũi tới gần y ngửi một chút, nhận ra mùi rượu gì thì không khỏi cười nói: "Thần Tiên Túy cũng dám uống nhiều như vậy, ngươi coi thế mà lá gan lớn thật đấy."

Tần Diễn hình như không muốn để ý đến hắn, lật thân xoay mặt vào tường. Phó Trường Lăng thấy hắn làm ra hành động trẻ con như vậy cũng không khỏi bật cười, cúi đầu xoa tay cho y. Không biết tại sao sau khi nhận ra bây giờ hắn nói gì Tần Diễn cũng sẽ không nghe, lá gan của hắn ngược lại bắt đầu to lên, ôn hòa nói: "Ngươi tự mình đi uống sao? Uống nhiều như vậy làm gì? Ngươi cũng phải lo cho bản thân, dù sao mỗi lần ngươi uống rượu đều là vì muốn giải sầu, uống nhiều như vậy không tốt, sau này ngươi muốn uống thì tìm ta, ta cùng ngươi uống, như vậy sẽ không tới mức thương thân."
1

"Sư phụ......"

Tần Diễn lẩm bẩm ra tiếng, Phó Trường Lăng ngẩn người, tiếp theo liền nghe Tần Diễn khàn khàn nói: "Sư phụ, ngài không uống rượu với con, đã lâu chưa uống."

Phó Trường Lăng nghe vậy thì cưỡng ép chính mình nở nụ cười. Hắn cúi đầu lau khô kẽ tay cho y, cười nói: "Hóa ra ngươi học sư phụ uống rượu, bởi vậy ta nhìn ngươi, trông nghiêm túc đến thế sao lại có tửu lượng tốt vậy."

"Sư phụ......" Tần Diễn cuộn tròn lên, khàn khàn ra tiếng, "Xin lỗi...con...con nên đối xử tốt với ngài hơn...Xin lỗi......"

Phó Trường Lăng dừng tay lại.

Hắn bỗng nhiên nhận ra, kỳ thật bản thân hắn cũng không rộng lượng như vậy. Đối mặt với một Tần Diễn không có hắn trong lòng, với một Tần Diễn gọi tên người khác, hắn quả thật có chút khó xử.
1

Hắn tiếp tục lau khô tay cho y, thay y đắp chăn đàng hoàng, thì thầm vào tai y: "Ta đi nấu canh giải rượu cho ngươi, ngươi cứ ngủ đi."

Tần Diễn không đáp lại hắn, Phó Trường Lăng đứng dậy, đi lung tung trong Lãm Nguyệt cung mới tìm ra phòng bếp. Hắn nhóm lửa, nấu nước, móc dược giải rượu ra từ trong linh nang, bỏ vào trong nước. Hắn nhìn đan dược từ từ hòa tan ở trong nước, trong lòng mang cảm xúc lặng lẽ không ai hay, cũng giống như đan dược kia mà từ từ tan ra, lên men, lặng lẽ không một tiếng động, chẳng mấy chốc toàn bộ đã hòa lẫn.

Hắn nấu canh giải rượu xong rồi thì bưng trở về, dùng muỗng đảo qua đảo lại canh, khẽ thử độ nóng của chúng, chờ tới khi canh bớt nóng rồi, hắn mới tới bên cạnh Tần Diễn đỡ y lên, đút canh giải rượu cho y. Tần Diễn đột nhiên mở mắt nhìn hắn một chút, lại nhắm mắt. Chờ sau khi hắn đút canh cho y xong rồi, Phó Trường Lăng đắp chăn cho y. Hắn quay đầu, nhìn thấy trăng đã treo trên đỉnh đầu, ánh trăng nghiêng mình rơi xuống ngoài nguyệt môn, yên tĩnh như nước. Phó Trường Lăng bỗng nhiên không muốn rời đi. Đời trước, hắn từng trong sương phòng này ngủ nhiều ngày, lúc đó nơi này là do hắn tự trùng tu lại, cũng đã không còn người kia nữa.

Nhưng đêm nay lại khác.

Tần Diễn còn sống, vẫn còn rất tốt, vẫn ngốc bên người hắn.

