Mật ngọt hôn nhân


Mùa xuân tràn đầy, ánh nắng ban mai lại rơi trên mặt đất lần nữa, Chu Mạnh Ngôn đưa theo Nguyễn Yên tiếp tục lái xe về phía trước.

 
Lái xe từ Đông Nam đến Tây Nam của Trung Quốc, ngắm nhìn đủ loại cảnh đẹp dọc trên đường đi.

 
Đôi khi Chu Mạnh Ngôn lái xe đến thị trấn, đưa cô xuống xe để đi dạo quanh thị trấn và ăn một số món ngon địa phương, đôi khi bọn họ lái xe đến bên bờ biển, Nguyễn Yên thích bơi đứng, vì vậy anh lập tức đi cùng với cô.
 
     
Chu Mạnh Ngôn còn đưa cô đến một cánh đồng biển hoa, trong màn ảnh, cô đứng trong biển hoa, quay đầu cười với anh.

 
Anh mua cho cô một bó hoa, nhìn ra được Nguyễn Yên vô cùng yêu thích vì vậy anh nói rằng sau này mỗi ngày anh sẽ đưa cho cô một bó hoa.

 
Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, từ sáng sớm cho đến ban đêm.

 
Cô hoàn toàn trút bỏ được nỗi buồn trong lòng, cảm nhận được thiên nhiên và cũng tận hưởng khoảng thời gian ở một mình bên người đàn ông.

 
Vào ngày cuối cùng, bọn họ vừa lái xe vào một khu rừng núi thì bên ngoài vậy mà lại có tuyết rơi. 

 
Sau khi Chu Mạnh Ngôn nói với cô rằng đang có tuyết rơi, Nguyễn Yên lớn lên ở phía nam và không thường nhìn thấy tuyết nên kích động muốn hỏng rồi: “Em muốn xuống xe!”

 
Anh dừng xe lại và đưa cô xuống xe.

 
Nguyễn Yên cảm thấy tuyết nhẹ dừng trên đỉnh đầu, nhưng thật đáng tiếc khi cô không nhìn thấy.

 
“Đưa tay cho anh.” Anh nói.

 
Anh nắm tay cô, xòe ra rồi nâng lên, sau vài giây, cô cảm thấy có một điểm nhỏ dừng lại trong lòng bàn tay, băng lạnh dần dần tan ra, cô cảm nhận được tuyết sau đó cong khoé miệng lên.

 
Tuyết trắng bay nhẹ nhàng đáp xuống trên người bọn họ, Nguyễn Yên đứng ở bên cây mỉm cười: “Anh mau lấy máy ảnh đến chụp vài tấm hình đi.” 

 
Chu Mạnh Ngôn quay lại RV rồi lấy máy ảnh ra, ngay khi anh đang chuẩn bị chụp ảnh thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

 
Anh nhìn thấy đó là cuộc gọi đến từ bác sĩ.

 
Nguyễn Yên quay sang anh.

 
Sau khi Chu Mạnh Ngôn bắt máy thì đầu dây bên kia nói: “Chu tiên sinh phải không?” 

 
“Đúng vậy.”

 
Nguyễn Yên đi đến bên cạnh anh, nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh, trong lòng cảm thấy thắc mắc, sau khi anh ngắt máy thì cô thuận miệng hỏi: “Là ai thế ạ?” 

 
“Là bác sĩ.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Đã có kết quả báo cáo đôi mắt của em.”

 
Nguyễn Yên ngẩn người.

 
Cô vội vàng hỏi: “Có báo cáo... kết quả thế nào ạ?” 

 
Anh đối mặt với cô mà không nói lời nào.

 
Nguyễn Yên nhìn thấy anh im lặng, nhớ lại giọng điệu vừa rồi khi anh nói chuyện điện thoại không có một chút vui mừng nào, trong lòng cũng đoán được đại khái, dần dần chìm xuống.

 
Cô nhếch khoé miệng lên: “Không sao đâu, anh nói đi, cho dù kết quả là như thế nào.” 

