Mạt Thế Nữ Vương


Quyết định chủ ý xong, Bạch Lăng Vi liền chọn mấy cái đồ chơi vũ khí nóng và vài cái súng ống đã dùng qua các loại cùng với đạn nguyên bộ từ không gian ra bỏ vào trong ngăn chứa của hệ thống, để cho dễ dàng sử dụng.

    Đồ trong kho hàng không gian nhiều lắm, cô sơh đến lúc cần súng lấy lộn bánh mì thì bi đát lắm, dù sao thì cô làm sao mà nhớ hết vị trí cho nổi.

    Hơn nữa hiện giờ ngăn chứa của hệ thống cũng chỉ để đựng tinh hạch mà thôi, loại không có thuộc tính thì bỏ chung vào một ngăn, loại có thuộc tính thì phân loại ra, tổng cộng chỉ dùng có hơng mười ngăn, hơn nữa bên trong còn bỏ thêm vài thứ thường dùng hoặc thực dụng gì đó, cũng tiện lợi hơn so với kho hàng chất đầy đồ.

    Tuy rằng  khi sửa sang lại thì kho hàng cũng có thể phân loại, cái nào cùng loại sẽ đặt cùng nhau, nhưng đồ đạt bỏ trong đó quá nhiều, còn có rất nhiều thứ không thường dùng, bây giờ mà bắt cô đi xem xét phân loại cô nghĩ hơi khó à.

    Đoạn đường này không tính là quá dài thế nhưng lại hao tổn của Bạch Lăng Vi thời gian là một tuần lễ càng về sau, việc thu thập vật tư càng khó khăn hơn, mỗi khi cô đến được một chỗ có dân cư sinh sống thì vật tư ở đó đều bị dọn sạch sẽ, hơn nữa còn có thể gặp phải người sống sót đang đi làm nhiệm vụ, Bạch Lăng Vi bèn khôi phục tốc độ, dic nhiên cô vẫn tìm cách tránh gặp mặt người khác như trước.

     Ddầu năm nay, lòng người không dễ tin a, mạt thế mới xảy ra có bao lâu đâu, chỉ mới có khoảng hai mươi ngày, nhưng bây giờ rất nhiều những mặt trái tàn khốc của mạt thế đã dần lộ ra, Bạch Lăng Vi cũng đã tình cờ chứng kiến qua rất nhiều vụ người lừa người nhưng chẳng qua cô lười phải nhúng tay mà thôi.

     Đối với cô người xa lạ không đáng tin, cô đối vơi người khác cũng tàn nhẫn không kém, hiện tại, sự tin tưởng giữa người với người, so với trước kia còn khó đạt được hơn gấp mười lần. Lười phải xử lý các mối quan hệ rắt rối này, Bạch Lăng Vi dứt khoát đi đường vòng, dù sao cô cũng không có dự định tiến vào các căn cứ nhỏ.

     Về phần việc gia nhập đội ngũ, Bạch Lăng Vi tạm thời còn chưa suy xét, các bí mật cần bảo vệ của cô có nhiều lắm, thế nên cô không an tâm khi để người khác đi bên cạnh mình. May mà suốt đoạn đường có tiểu Thiên làm bạn, cô cũng không cảm thấy quá tĩnh mịch khổ sở, dù sao lúc chơi game kiếp trước cô cũng chỉ chơi một mình, ở nhà thì cũng là trạch nữ cứ như vậy là ổn rồi.

     Lại một ngày nữa qua đi, Bạch Lăng Vi lái xe ra khỏi không gian từ sáng sớm, lái xe đi được không bao lâu, cô liền đi ngang qua một cái thị trấn, đang chuẩn bị đi vào xem xét thì lại bắt gặp một đội người từ bên trong đi ra.

     Cô có dự định đi vào thị trấn, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải người khác, nên cũng không có chú ý đến bản đồ, nên trong nháy mắt, song phương vừa vặn chạm mặt.

    Bởi vì đằng sau của đoàn người còn bị zombie đuổi theo, nên cũng không có chú ý đến Bạch Lăng Vi, mà cho dù có thấy được thì cũng cho là một con zombie lạc đàn, hơn nữa còn tính trực tiếp đụng cô để đi qua đó!

    Về phần giả thuyết có một người tự mình sống sót trong mạt thế, thì đoàn người này không nghĩ tới cũng không cho rằng có trường hợp như vậy, huống chi đây còn là một bé loli lại ở một mình ở bên ngoài.

