Mạn Mạn Của Tôi


15

Tại cửa đấu giá.

Tôi đang đợi Chu Yến Tễ.

Tống Miểu vênh váo tự đắc đi tới.

"Tôi biết ngay cô không phải là tiểu thư gì mà, lần trước tôi còn suýt chút nữa bị người mà cô thuê hù dọa. Đáng tiếc hết thảy đều là giả, còn không phải muốn dựa hơi người đàn ông bên cạnh cô sao, tội nghiệp quá, người ta căn bản sẽ không mua chiếc vòng cổ Trái Tim Xanh kia cho cô đâu.”

Đang nói, cô ta đột nhiên chạm vào chiếc vòng ngọc lục bảo trên cổ.

"Cô có nhận ra chiếc vòng cổ này không? Có thích không?”

"Lần đấu giá đó cô cũng có mặt đúng không?”

" y da, ngoài miệng thì nói muốn theo đuổi cô, lại mua cho tôi cái vòng này, năm mươi triệu đó."

Cô ta nở nụ cười xinh đẹp nói oang oang ra:

"Đừng nói là 50 triệu, thậm chí chiếc vòng cổ 500 triệu, A Dã cũng không thèm chớp mắt mà mua cho tôi.”

"Vưu Mạn, ông trời đã định tôi và cô không phải cùng một loại người——"

"Mạn Mạn, không phải em thích chiếc vòng cổ này sao? Anh tặng nó cho em."

Khương Luật Dã cầm chiếc vòng cổ Trái Tim Xanh đi tới chỗ của tôi.

16

Nhưng tôi đột nhiên lui về phía sau một bước.

"Tôi không cần."

Tống Miểu như bị nghẹn họng.

Cô ta khó tin trừng mắt nhìn Khương Luật Dã: "A Dã! Anh đang nói cái gì vậy!"

Khương Luật Dã không để ý đến cô ta, chỉ nghiêm túc nhìn tôi: "Vừa rồi em nhìn nó mấy lần rồi. Trước đây em cũng như thế này, nếu thích cái gì đó thì mắt em sẽ sáng lên. Mạn Mạn, rõ ràng là em rất thích..."

Tôi nhìn chiếc vòng cổ kia, nó rất đẹp, đẹp hơn chiếc trên cổ Tống Miểu rất nhiều.

Viên kim cương được cắt hoàn mỹ, độ sáng trong suốt đến mức gần như làm người ta hoa cả mắt, bất cứ ai nhìn thấy nó thì đều sẽ thích.

Nhưng tôi không thèm liếc nhìn lần thứ hai: "Những thứ anh chạm vào đều bẩn."

Nháy mắt, sắc mặt Khương Luật Dã cũng trắng bệch.

"Tặng nó cho thanh mai của anh đi, tôi thấy cô ta rất muốn có nó đấy."

"Cái thứ nghèo hèn như cô không cần thì tôi đây cũng không cần!" Tống Miểu thở phì phò dậm chân, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chiếc vòng cổ Trái Tim Xanh.

Tôi cũng lười tranh cãi với bọn họ nên bước nhanh đến xe của Chu Yến Tễ.

Tống Miểu ở phía sau hét chói tai: "A, anh làm gì vậy! Một chiếc vòng cổ trị giá 500 triệu, 500 triệu đó! Vậy mà anh lại vứt nó xuống đất! Dù có vứt xuống đất cũng không đưa cho em."

"Những gì Mạn Mạn không cần thì không đáng một đồng..."

Đúng vậy, những thứ tôi không muốn thì không đáng một đồng.

Khương Luật Dã, anh cũng vậy.

17

Chu Yến Tễ nói tại buổi đấu giá, người làm "bạn trai" như anh ấy bị mất mặt rồi.

Thế là anh ấy quyết định dẫn tôi đi mua trang sức, quần áo và túi xách.

Tôi suy nghĩ rồi đồng ý.

Tối hôm đó, có một dãy số lạ gọi đến và gửi tin nhắn cho tôi, là Khương Luật Dã, tôi đều chặn hết.

Sau đó, tôi bận bịu chuẩn bị cho lễ đính hôn nên không nghĩ đến Khương Luật Dã nữa, cũng không gặp lại anh ta nữa.

18

Lễ đính hôn diễn ra ở Maldives.

Đêm trước lễ đính hôn, tôi nhận được một cuộc điện thoại:

"Tên họ Chu kia ngày mai sẽ đính hôn.”

"Anh ta không phải người tốt.”

"Mạn Mạn, ngày mai anh cũng sẽ đính hôn.”

"Chỉ cần em quay lại với anh.”

"Vưu Mạn, cô dâu có thể là em."

Nghe thấy giọng nói này tôi còn có chút hoảng hốt.

Nhưng trong lòng tôi hầu như không gợn sóng.