 
Nỗi chua xót lan tràn trong lòng cô, bả vai bị giữ chặt, ngay sau đó giọng nói trầm thấp và tươi cười của người đàn ông vang lên trước mặt cô: “Đồ ngốc, bản báo cáo cho thấy tất cả mọi vấn đề của đôi mắt đều bình thường, không có hiện trạng bệnh bị tái phát.”

 
“Hơn nữa bác sĩ nói chỉ cần em dưỡng mắt tốt thì đôi mắt của em sẽ nhanh chóng hoàn toàn phục hồi thị lực.” 

 
Nguyễn Yên sửng sốt hai giây rồi mới phản ứng lại được: “Cho nên em không cần phải lo lắng nữa ạ?!”

 
“Đúng vậy.”

 
Tảng đá trong lòng Nguyễn Yên rốt cuộc cũng rơi xuống.

 
Cô mỉm cười, bị anh ôm vào trong lòng ngực, bàn tay của anh giữ sau gáy của cô, nhắm mắt lại: “Bây giờ thì em có thể hoàn toàn yên tâm ở bên cạnh anh rồi, có đúng không?” 

 
Vật cản duy nhất trong lòng mà cô sợ hãi đã hoàn toàn bị loại bỏ.

 
Cô có thể thử thích anh mà không cần phải suy xét những yếu tố bên ngoài này nữa.

 
Chóp mũi của Nguyễn Yên chua xót, chậm rãi đưa tay lên ôm lấy anh.

 
Tuyết tung bay theo chiều gió như những sợi bông, hai người ôm nhau dưới tàng cây đẹp như tranh*. 

 
*Nguyên văn: 玉树琼枝. Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là yù shù qióng zhī, có nghĩa là mô tả vẻ đẹp của cây cối.

 
***

 
Hai ngày sau, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mãn nguyện trở về Lâm Thành sau khi ngắm xong cảnh đẹp suốt trên đường đi.

 
Sau khi về đến nhà, cảm giác khó chịu trong đôi mắt của Nguyễn Yên hoàn toàn biến mất, Chu Mạnh Ngôn cùng cô đến bệnh viện để lấy báo cáo, bác sĩ lại dặn dò thêm một số việc cần phải lưu ý.

 
Nguyễn Yên chia sẻ trải nghiệm khi đi ra ngoài chơi với Chúc Tinh Chi, Chúc Tinh Chi nghe xong thì không khỏi xúc động:

 
“Mình cảm thấy Chu Mạnh Ngôn thật sự rất thích cậu đấy, ôi, rầm rầm rộ rộ không nhất thiết có nghĩa là lãng mạn, tế thuỷ trường lưu* thường là cách tốt nhất để thể hiện suy nghĩ trong lòng của một người. Cậu nói anh ta là giám đốc, bình thường bận rộn như vậy nhưng lại có thể đi cùng với cậu, điều này có thể giải thích được rất nhiều chuyện.” 

 
*Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

 
Nguyễn Yên gật đầu: “Mình cũng rất lo sẽ làm chậm trễ công việc của anh ấy, nhưng anh ấy nhất định phải đi chơi với mình đến vui vẻ...”

 
“Yên Yên, lúc trước mình đã nói với cậu những ngày sau khi kết hôn chắc chắn xác định là sẽ trôi qua giống như là sống một ngày bằng một năm, bây giờ xem ra giống như là đánh vào mặt của mình vậy, mình cũng thật sự không đoán được Chu Mạnh Ngôn sẽ yêu cậu.” 

 
“Mình cũng không đoán được, hơn nữa lần này đi du ngoạn, mình đã bắt đầu chậm rãi hiểu biết hơn về anh ấy.” 

 
Chuyến đi này của hai người đã làm cho khoảng cách giữa hai người kéo lại gần nhau hơn, Nguyễn Yên cũng đã nghe rất nhiều chuyện về quá khứ của anh và cũng thật sự hiểu con người của anh.

 
Được đàn người ông quan tâm theo nhiều cách khác nhau, hết lần này đến lần khác anh chuẩn bị những điều bất ngờ cho cô, cô nhận ra rằng anh thế mà lại hiểu được lãng mạn là gì. 

 
Có một chút thay đổi nhỏ đã được gieo vào trong đáy lòng của Nguyễn Yên rồi âm thầm bén rễ nảy mầm. 

 
Chúc Tinh Chi cười: “Cậu cứ tiếp tục chậm rãi kiểm tra anh ta, dù sao anh ta khẳng định vẫn sẽ luôn theo đuổi cậu.” 

 
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi sau đó ngắt máy. Nguyễn Yên bước đến phòng chơi piano, sau khi trở lại vài ngày này Chu Mạnh Ngôn bởi vì phải xử lý những công việc đang còn nợ lại cho nên bận rộn hơn một chút so với ngày bình thường.

 
Buổi chiều tối anh gọi điện cho cô nói tối nay có buổi xã giao bất đắc dĩ nên phải về nhà muộn một chút, Nguyễn Yên nói không sao đâu. 

 
Sau khi ăn tối, cô nhận được một cuộc gọi từ Trọng Trạm Tĩnh, người bên kia nói dành ra một chút thời gian muốn đến nhà thăm cô.

 
Sau khi sinh nhật từ lần đó của Chu Mạnh Ngôn thì Nguyễn Yên cũng đã có một đoạn thời gian không gặp Trọng Trạm Tĩnh.

 
Sau khi Trọng Trạm Tĩnh đến thì đưa ra hai túi thuốc được làm từ thảo mộc: “Nguyễn Yên, đây là thuốc chị mua rất tốt cho đôi mắt, em có thể để cho người trong nhà hầm một lúc.”

 
“Cảm ơn chị Trạm Tĩnh ạ.”

 
Hai người bước đến phòng khách rồi ngồi trên ghế sô pha, Trọng Trạm Tĩnh nhìn cô rồi nói: “Mấy ngày nay đi chơi thế nào rồi? Có vui không?”

 
“Khá tốt ạ.”

 
Trọng Trạm Tĩnh mỉm cười rồi thuận miệng nói: “Khoảng thời gian này Mạnh Ngôn thật sự nên ở cạnh em nhiều hơn, rốt cuộc thì tháng tiếp theo cậu ấy phải đi Mỹ rồi, cũng không còn thời gian nữa.”

 
Bàn tay đang cầm ly nước của Nguyễn Yên dừng lại, đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Đi Mỹ ạ?”

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên của cô thì sửng sốt: “Em không biết sao? Cậu ấy phải đi Mỹ vào tháng ba.” 

 
Nguyễn Yên ngây người, Trọng Trạm Tĩnh giả vờ kinh ngạc: “Không thể nào, Mạnh Ngôn vẫn chưa nói với em sao?”

 
“Chị đã biết chuyện này trước Tết rồi, Phạn Mộ Ni sẽ gia nhập thị trường Bắc Mỹ trong năm nay cho nên Chu Mạnh Ngôn cần phải đến chi nhánh công ty ở Mỹ, lúc trước chị còn hỏi cậu ấy về chuyện này, cậu ấy nói vẫn còn đang được sắp xếp, ước chừng sẽ là vào tháng sau.” 

 
Nguyễn Yên hoàn toàn choáng váng.

 
Chu Mạnh Ngôn chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt cô. 

 
“Có lẽ cậu ấy sợ em sẽ buồn cho nên không nói với em.” Giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh dừng một chút: “Nhưng mà em nếu là như vậy... Không phải là có ý nghĩa phải ở riêng với cậu ấy hay sao?” 

 
Trái tim của Nguyễn Yên run lên ngay lập tức.

 
Bây giờ cô thật sự không thể rời khỏi đây, thứ nhất là bởi vì vẫn đang điều trị đôi mắt, thứ hai là cô vẫn còn đang tham gia diễn kịch nói, hơn nữa cô vẫn còn chưa tốt nghiệp nên chỉ có thể ở lại đây. Thêm nữa ba của cô vẫn còn đang điều dưỡng ở trong bệnh viện, cô cũng không đành lòng rời khỏi Lâm Thành.