     Nhìn thấy hai chiếc xe lao nhanh đến chỗ mình, Bạch Lăng Vi ngẩn ra, sau đó theo phản xạ có điều kiện nhảy tránh qua bên đường, dù thành công nhưng cũng là rất chật vật khi phải tránh một chiếc xe lao tới nhanh như vậy, trong longd nhịn không được thầm mắng, quả nhiên là thời mạt thế, chỉ mỗi việc lái xe cũng có thể hoành hành ngang ngược, nếu cô không được rèn luyện trở nên nhanh nhẹn thì có lẽ cô đã bị đụng bay đi ?

     Không nói tới người đang oán thầm là Bạch Lăng Vi, ngay cả tài xế cùng phó lái trong xe cũng hết hồn, có một chút ngay ngốc nói “Ta dựa vào, con zombie này đã tiến hóa lên nhất giai sao? Đều thành tinh rồi, còn biết trốn xe cơ à?

     “Kíttttttt!” Lớp xe ma sát trên đường phát ra âm thanh ta lớn nghe thật chói tai cực kì khó nghe, hơn nữa mém tí còn hại chiếc xe phía sau phanh không kịp tông vào, may mắn lái xe ở phía sau phản ứng nhanh thắng lại kịp thời.

     “Dựa vào, zombie cái gì mà zombie, rõ ràng đó là người sống đấy, biết không hả?” Tài xế nghĩ lại mà có chút sợ, vội vàng dùng bộ đàm báo cáo lại cho xe sau.

     Bạch Lăng Vi cảm thấy có chút kinh dị nhìn về phía hai chiếc xe mạo hiểm ở đằng xa xa đang dừng lại, tiếp theo,một chiếc xe trực tiếp lùi lại chạy thẳng đến trước mặt cô.

     Mới vừa oán thầm lái xe không biết nhìn đường xong, Bchj Lăng Vi theo bản năng có chút đề phòng, ai biết bên trong là những người nào?

     “Tiểu muội muội, nhanh lên, lên xe.”

     Bạch Lăng Vi lúc này mới thấy rõ ràng, mặt sau của xe tải có hàng loạt giá đặt súng, mỗi một bên đều có người canh giữ và đề phòng quan sát phía sau, bây giờ một trong những người đó đưa tay ra hướng cô quơ quơ không ngừng, hình như muốn kéo cô lên xe thì phải.

     Nghe được cái xưng hô cực kì tàn ác kia, Bạch Lăng Vi 囧 cực kỳ, thật muốn hỏi lại hắn một câu, ngươi mới là tiểu muội muội cả nhà ngươi mới là tiểu muội muội. . . Nhưng vừa nghĩ đến chuyện người ta gọi vậy cũng không sai, cô cảm thấy có chút nản lòng, đối với lời mời cùng đi bất thình lình này, cô có chút chần chờ không biết làm sao.

     Đang lúc cô suy xét xem chính mình nên làm thế nào thì ở con đường phía sau chạy đến ba đội  zombie lớn, tuy rằng đều là linh giai, động tác có chút chậm chạp, nhưng số lượng rất rậm rạp làm cho người nhìn có cảm giác tê dại da đầu.

    Người trên xe tải tinh thần toàn bộ đều ở trạng thái đề phòng, như lâm đại địch, cầm súng máy thẳng tắp tất cả đều nhắm vào ngay đầu của zombie chờ chúng đến tầm ngắm, nhưng không có nổ súng, một là do không có được mệnh lệnh, hai là bây giờ đạn dược rất quý giá a, có thể không lãng phí thì nhất quyết phải tiết kiệm.

    Qủa nhiên người kia lại vội vàng vẫy vẫy tay với cô: “Đừng ngẫn người nữa, tiểu muội muội nhanh lên, zombie đến rồi. . . “

    Đối mặt với đám zombie như đàn sói đang lao đến Bạch Lăng Vi cảm thấy rất có lực uy hiếp, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra, cô cũng không thể hàm hồ cứng đối cứng, đành lặng lẽ đem giày trượt ở trên tay thu vào trong không gian, tiến vài bước lại gần bên cạnh xe, nắm lấy cái tay kia nhảy lên.

    Gần như là ngay lúc đó, xe khởi động, phóng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, lập tức liền đem đàn zombie bỏ lại ở tuốt phía xa, mọi người lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

     Nhưng Bạch Lăng Vi lại trở nên ảo não, cô thế nhưng làm sao lại ma xui quỷ khiến nhảy lên xe cơ chứ? 囧, một đàn zombie tuy rằng rất khủng bố, nhưng cô cũng không phải là không có cách thoát thân, chẳng lẽ là do đối phương cố ý lui về đưa tay muốn giúp đỡ mình sao?