"Chúc mừng lễ đính hôn của anh, nhưng nó không liên quan gì đến tôi."

Tôi cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, khi đang đi đến đại sảnh tiệc, tôi gặp được Khương Luật Dã, trên người anh ta đang mặc một bộ vest đặt may cao cấp.

Anh ta có vẻ gầy hơn cả đợt trước.

Nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ.

"Mạn Mạn, em đã đến rồi, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh——"

Nhìn thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, ngay lập tức bước tới nắm lấy tay tôi.

Một bàn tay to lớn ngăn anh ta lại.

Chu Yến Tễ đi tới ôm lấy tôi, nheo mắt nhìn Khương Luật Dã, cười nhạt nói:

"Hôm nay là lễ đính hôn giữa tôi và Mạn Mạn, cậu Khương cũng muốn tới tham dự à?"

19

Khương Luật Dã cũng ngây ngẩn cả người.

Anh ta nhìn Chu Yến Tễ rồi lại nhìn về phía tôi.

"...Vưu Mạn, anh ta đang nói cái gì thế?"

"Ý trên mặt chữ." Tôi chủ động nắm lấy cánh tay Chu Yến Tễ: "Đi thôi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi."

Khương Luật Dã không tin: "Mạn Mạn, đừng gạt anh. Người mà hôm nay tên họ Chu đính hôn là tiểu thư của Lương gia ở Hồng Kông..."

"Đúng vậy, hôm nay rõ ràng là tiểu thư Lương gia đính hôn với cậu Chu, Vưu Mạn, cô dám ngang nhiên quấn lấy anh ta như vậy, cô không sợ bị Lương tiểu thư đánh sao? Hay là nói loại người như cô không biết xấu hổ, thích dụ dỗ chồng sắp cưới của người khác trong giới thượng lưu?"

Tống Miểu đi tới, khinh thường nhìn tôi.

Ánh mắt Chu Yến Tễ lập tức trở nên lạnh thấu xương:

"Nói xấu vợ sắp cưới của tôi, đây là lễ nghi gia giáo của nhà họ Tống sao?”

"Nếu cái gọi là giới thượng lưu mà là những người như cô Tống đây thì thật xấu xí lại thấp kém.”

"Còn về việc câu dẫn, tôi chỉ sợ vợ của tôi không chịu dụ dỗ tôi mà thôi."

"Có điều... bình thường đều là tôi dụ dỗ cô ấy."

Nói được nửa câu sau, Chu Yến Tễ đột nhiên nhìn sâu vào mắt tôi.

Hai tai tôi không hiểu sao lại nóng lên.

"Vưu Mạn là vợ sắp cưới của anh?... Vậy thì tiểu thư của Lương gia là...”

"Không, không thể nào! Điều này không thể nào! Cô ta rõ ràng rất nghèo..."

Đột nhiên, Tống Miểu nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

"Maybach...Chiếc Maybach ngày đó..."

"A Dã, chúng ta đi thôi! Bọn họ đang diễn kịch, Vưu Mạn và Chu Yến Tễ đang diễn đó, cô ta chỉ muốn cố tình phá hỏng tiệc đính hôn của em với anh mà thôi. Đi thôi, A Dã, chúng ta——"

Khương Luật Dã hất tay Tống Miểu ra.

"Vưu Mạn!"

Anh ta hung tợn gọi tên tôi, chặn đường không cho chúng tôi đi.

"Em không muốn đính hôn với tên họ Chu này phải không?”

"Nói cho anh biết, em cmn không muốn đính hôn với người đàn ông nào khác!"

Giây tiếp theo, giọng anh ta yếu dần đi, đôi mắt đỏ hoe nói:

"Mạn Mạn, em cố ý chọc tức anh đúng không, em chính là muốn chọc giận anh, em thắng rồi...

"Vưu Mạn, em thắng rồi...”

"Anh không đính hôn nữa, Mạn Mạn, anh không đính hôn nữa..."

"Khương Luật Dã! Anh điên rồi à!"

Tống Miểu hét lên:

"Lần trước anh vì cô ta mà hoãn tiệc đính hôn của chúng ta, sao anh có thể tiếp tục lật lọng được!”

"Hôm nay bố mẹ em, bố mẹ anh và cả khách mời còn đang chờ chúng ta ở đại sảnh tiệc kia kìa! Nhà họ Tống và nhà họ Khương không thể để mất mặt được!"

Khương Luật Dã cũng không thèm nhìn tới cô ta mà chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Mạn Mạn, quay lại đi, chỉ cần em trở về bên cạnh anh..."

Tôi không thèm nhìn anh ta, kiễng chân lên hôn lên má Chu Yến Tễ, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là ngày lành của chúng ta, anh có thể đừng để những người không liên quan làm hỏng cuộc vui của chúng tôi được không?"


Nhấn để mở bình luận

Mạn Mạn Của Tôi