Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại



Quản gia Mộc không nhịn được lên tiếng: “Lão gia, xin ngài ít nói mấy câu được không! Đồ ngài đã tặng rồi, sao có thể lấy lại được? Ngài nhìn xem ngài khiến lão gia tức đến mức nào rồi kìa!”


Tần Giác mỉa mai nói: “Đồ vật mà tôi tìm kiếm khắp nơi để đưa tặng cho con trai của tôi và Nhan Nhi, cũng không thể đưa cho một thứ đồ giả như nó được!”


“Tôi không trực tiếp đuổi nó ra ngoài cũng coi như đã làm hết tình nghĩa cha con với nó rồi.

” Tần Giác lên tiếng trước khi cha mình kịp nói gì.



Ông cụ Tần thật sự tức muốn hộc máu rồi, không chỉ khiến ông ta tức chết, mà còn muốn đuổi cả gia chủ ra ngoài!


“Trả lại cho mày! Đồ của mày toàn bộ đều trả lại cho mày, mày còn có yêu cầu gì! Nói hết ra đi!” Ông cụ Tần trừng ông ấy, tức giận cười lớn.



Sắc mặt Tần Giác lạnh lùng nói: “Yêu cầu thứ 4, sau này Tần Kiều Sanh không được đi gây phiền phức cho con trai con và con cháu của thằng bé, đừng nói với con là ngài không biết những mưu hèn kế bẩn trong lòng của nó!”


Ông cụ Tần trừng mắt nhìn ông ấy, mỉa mai nói: “Có một người cha thiên vị như mày thì sao Kiều Sanh có thể bắt nạt được con trai của mày nữa chứ?”


Tần Giác cười, trong mắt tràn đầy sự chán ghét: “Ngài nói đúng, có người làm cha như con ở đây, nếu Tần Kiều Sanh dám đối phó con trai của con thì con nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết!”


Ông cụ Tần vỗ bàn đứng dậy:” Tần Giác! Thằng bé không chỉ là con trai của mày, thằng bé còn là gia chủ của nhà họ Tần nữa đấy!”


Tần Giác không vui ngoáy ngoáy tai, những lời này ông ấy đã nghe đến chai cả tai rồi, “Đừng nói nó chỉ là gia chủ nhà họ Tần, cho dù nó có là con của ông trời thì ông đây cũng là cha của nó!”


Ông cụ Tần trào phúng nói: “Bây giờ mày mới biết mày là cha của thằng bé à?”



Tần Giác cười nhạo nói: “Lúc cần sử dụng thân phận thì nên sử dụng.




Ông cụ Tần bị chọc tức muốn chửi đổng lên, hóa ra lúc Tần Giác bắt nạt người khác thì thân phận ‘người làm cha” này lại được dùng như thế hả!


“Đừng có nói quanh co lòng với ta nữa! Nói thẳng ra đi! Còn có yêu cầu gì nữa!”


Tần Giác nói: “Yêu cầu thứ năm, con muốn tổ chức yến tiệc để nhận con trai của mình.




So với những yêu cầu trước đó thì yêu cầu thứ năm này coi như là bình thường nhất, nhưng Ông cụ Tần lại không muốn thỏa mãn mong muốn của con trai mình, nói: “Có thể tổ chức, nhưng không được tổ chức to!”


Tần Giác không quan tâm nói: “Được, vậy tôi tự mình ra ngoài tổ chức thật to!”


Ông cụ Tần nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ mất dạy này!” Nếu mày dám ra ngoài tổ chức, đến lúc đó người khác lại cho rằng nhà họ Tần phân gia, chia năm xẻ bảy đấy!


Tần Giác tỏ ra biết điều nói: “Tạm thời chỉ có những điều kiện này thôi.




Những người có mặt ở đây đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Tần Giác lại nói: “Con vừa nhận lại con trai của mình, thân là ông nội của thằng bé, có phải là ngài cũng nên làm gì để tỏ một chút thái độ không? Tặng quà gặp mặt cho thằng bé chẳng hạn?”



Ông cụ Tần vừa muốn mắng thì đã bị quản gia Mộc kéo áo ngăn cản, khuyên ông ta đừng lại nói gì kích thích lão gia nữa, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện không hay.



Vẻ mặt ông cụ Tần âm trầm, sai quản gia Mộc đi đem chiếc la bàn mà ông ta dùng thời còn trẻ đến.





Nhấn để mở bình luận

Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại