Mài Ngọc - Mặc Thư Bạch


Editor: Miri (torianimereview.wordpress.com)
1

----------------------------------

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói vậy, ngẩn người ra chưa phục hồi tinh thần. Tần Diễn ôm đồ chơi hắn mua, lập tức bước nhanh về trước, đi ngang qua hắn.

Phó Trường Lăng vội đuổi theo sau y: "Sư huynh......"

Hắn vội vàng mở miệng, nhưng lời vừa đến môi, hắn thấy Tần Diễn lẳng lặng ngửa đầu nhìn qua hắn, lại đột nhiên im bặt.
4

Tần Diễn nghi hoặc hỏi ra tiếng: "Sao?"

Phó Trường Lăng cười cười, vui vẻ nói: "Không có gì, sư huynh đối ta thật tốt."

Lúc Lận Trần sắp sinh, đã là cuối hạ. Phó Ngọc Thù đã nhanh chóng tìm bà đỡ chờ ở phủ. Trong một đêm giông tố, Lận Trần đột nhiên vỡ nước ối, bà đỡ và Việt Tư Nam vội vã chạy vào, còn dư lại ba đại nam nhân canh giữ ở ngoài phòng sinh. Ba người đều chưa từng trải nghiệm qua chuyện chờ ai sinh thế này. Phó Trường Lăng và Phó Ngọc Thù sốt ruột tới độ đi tới đi lui ngoài cửa, Tần Diễn nhìn tới mức đầu choáng váng, nhịn không được nói với Phó Trường Lăng: "Ngồi xuống uống tách trà đi."
1

Phó Trường Lăng xua xua tay, nôn nóng nói: "Không uống không uống."
2

Tới bình minh, trời còn mưa lớn hơn nữa, sấm sét đánh ầm ầm. Phó Trường Lăng phát hiện có chút không đúng, hắn nhìn thoáng qua Tần Diễn, Tần Diễn nhíu mày, nói thẳng: "Không giống sấm sét bình thường."

"Là lôi kiếp!"

Phó Trường Lăng khiếp sợ thốt lên, Lận Trần sinh con thôi, sao lại có lôi kiếp!
2

Vừa dứt lời, đạo sấm sét đầu tiên bổ thẳng xuống phòng! Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đồng thời ra tay, di tản hết bá tánh trong thành. Phó Ngọc Thù vọt vào trong phòng, đưa Việt Tư Nam bà đỡ ra ngoài, đồng thời xòe kim phiến ra, thay Lận Trần chặn lại đạo lôi kiếp thứ nhất!

Lận Trần vốn có tu vi Hóa Thần, bây giờ chính là lôi kiếp từ Hóa Thần nhập Độ Kiếp, làm gì Phó Ngọc Thù có thể chắn nổi? Phó Ngọc Thù hộc máu ngay tại chỗ, quỳ gối bên cạnh Lận Trần.
1

"Đi......"

Lận Trần thở hổn hển, siết đệm giường, cắn chặt răng, nhìn Phó Ngọc Thù bò dậy đi tới. Đạo lôi kiếp thứ hai bắt đầu xẹt xẹt chuẩn bị phóng, Lận Trần hét lớn: "Đi mau!"

Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn an trí xong bá tánh, gấp gáp trở về. Phó Trường Lăng vừa thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức nói với y: "Kết trận."

Lời vừa ra, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đồng thời quăng trường kiếm lên trên, hai người một trái một phải ngồi trên mặt đất, hai thanh kiếm xoay mòng trên không. Tần Diễn tay vê hoa sen đặt trên đầu gối, Phó Trường Lăng để Thanh Cốt Phiến bên môi. Sau đó trên đầu dưới chân, xuất hiện hai trận pháp một trắng một đen tựa như Thái Cực ghép nối, khuếch tán rộng ra xung quanh.

Phó Ngọc Thù bắt lấy tay Lận Trần, cả người đều đang run rẩy, lặp đi lặp lại: "Thiên địa nhập pháp, mẫu tử bình an...mẫu tử bình an......"

"Đừng nói......"

Lận Trần thở dốc.

Nàng biết rõ, nếu là người thường, câu "Mẫu tử bình an" này, có lẽ chỉ là cầu nguyện.

Nhưng đối với Phó gia mang khả năng ngôn linh, "Thiên địa nhập pháp" chính là câu mở đầu bắt buộc khi dùng nó. Chỉ cần đọc chú ngữ ấy, mọi lời nói phía sau, đều sẽ trở thành sự thật.

Ngôn linh buộc họ phải trả giá. Một khi nguyện cầu của hắn vượt qua khả năng thực hiện của bản thân, Thiên Đạo sẽ vẫn tiếp tục rút đi linh lực, máu thịt của người cầu nguyện, cho đến khi họ chết đi.

Nhưng Phó Ngọc Thù dường như không nghe thấy nàng nói gì, chỉ bắt lấy tay nàng, không ngừng run rẩy mở miệng: "Mẫu tử bình an......Mẫu tử bình an......"
2

Đạo lôi kiếp thứ hai ầm ầm giáng xuống, Thiên Đạo tựa hồ như đã phát hiện có người khác trợ giúp, sấm sét đánh kịch liệt hơn nhiều so với tu sĩ bình thường chịu kiếp, nhìn hoàn toàn không giống như sấm sét của Hóa Thần nhập Độ Kiếp. Lúc nó vừa giáng xuống, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đều nhịn không được nhíu mày, cảm giác được song kiếm trên đầu chạm vào nhau leng keng thành tiếng.

Lôi kiếp thanh thế to lớn như vậy đã thu hút nhiều tu sĩ chạy tới. Việt Tư Nam ở đình viện lẳng lặng chờ, vừa quay đầu lại đã thấy rất nhiều tu sĩ chi chít đuổi đến. Việt Tư Nam thấy tu sĩ cầm đầu là ai thì hoảng sợ, quay đầu vọt vào trong phòng, nôn nóng nói: "Không ổn, người của Hồng Mông Thiên cung tới!"

Lời vừa dứt, một đạo sấm sét giáng xuống bàn tay vừa lật của Tần Diễn, khiến y phụt ra một búng máu.

Sấm sét bị dẫn thẳng vào cơ thể Phó Trường Lăng, ngay lúc đó, Lận Trần hoảng sợ mấp máy môi, siết chặt chăn, sau đó cả người dần thả lỏng lại, thở hổn hển: "Ra rồi...Ngọc Thù...đi......"

Phó Ngọc Thù ngẩng đầu lên, hắn sửng sốt một lát, Việt Tư Nam liền vọt tới.

Nàng nghe theo bà đỡ cắt đi dây cuống rốn, ôm hài tử ra, sau đó vội vã bọc nó trong cưỡng bào* đã chuẩn bị sẵn, nôn nóng nói: "Làm sao bây giờ?"

*Cưỡng bào: nói chung như là quấn khăn chung quanh để đeo sau lưng

"Sư huynh." Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, nhẹ gọi ra tiếng, Tần Diễn nuốt xuống một búng máu, Chẩm Tuyết kiếm xoay vòng rơi xuống, y giơ tay, kiếm liền lọt vào trong tay y.

"Ta mang các ngươi đi trước."

Tần Diễn chống thân đứng dậy, Việt Tư Nam ôm hài tử, vội vàng xông ra ngoài.

Lận Trần cố gắng mở mắt, nhìn về phía Phó Ngọc Thù: "Ngươi cũng đi."

"Ta không......"

"Chiếu cố Trường Lăng!"

Lận Trần gào to, Phó Ngọc Thù cứng đờ một lát. Phó Trường Lăng đạm thanh nói: "Có ta ở đây rồi, ngươi an tâm đi đi."

Phó Ngọc Thù nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lận Trần, cắn răng xoay người chạy đi.

Trong phòng chỉ còn mỗi Phó Trường Lăng và Lận Trần, Lận Trần nằm ở trên giường, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đều đã biến mất, thế nhưng lôi kiếp vẫn còn đang tích trữ chờ giáng xuống. Lận Trần khe khẽ thở dốc, thong thả nói: "Ta sẽ chết sao?"