Phó Trường Lăng đi đến cạnh nguyệt môn ngồi xuống, dựa vào cửa, sau đó lại phát hiện miếng gạch bên cạnh có gì đó hơi khác. Hắn nhìn chằm chằm vào khe hở dưới sàn, duỗi tay gõ gõ, phát hiện bên dưới hình như có lỗ trống, lập tức trở nên hiếu kỳ. Hắn duỗi tay cậy miếng gạch lên, nhận ra có người đã đào một cái lỗ nhỏ ở phía dưới, bên trong để mấy vò rượu. Phó Trường Lăng vừa thấy liền bật cười, biết đây là Tần Diễn trộm giấu rượu ở Lãm Nguyệt cung.

"Nếu là do ta tìm ra, ai gặp thì có phần."

Phó Trường Lăng đào rượu từ dưới sàn lên, để miếng gạch xuống chỗ cũ, mở vải đậy vò rượu ra, ngửi ngửi hương vị.

Thần Tiên Túy.

Rượu này rất mạnh, người vừa mới chỉ biết uống rượu sẽ không uống nổi loại này.

Hắn nhận ra, Tần Diễn người này...tính tình thật ra vẫn luôn rất ngoan cường, kiếm pháp ác liệt, tính cách ác liệt, ngay cả uống rượu, cũng muốn uống loại rượu mạnh nhất.

Hắn thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân vừa làm chuyện gì đó khó tha thứ. Người như y, chắc chắn không dễ thích ai, cũng không dễ được ai thích. Như một con ngài đáng yêu, lại cũng lặng lẽ cường ngạnh bên trong, không khỏi làm người khác động lòng.

Phó Trường Lăng dựa vào nguyệt môn, rót rượu vào trong yết hầu, nhìn Tần Diễn đang nằm đó không xa, lại quay đầu nhìn thoáng qua mây trăng bên ngoài.

Hắn nhịn không được nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn cùng Tần Diễn uống rượu.

Đó là sau khi Phó gia vừa bị diệt môn không bao lâu, Hồng Mông Thiên cung bị ma tu công chiếm, hắn phụng mệnh gấp rút tiếp viện Hồng Mông Thiên cung, nhưng trên đường trở về lại bị kẻ địch phục kích.

Tần Diễn đuổi giết hắn khoảng một tháng. Trong một tháng đó, hắn trốn đông trốn tây, có ngày nọ hắn ngụy trang thành một khất cái ngồi ở ngoài cửa tửu quán, vô tình gặp được Tần Diễn. Hắn không kịp trốn, chỉ có thể dứt khoát ngồi tại chỗ, ngụy trang thành khất cái bình thường .

Tần Diễn cầm kiếm đi tới, y không chú ý tới hắn, lập tức đi vào tửu quán.

Ngày đó, một cơn mưa nhỏ hạ xuống, người đi đường tới tới lui lui. Tần Diễn ngồi ở bàn ngoài rìa nhất của tửu quán, chỉ cách Phó Trường Lăng một hàng lan can.

Phó Trường Lăng không dám động, hắn lẳng lặng nhìn mưa đang tí tách rơi xuống từ mái hiên, Tần Diễn kêu một vò rượu, không nói câu nào, chỉ tự mình rót rượu mà uống.

Phó Trường Lăng nghe tiếng mưa rơi, âm thanh rót rượu, qua một hồi lâu, người bên trong đột nhiên dùng kiếm đẩy một chén rượu tới trước mặt hắn.

"Trời mưa lạnh lẽo," giọng Tần Diễn có chút khàn khàn, "Uống chén rượu đi."

Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, hắn không biết Tần Diễn có phải đã nhận ra hắn hay không. Lúc đó, nếu cự tuyệt thì sẽ quá gây chú ý, hắn chỉ có thể nhận rượu, nhỏ giọng cảm tạ.

Hai người không ai nói gì uống xong chén rượu này, Phó Trường Lăng lại lén nhìn qua y.

Ngày đó Tần Diễn nhìn qua hơi khác với bình thường, tuy y vẫn im lặng, lạnh nhạt như cũ, nhưng khi y ngồi đó, lại có vài phần cô độc cùng bi thương không thể tả thành lời.
8

Y uống hết nửa vò, không nhiều hơn, uống xong liền đứng dậy, thì thào: "Rượu trên bàn còn thừa nửa vò, đa tạ ngươi đã ở đây cùng ta hôm nay."
1

Phó Trường Lăng không biết y có phải đang nói với hắn không, không dám đáp lời. Hắn nhìn Tần Diễn đứng dậy, một mình một người, cất kiếm bung dù, đi vào trong làn mưa.