     Gõ gõ đầu, Bạch Lăng Vi cảm giác chắc có lẽ sáng nay cô xuất phát có vẻ hơi sớm nên đầu óc còn chưa có thanh tỉnh đi, hết thảy mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh nên cô cũng chưa kịp tự suy xét gì nhiều . . .

     “Yêu——” nguy hiểm đã được giải trừ, có người huýt sáo mang theo rất nhiều khen ngợi nói: “Tiểu muội muội thật là không thể tưởng được thân thủ của ngươi rất nhẹ nhàng nha! “

     Xem bộ dạng lúc nãy lên xe của cô, mặc dù có người khác giúp đỡ một tay nhưng cũng không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được.

       Bạch Lăng Vi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, mới phát hiện ra người trên xe này đều mặc quân phục rằn ri cả, tới gần đầu thùng xe cũng không thiếu vật tư, phía trên thì có vải bặt căn ra che chắn, nhưng cùng lắm chỉ che được một phần ba, những chỗ khác thì sáng trưng, bao quanh ba mặt của thùng xe đều là súng máy, trên đỉnh xe cũng có lắp đặp, thật đúng là hỏa lực bủa vây phong tỏa.

      “Ngươi làm sao mà lại chỉ có một mình trên đường?” Vừa rồi giúp đỡ Bạch Lăng Vi lên xe là Lê Khinh Nam nghi hoặc mở miệng hỏi, hình như hắn là chỉ huy của đoàn người, hắn vừa hỏi xong những người khác chỉ nhìn, không hề chen vào nói.

     Bạch Lăng Vi nhìn Lê khinh Nam, mới vừa rồi được người này giúp đơc một phên cũng chưa có nhìn rõ, hiện tại cẩn thận nhìn lại một chút, trong lòng liền hiện lên camt thán, thế giưosi trong tiểu thuyết này thật có nhiều soái ca mĩ nữ nha, người này hình như là một cái quan quân, thế nhưng có thể soái rối tinh rối mù như vậy sao, ngay cả ca ca cô ở Bạch gia cùng với Lam Nghị cũng kém hơn một chút đó!

      Nhanh chóng hoàn hồn trở về, Bạch Lăng Vi cũng đã lâu lắm rồi không có tiếp xúc cùng cùng người khác, phản xạ hình như cũng trở nên chậm chạp rồi, trầm mặc nửa ngày mới cúi đầu: ” . . . Bọn họ nói ta là trói buộc. . . “

           Có vài chuyện không cần phải nói ra quá rõ ràng, nghe được cô nói câu này, những người khác đều tự động tưởng tượng tự biên tự diễn, mọi ngươi trong mắt đều nổi lên một tia đồng tình, cũng có chút giật mình, thì ra đây là đứa bé đáng thương bị vứt bỏ a! Cũng may mắn là gặp phải bọn họ, nếu không, chắn chắn đứa nhỏ này trôpns khong thoát móng vuốt của zombie.

      Lê Khinh Nam có chút xấu hổ sờ sờ mũi, có lẽ là do hỏi đến chuyện thương tâm của người ta nên có chút ngượng ngùng, nhưng như vậy hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, ngược lại nghi hoặc càng nhiều thêm, nhất là lúc nhìn thấy một thân quần áo sạch sẽ không được bình thường cho lắm của Bạch Lăng Vi, cả người tỏa ra sức mạnh, còn ẩn ân toát ra một tia khí tức nguy hiểm.

      “Ta không phải tiểu muội muội, ta năm nay đã là mười tám tuổi rồi!” Bạch Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu lên thanh minh, ngắm nhìn mọi người xung quanh, nói không chừng trong số nhứng người làm lính này còn có người nhỏ tuổi hơn cô đó!

      Lai lịch chính xác cùng năng lực cô nhất định phải che giấu, nhưng bản thân cô không muốn lại phải đóng giả làm loli, một lời nói dối cần một trăm lời nói thật để che lấp, nếu kế tiếp vẫn phải ở chung vậy chẳng phải cô phải giả vờ suốt đoạn đường sao, kia là muốn bức tử cô hả?

       ” Không phải đâu, điều này làm sao có thể?” Có người kinh ngạc hỏi ngượi lại, phản ứng như trước vậy thẳng thắn và trực tiếp.