"Sẽ không."

Phó Trường Lăng bình tĩnh mở miệng: "Người sẽ sống rất lâu."

Lận Trần cười rộ lên, nàng gắng mở mắt nhìn Phó Trường Lăng: "Trường Lăng,"

Nàng nhìn chăm chú hắn: "Ngươi trưởng thành......rất giống, rất giống phụ thân ngươi."
7

Yết hầu Phó Trường Lăng phát đau, trong chớp mắt, đạo lôi kiếp cuối cùng gầm lên rồi giáng xuống, mang theo khí thế muốn hủy thiên diệt địa, đánh thẳng xuống hai người! Phó Trường Lăng vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng dùng hết lực của mình để chống đỡ cho nàng, nhưng một khắc trước khi lôi kiếp kịp giáng xuống, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.

Cũng ngay lúc đó, lôi kiếp ầm ầm rơi xuống, tất cả đều đập vào Lận Trần.

Phó Trường Lăng khiếp sợ trợn to mắt, liền thấy Lận Trần ở bên trong sấm sét, lẳng lặng nhìn hắn.

Máu thịt nàng từng khối từng khối nát ra, dung nhan mỹ lệ giờ đã huyết nhục mơ hồ, nhưng thần sắc của nàng lại trước sau như một, bình tĩnh, yên ổn, mang theo ôn hòa cùng trầm lắng.

Bọn họ lẳng lặng nhìn đối phương, trong một khắc Phó Trường Lăng thấy ánh mắt ôn nhu của nàng nhìn hắn, hắn nhận ra.

Người này thương hắn.

Mẫu thân hắn, phụ thân hắn, đều thương hắn rất nhiều, nhiều hơn hắn tưởng tượng.
23

Một khắc ấy, hài tử Phó Trường Lăng tựa hồ bắt được trống bỏi hắn đã luôn ngóng trông, hắn không cần lại đứng ở trong thư viện nhìn mẫu thân người khác, dắt tay hài tử của mình rời đi.

Hắn có chút buồn cười, lại cười không nổi.

Lận Trần nhìn hắn, ung dung cười lên, chỉ nói: "Nương ở đây, con đừng cậy mạnh."
10

Không biết sấm sét vang rền bao lâu mới rốt cuộc ngừng lại. Sấm sét vừa tiêu tán, kiếp vũ lập tức rơi, vô số hoa quang che trời lấp đất giáng xuống, chợt nghe được một tiếng hô to: "Ma đầu! Mau nộp mạng đi!"

Phó Trường Lăng xoay người hồi kiếm, Đàn Tâm kiếm lóe ra hoa quang, đâm vào người chết không kịp nhắm mắt. Bên trong cuồng phong, Phó Trường Lăng đỡ Lận Trần đứng dậy, lập tức xông thẳng về trước, biến mất ở trong đám người.

Phó Trường Lăng dắt Lận Trần theo, cảm ứng vị trí của Tần Diễn, vội vã đuổi tới đó. Vừa đến chỗ y liền thấy Tần Diễn vung kiếm chém đứt cổ của một tu sĩ, Lận Trần thấy chỉ có Tần Diễn, vội la lên: "Những người khác đâu?!"

"Người quá đông," Tần Diễn giải thích, "Phó đạo hữu và Việt đạo hữu đi tới nơi an toàn trước rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Lận Trần trắng nhợt. Nàng ước chừng cảm ứng được hướng đi của Phó Ngọc Thù nên lập tức đuổi qua.

Ba người nhảy vào rừng rậm, vừa mới vào đã nhìn thấy vết máu loang lổ. Cả ba chạy vào sâu bên trong rừng, đầu tiên là nhìn thấy Việt Tư Nam đang sõng soài trên đất, Lận Trần tiến lên lật nàng qua, vội la lên: "Tư Nam, Tư Nam! Ngươi sao rồi?!"