 
Nguyễn Yên rũ mắt xuống rồi lắc đầu: “Em cũng không biết……”

 
“Mạnh Ngôn thích em, chắc em cũng lưu luyến, nhưng mà đây là kế hoạch đã được lập từ rất sớm.” Trọng Trạm Tĩnh thở dài: “Chỉ là chị cũng không biết cậu ấy sẽ sang Mỹ bao lâu, nếu là một hai năm thì hai người ở riêng như vậy sẽ rất khó chịu, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm...

 
Chị có một người bạn, chồng của cô ấy cũng là bởi vì bị chuyển sang nơi khác để làm việc, sau đó người chồng kia ngoại tình ở bên ngoài, thậm chí còn có con ngoài giá thú, vài năm sau trở về trực tiếp ly hôn với bạn của chị.” 

 
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Yên không thể nói nên lời.

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy cô như vậy thì vỗ vai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Yên, chị không phải đang suy đoán Mạnh Ngôn sẽ như vậy, em đừng hiểu lầm nhé, chỉ là chị có chút lo lắng mà thôi.”

 
“Vâng, em biết rồi ạ.”

 
Một lúc sau Trọng Trạm Tĩnh nhận được cuộc gọi từ một người bạn và nói rằng cô ta phải đi rồi. 

 
Sau khi tiễn Trọng Trạm Tĩnh đi, Nguyễn Yên đưa Ca Cao lên trên lầu rồi trở về phòng ngủ.

 
Cô dựa vào ghế sô pha, nhớ lại những gì Trọng Trạm Tĩnh đã nói với cô, trái tim giống như bị người khác làm cho trở nên có chút trống rỗng, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

 
Nếu những gì mà Trọng Trạm Tĩnh nói là sự thật... Vậy thì cô thật sự phải ở riêng với anh hay sao?

 
Cô nhớ tới những thỏa thuận đã được nêu rõ trước khi kết hôn lúc trước, trong đó có một thỏa thuận có thể chấp nhận ly thân.

 
Khi đó chắc là anh đã suy xét về vấn đề ly thân.

 
Tâm trạng tốt mấy ngày nay của Nguyễn Yên đột nhiên trở nên sa sút, trong lòng buồn đến nỗi vừa đau nhức vừa ê ẩm không thể hiểu được, nhưng cô lại không thể tìm thấy nơi để phát tiết.

 
Sau một lúc phiền muộn thì cô lấy điện thoại ra rồi chậm rãi mò đến Wechat của Chúc Tinh Chi, gửi cho cô ấy một vài tin nhắn thoại:

 
“Chi Chi, vừa rồi mình có nghe nói một chuyện, đó là hình như Chu Mạnh Ngôn sắp đi Mỹ. Mình cũng không biết đó có phải là sự thật hay không...” 

 
“Mình đang nghĩ nếu đó là sự thật thì chẳng phải là chúng mình sẽ phải ở riêng hay sao, haiz, mình chỉ cảm thấy rất bối rối trong lòng huhuhu, hiện tại mình không thể đến nước Mỹ, anh ấy là giám đốc nên cũng không thể vì mình mà ở lại trong nước không quan tâm đến chuyện trong công ty.” 

 
“Bây giờ anh ấy vẫn còn đang đi xã giao nên chưa trở về nhà, mình cũng không biết một lát nữa có nên hỏi anh ấy một chút hay không, mình sợ nếu anh ấy nói điều này là sự thật... Chi Chi, cậu nói mình nên làm cái gì bây giờ, hiện tại mình đang vô cùng hoảng loạn...”

 
Nguyễn Yên ngã vào trên ghế sô pha nói không ngừng, sau khi gửi một đoạn tin nhắn thoại rất dài thì tắt điện thoại rồi thở dài một hơi. 