      Chống lại một đám người đang dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn cô, Bạch Lăng Vi bất đắc dĩ trợn trắng mắt , u buồn nhìn trời: “Chẳng qua là bộ dangc tương đối trắng trẻo trẻ con mà thôi, có cần kinh ngạc như vậy sao?”

      Nhìn đến những người khác thế nhưng thật đúng là tin tưởng gật đầu, Bạch Lăng Vi bóp trán, mặt nộn, cũng không nghiêm trọng đến thế đi!

      Lê Khinh Nam bèn ho một tiếng ức chế xúc động muốn cười ta của mình, mạt thế có thể gặp được chuyện đùa tốt như vậy kỳ thật không dễ dàng a: ” Ngươi là biến dị giả, hay là dị năng giả?”

     Tuy không khí thoải mái này rất tốt nhưng hắn cũng không có quên tính nguy hiểm của Bạch Lăng Vi, cái phương thức cô bé này xuất hiện quả thật là quá bất thường.

    “Dị năng giả.” Bạch Lăng Vi đột nhiên phát giác, Lê Khinh Nam đây là đang hoài nghi mình, cô có thể cảm giác được loại đề phòng kia, nó càng ngày càng trở nên ngưng trọng.

    Dù sao, bây giờ đã là ngày thứ hai mươi kể từ khi mạt thế giáng lâm, những người dân ở các thị trấn nhỏ đã sớm đi sạch sẽ, nếu nói từ thị trấn đi ra, thì thật là phi lý. Nếu nói cô không phải biến dị giả cũng không phải là dị năng giả, thì muốn cùng người khác nhận nhiệm vụ xuất hành quả thật là khó, căn cứ có người sống cách đây gần nhất cũng phải đi mấy ngày đường, Lê Khinh Nam hiển nhiên biết điều đó, mới có thể hỏi cô một cách khẳng định như vậy.

    Cô thật sự sợ rằng nếu mình trả lời không tốt thì sẽ khiến đám người kia trực tiếp cầm súng bắn cô ngay tại chỗ, như vậy chỉ còn cách nủa thật nửa giả mới tốt. hơn nữa, tại thời mạt thế này quá yếu ớt sẽ không tốt, nhất là nữ nhân như các cô, thẳng thắn thừa nhận năng lực thích hợp mới là tiền đề cùng lợi thế để sinh tồn.

    Lê Khinh Nam thoáng cười một chút, rất có khí chất mị hoặc người khác nga, không chỉ người lần đầu tiên thấy hắn như Bạch Lăng Vi mà những người huynh đệ kề vai sát cánh lâu năm với hắn cũng không nhịn được có điểm bị mê hoặc: “Vậy thì tự giới thiệu một chút, ta gọi là Lê Khinh Nam, là đội trưởng của đội binh cẩm tử này, chúng ta đang muốn đi đến Tây bộ căn cứ.”

    “Các ngươi hảo, ta đây còn muốn cảm ơn các ngươi, ta gọi là Bạch Lăng Vi, cái kia. . . ” Bạch Lăng Vi lấy ngón tay chơi đùa một lọn tóc : ” Ta cũng đang muốn đi Tây bộ căn cứ.”

     Đây là ý chỉ cô đây là nguyện ý, cũng không phải cô nghĩ rằng đám người này không thể đi Tây bộ căn cứ, rõ ràng câu giới thiệu kia của Lê Khinh Nam là có dụng ý hỏi cô muốn đi đâu, nếu tiện đường mà nói thì họ có thể đưa cô đi một đoạn.

     “Như vậy a!” Lê Khinh Nam lấy ngón trỏ ma sát cằm, trên mặt hiện lên sự đăm chiêu không chút nào che dấu, khiến người xem cảm thấy khẩn trương, rất có cảm giác lo lắng giống như đang chờ đợi quyết định của vị thẩm phán quyền lực.

     Thật sự là nhân vật ở trên cao a, xem khí chất này khí thế này chậc chậc. . . Bạch Lăng Vi âm thầm phun tao (ý là khinh bỉ đó ), nhứng mày nhìn trời, cô mặc dù biết quân hàm nhưng lại không biết về cấp bậc mà quân hàm thể hiện, cho nên rất hiển nhiên cô không biết Lê Khinh Nam đến cùng là quan quân thuộc cấp bậc nào, nhưng lúc này cô vẫn có thể cảm giác được hắn khác so với những người còn lại.


Nhấn để mở bình luận

Mạt Thế Nữ Vương