Phó Trường Lăng vội tiến lên đút cho Việt Tư Nam một viên dược, Việt Tư Nam phục hồi ý thức, thở hổn hển nói: "Phía trước...phía trước......"

"A Diễn, chăm sóc nàng."

Nói xong, Lận Trần vội vàng phóng về phía trước, Phó Trường Lăng theo sát nàng, hai người đuổi tới rồi, liền thấy vết máu đột nhiên bị chặt đứt.

"Ngọc Thù!"

Lận Trần tìm người khắp nơi, nôn nóng hô to: "Phó Ngọc Thù!"

Nhưng không hề có ai đáp lại. Phó Trường Lăng quay đầu xem xét, phát hiện có một lùm cây kỳ quái không giống những cây khác. Hắn cảnh giác tiến về phía trước, tách lùm cây ra, liền thấy Phó Ngọc Thù chảy máu đầy người ngồi ở đó.

Lận Trần sắc mặt kinh hãi, vọt tới trước Phó Ngọc Thù, bế hắn lên, vừa vận chuyển linh lực cho hắn vừa sốt ruột gọi: "Ngọc Thù, ngươi sao rồi? Hài tử đâu?"

Phó Ngọc Thù gắng gượng mở mắt, khàn khàn nói: "Cô Hồng Tử......"

Hắn nuốt một búng máu vào trong: "Cô Hồng Tử......tự mình......tới."

Lận Trần sững sờ tại chỗ, chợt phản ứng lại: "Hắn xuất quan?!"

Cô Hồng Tử chính là cung chủ hiện tại của Hồng Mông Thiên cung, người mạnh nhất đương thời, đứng đầu trong tám vị tu sĩ Độ Kiếp.

Phó Trường Lăng lập tức phản ứng lại, vội la lên: "Hắn tới đoạt một hài tử để làm gì?!"
1

Phó Ngọc Thù hô hấp một chút, thở dốc nói: "Vừa rồi ta nghe hắn nói, chẳng tốn bao công cũng lấy được. Hắn muốn Trường Lăng, nhất định là có ý định làm gì đó."
1

Nói xong, phu thê hai người liền cùng nhau nhìn về phía hắn, Phó Trường Lăng sửng sốt một lát, lập tức hiểu ra bọn họ đây là đang hỏi mình, vội la lên: "Ta cũng không biết, một đời kia ta cũng chưa từng nghe ai nói qua chuyện này cả!"

"Các ngươi sao rồi?"

Hai bên vừa dứt lời, Tần Diễn đỡ Việt Tư Nam từ phía sau đuổi lại đây. Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Mất hài tử rồi."
6

Tần Diễn thần sắc bình tĩnh: "Ai mang đi?"

"Cô Hồng Tử."

"Đi Hồng Mông Thiên cung, cướp lại."
13

Mọi người: "......"

Lại nói, lời đáp này của y cũng rất nhất quán với phong cách lấy đá chọi đá của Tần Diễn

Lận Trần giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng lập tức nói: "Cứ an bài kế hoạch trước đã, đây là đại sự, chúng ta phải nhất trí đồng lòng với nhau."

"Tìm một thị trấn gần đây nghỉ ngơi chút đi."

Việt Tư Nam mở miệng: "Lận Trần tỷ tỷ vừa mới đột phá, ít nhất phải để nàng điều tức."

Phó Trường Lăng đáp ứng. Mấy người bọn họ không dám lỗ mãng ngự kiếm rời đi, chỉ có thể để Lận Trần điều tức một lát, sau đó đi bộ khỏi rừng rậm.

Phó Ngọc Thù sớm đã xem xét cả vùng này, liền dẫn đầu mọi người đi ra để tới thị trấn gần nhất. Mới ra rừng rậm, năm người liền thấy nơi xa có thành trì. Phó Trường Lăng từ xa thấy ba chữ "Thái Bình trấn", trong lòng tức khắc hoảng sợ, mở miệng nói: "Đổi nơi khác đi!"

"Gì thế?" Phó Ngọc Thù quay đầu, có chút mờ mịt, Lận Trần nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Trường Lăng nói đổi chỗ......"