 
Cô đợi Chúc Tinh Chi trả lời, ba phút sau điện thoại cuối cùng cũng vang lên âm thanh tin nhắn của WeChat.

 
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên rồi mở khóa màn hình, nhấn vào WeChat, ngón tay chạm vào vị trí của tin nhắn thứ nhất thường được hiện lên như lúc bình thường rồi nhấn vào, cuối cùng lần mò đến tin nhắn thoại kia sau đó click mở ra ——

 
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông được phát ra từ bên trong.

 
“Anh sẽ về nhà ngay lập tức.”

 
Chu Mạnh Ngôn?

 
Cô còn tưởng rằng anh muốn báo với cô là sẽ về nhà, đột nhiên nhấn vào tin nhắn thoại trên màn hình mà cô đã gửi đi trước đó: “Chi Chi, vừa rồi mình có nghe nói một chuyện...” 

 
Nguyễn Yên:???!!

 
Cô đã gửi tin nhắn đó đến cho Chu Mạnh Ngôn ở bên kia sao?! 

 
Cô lập tức hoảng hốt ngồi dậy, nghe lại tin nhắn thoại, cuối cùng nhận ra rằng mình đã thật sự gửi sai rồi! 

 
Cô nhớ rõ giao diện trò chuyện vừa rồi là của Chúc Tinh Chi mà QAQ. 

 
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, vừa rồi cô còn nói ra bao nhiêu suy nghĩ trong lòng như vậy...

 
Gương mặt của Nguyễn Yên trở nên đỏ bừng, nghe thấy câu anh nói “lập tức về đến nhà” thì có nghĩa là anh đã nghe thấy tin nhắn thoại cô gửi tới rồi, Nguyễn Yên khóc không ra nước mắt, ước gì không thể tự chôn bản thân mình luôn.

 
Năm phút sau Chu Mạnh Ngôn vẫn chưa trở về, Nguyễn Yên nghĩ nên dứt khoát đi tắm một chút cho tĩnh tâm lại, cô đi đến tủ tìm quần áo thì phát hiện bộ đồ ngủ mà cô muốn mặc dường như đang phơi ở bên ngoài.

 
Nguyễn Yên bước ra khỏi phòng ngủ, gặp người giúp việc, người giúp việc lập tức nói sẽ giúp cô đi lấy đồ. 

 
Nguyễn Yên đi theo cô nàng đến ban công, sau khi người giúp việc lấy đồ xong thì xoay người lại đưa cho cô: “Thưa phu nhân, đồ của ngài đây.” 

 
Ngay khi Nguyễn Yên vừa nhận lấy thì lập tức nghe thấy một tràn tiếng bước chân được truyền đến từ phía sau.

 
Người giúp việc nhìn về phía người đàn ông đang đi lên lầu hai sau đó đi vào trong phòng giặt đồ, cung kính nói: “Xin chào tiên sinh ——“ 

 
Trong đầu Nguyễn Yên loảng xoảng một chút.

 
Người giúp việc rời đi, Nguyễn Yên nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang bước về phía cô, cô ôm bộ đồ ngủ, gương mặt ửng đỏ, trong lúc nhất thời lúng túng và khó xử không dám quay đầu lại, nhịp tim đập hỗn loạn, cơ thể đột nhiên bị kéo quay lại ngay sau đó. 

 
Người đàn ông ôm lấy cô, Nguyễn Yên lùi bước về phía sau, dán lưng vào trên cửa kính. 

 
Cảm giác được thân thể của người đàn ông đè lên: “Anh...” 

 
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt nhìn xuống gương mặt ửng đỏ của cô, đôi mắt trở nên nóng rực:

 
“Những tin nhắn thoại đó anh đã nghe xong hết rồi.” 

 
Cô chôn vùi mặt xuống, còn chưa kịp mở miệng thì vành tai đỏ bừng đã bị hôn lên, giọng nói tươi cười của anh lọt vào trong tai cô:

 
“Lưu luyến anh sao?”

 


Nhấn để mở bình luận

Mật ngọt hôn nhân