Bóng dáng của y khuất trong mưa bụi, giống như một bức tranh thủy mặc, lan tràn vào mắt làm người say mê. Phó Trường Lăng quay đầu đi, thấy vò rượu trên bàn, hắn đứng lên cầm lấy nó lắc lắc, phát hiện bên trong thật sự còn thừa một nửa.

Tần Diễn ra cửa không bao lâu, bầu trời giáng xuống hoa giấy trắng, Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng lục lạc rung lên từ phương xa, tiếng chuông, tiếng xướng khúc trong trẻo của trẻ con trộn lẫn vang lên, hòa vào hoa giấy trắng khắp trời, làm cho cả thế gian trong một khắc ấy, bị bao phủ bởi nỗi bi ai lặng lẽ.

Người trong mỗi nhà đi ra, nhìn về hướng tiếng xướng ca truyền lại, tu sĩ ở đây đều đồng loạt đứng lên, ngón giữa hai tay gập lại, các ngón còn lại áp vào nhau, sau đó cúi đầu. Tiếng xướng cô độc buồn bã của Vân Trạch vẫn vang lên, bày tỏ nỗi tiếc thương với người đã khuất.

Hồng Mông Thiên cung Tạ Ngọc Thanh lấy thân tuẫn đạo, để lại tràng lửa lớn thiêu hết một tháng, Hồng Mông Thiên cung ngoài trừ một số ít người còn sống sót, những người khác đều bị thiêu cháy không sót lại một thứ gì. Sau khi lửa tắt, đệ tử Hồng Mông Thiên cung chỉ có thể đào mộ chôn y phục và di vật, lên núi hạ táng ngày đó.

Tới lúc Phó Trường Lăng nghe thấy tiếng xướng khúc ấy, hắn mới nhận ra đó là ngày đưa tang của đa số đệ tử Hồng Mông Thiên cung.

Vậy nên hắn nâng chén, quay đầu nhìn Tần Diễn đã bung dù đi xa. Khi tất cả đang cúi đầu đau xót, một mình y cô độc đi ngược lại đoạn đường của họ, rõ ràng là hành vi vô lễ, nhưng cũng không biết vì sao, Phó Trường Lăng lại ở một khắc đó cảm thấy đau lòng cho y.

Phó Trường Lăng uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng có chút khó chịu.

Nhớ tới những lúc đó, có đôi lần hắn nghĩ, rốt cuộc tình cảm của hắn với Tần Diễn đã bắt đầu từ khi nào. Ngoài trừ lúc với Yến Minh, ba mươi năm sau đó, giữa hai người đã có gì khiến hắn để người này trong lòng.

Nhưng hắn bây giờ ngẫm lại bỗng nhận ra, hắn và Tần Diễn đã có rất nhiều lần gặp mặt nhỏ nhặt như vậy, mỗi lần quay đầu nhìn lại, lòng lập tức tràn ngập bóng dáng y.

Chỉ là năm đó mỗi khi nhớ y hắn lại nghĩ khác, mà hiện giờ nhớ y, lại là một tâm tư khác.

Tỷ như năm đó hắn nghĩ, tại sao Tần Diễn vào ngày đưa tang của Hồng Mông Thiên cung lại cô độc uống rượu một mình, hắn đã đoán rằng dù y đã là ma đầu, nhưng có lẽ cũng còn vài phần lương tri, cũng sẽ thương tâm.

Nhưng hôm nay nghĩ về nó, hắn lại cảm thấy chưa chắc là vậy.

Nếu Nghiệp Ngục không phải là do bản thân Tần Diễn mở ra, vậy Giang Dạ Bạch là do Tần Diễn giết sao? Hồng Mông Thiên cung lại là do Tần Diễn bán đứng sao?

Nếu xét đến thái độ của Yến Minh năm đó với sư phụ, cùng với bộ dáng Tần Diễn hiện tại dù say như vậy vẫn gọi tên sư phụ, y thật sự sẽ giết Giang Dạ Bạch sao?
2

Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, kĩ lưỡng suy đoán lại một lần nữa.

Đêm qua ở sau núi, Tần Diễn nói với những người kia là ba tháng trước, bọn họ phái y đi ám sát Linh Hư trưởng lão của Thanh Không môn, Hồng Mông Thiên cung ám sát trưởng lão một phái, đây tuyệt đối là mật lệnh, không thể để kẻ khác biết.


Nhấn để mở bình luận

Mài Ngọc - Mặc Thư Bạch