"Không cần."

Tần Diễn mở miệng ngăn lại Lận Trần nói, y cất bước tiến lên, bình thản nói: "Cứ theo ý các ngươi là được."

Lận Trần có chút do dự, nàng quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn nghĩa vô phản cố đi ở phía trước. Tần Diễn đi một lát, thấy bọn họ không theo kịp, quay đầu lại nhìn họ, ánh mắt dừng trên người Phó Trường Lăng: "Không đi sao?"

Phó Trường Lăng cúi đầu nhìn dưới mặt đất, Tần Diễn lẳng lặng chờ hắn, qua hồi lâu, hắn khàn khàn mở miệng: "Đi."

Phó Trường Lăng đi về phía trước, đuổi kịp Tần Diễn. Hắn nhấc bước, Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù mới yên lòng.

Đoàn người vừa đến cửa thành, liền có người nhận ra bọn họ tới, kích động nói: "Tiên sư! Tiên sư đã trở lại!"
4

Tiếng chào đón nồng nhiệt làm bọn họ giật mình, sau đó liền thấy dân chúng bên trong niềm nở đưa họ vào Thái Bình trấn, an bài một phòng nghỉ cho bọn họ.

Thái độ nhiệt tình như vậy làm Lận Trần hơi có chút cảm động. Bọn họ an trí Lận Trần xong rồi Phó Trường Lăng giúp Lận Trần chuyển hóa lôi kiếp đoạt được, đồng thời chữa thương cho Phó Ngọc Thù cùng Việt Tư Nam.

Làm xong hết mọi việc, Lận Trần giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Bọn họ bao lâu mới khỏe lại?"

"Nghỉ ngơi một đêm đi."

"Ta muốn khởi hành ngay." Lận Trần thẳng thừng nói, Việt Tư Nam vội la lên: "Đi nơi nào?"

Lận Trần nhìn về phía Việt Tư Nam: "Hồng Mông Thiên cung."

Vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng Quan Tiểu Nương: "Lận tiên sư, ngài có ở đây sao?"

Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù liếc nhau, Phó Trường Lăng đứng dậy mở cửa, liền thấy Quan Tiểu Nương đứng đó. Nàng nhìn thoáng qua người bên trong, hồng mắt nói: "Lận tiên sư, một năm không gặp, người cuối cùng đã trở lại."

"Có chuyện gì sao?"

Phó Trường Lăng nhíu mày, Quan Tiểu Nương đứng ở cửa, cúi đầu nói: "Ta cũng biết, chuyện này làm phiền người cũng không tốt, chỉ là...những người đó...bọn họ lại đã trở lại."

"Những người đó?"

Lận Trần nhíu mày: "Người nào?"

"Bình Thu trấn cạnh bên, đã không còn ai nữa." Quan Tiểu Nương nghẹn ngào, "Chúng ta...chúng ta cũng sẽ sớm thành như vậy. Vốn cũng đã nhận mệnh, chỉ là hôm nay thấy Lận tiên sư, vẫn muốn cầu một đường sống. Tiên sư," Quan Tiểu Nương quỳ xuống, "Ngài đại ân đại đức......"
1

Lận Trần nghe Quan Tiểu Nương nói, nhìn nàng một lát. Lần đầu tiên, nàng không lập tức đồng ý.

Mọi người quay đầu nhìn nàng, liền thấy Lận Trần rũ mắt, nhìn về phía kiếm của mình: "Xin lỗi......"

"Tiên sư!"

Tựa hồ nàng không ngờ tới Lận Trần sẽ cự tuyệt, Quan Tiểu Nương đột nhiên bò lết tới. Nghe tiếng xin lỗi của Lận Trần, bá tánh núp ở bên ngoài cũng vội vàng lao vào, bọn họ quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu, khổ cầu nói: "Cầu xin các ngươi! Cầu các ngươi cứu, cứu chúng ta đi, chúng ta muốn sống! Muốn sống!"


Nhấn để mở bình luận

Mài Ngọc - Mặc Thư Bạch