Mạt Thế Nữ Vương


Tổng số lượng hạt giống này khẳng định đủ để nàng xài, Bạch Lăng Vi không thể tưởng tượng được lúc nãy nàng lại mua nhều như vậy, xem xét không gian một chút, may mà nàng lúc nãy có thuê một gian phòng ở nhà trọ gần đó, lấy phòng xong nàng nói người của công ty giúp đỡ đưa hàng qua đó. Trả cho người chuyển hàng một ít tiền, đợi người đó đi khỏi Bạch Lăng Vi lập tức đem mấy túi vải lớn đựng hạt giống đang ở trên mặt đất kia thu vào kho hàng trong không gian, thành th
ục tắt máy tính đi nghỉ ngơi một lúc liền ôm tiểu sói con đi thẳng đến sân bay.

Đương nhiên tiểu sói con không thể lên máy bay được. Đến trước sân bay Bạch Lăng Vi đem con sói nhỏ đang cực kì không tình nguyện kia thu vào trong không gian, sau đó một thân một mình thoải mái lên máy bay. Trạm thứ nhất là một thành thị ở vùng duyên hải, nổi tiếng với thị trường buôn bán thủy hải sản lớn nhất, Bạch Lăng Vi bận bịu đến mức cả ngày giống như một con quay chuyển tới chuyển lui, nàng đem tất cả các loại hải sản mình có thể thấy được đều mua sau đó bỏ vào biển cả trong biển cả trong không gian để chúng nó tự sinh sôi, trưởng thành. Loại hải sản thường gặp thì nàng mua nhiều hơn một ít,loại hải sản quý thì nàng có mua nhưng hơi ít, tóm lại, tốt nhất là mua không sót loại nào cả. Nói đến chuyện này, thật ra nàng cũng là một người tham ăn, đối với mĩ vị hải sản nàng đã thèm nhỏ dãi ( cũng lạy-0- ) lâu rồi. Sau trọn năm ngày không biết nàng đã mua bao nhiêu đồ rốt cuộc Bạch Lăng Vi cũng cảm thấy thỏa mãn tiếp tục bay về phía địa điểm kế tiếp ví dụ như đến các vùng thảo nguyên để mua một ít dê, một ít trâu thậm chí còn mua một ít tuần lộc, toàn bộ thả vào trong không gian để nuôi.Còn ví dụ như những vùng núi nổi tiếng về dược liệu nàng cũng không bỏ qua, đi mua một vài loại thuốc tốt về trồng trong không gian, đồng thời còn mua một ít thuốc bắc đã qua bào chế. Nói về thuốc, trung y thuốc bắc tuyệt đối tốt hơn so với tây y thuốc viên, kỹ năng sinh hoạt của hệ thống chắc chắn sẽ không thiếu kỹ năng chế thuốc, bàn tính trong đầu Bạch Lăng Vi đã sớm tính toán kêu vang lách cách.

Mỗi khi đến địa phương nào, nàng cũng không quên đến kho hàng nàng đã thuê trước để thu hàng hóa vào không gian , sau đó nguỵtrang như là hàng hóa đạc bị đưa đi đâu đó. Về phần có thể bị người khác hoài nghi hay không, nàng cũng lười đi quan tâm, dù sao đánh một trận rồi thôi, qua một thời gian nữa là mạt thế sẽ đến, hoài nghi hay tính toán gì cũng không còn phiền toái nữa. Trong quá trình thu thập vật tư này, phiền toái nhất vẫn là thu thập lương thực món chính, bởi vì không tìm thấy nơi có bán số lượng lớn lương thực có thể trực tiếp mua, hơn nữa trên cả nước giá cả đều giống nhau, đừng nghĩ tới chuyện có thể đè thấp giá cả để mua được nhiều hơn. Việc này cũng thôi đi, nhưng không thể không nói tới việc, đối với chuyện đại tai nạn của nhân loại là mạt thế sẽ xảy ra tổ chức của quốc gia cũng có biết trước, vì thế nên đã nhiều lần chuẩn bị để nghênh đón nó. Quan trọng hàng đầu chính là lương thực, ba năm trước đây quốc gia đã bắt đầu cỗ vũ nhân dân đang làm công ở thành thị về lại nông thôn làm ruộng, đồng thời còn miễn thuế sở hữu nông nghiệp, hơn nữa còn cho trợ cấp rất cao. Sau đó, nâng cao giá cả của lương thực rồi nhân lúc đó quốc gia đứng ra thu mua, toàn quốc thống nhất bị quốc gia quản lý. Lần này, không chỉ là nói mà thôi, hồi đó có thương gia muốn kiếm lợi nên trữ hàng, giảm bớt lương thực đang lưu thông trên thị trường sau đó ngồi chờ quốc gia nâng giá cả lên,nhưng cuối cùng đều bị quốc gia cưỡng chế thu mua, dù có là nhân tài hay thiên tài, dự trữ lương thực cũng sẽ bị quốc gia lấy không. Qua vài lần nặng tay, những người thương gia kia cũng rút kinh nghiệm, các nơi trên cả nước cũng đều mọc lên trạm thu mua lương thực của quốc gia, nông nhân về nhà làm ruộng còn kiếm được nhiều tiền hơn là làm công ở ngoài lại còn được tự do tự tại, vì vậy liền có không ít nông dân đang làm công ở thành phố nghỉ việc về quê làm ruộng, cả nước an vui, nhân dân sung sướng còn tưởng rằng quốc gia rút cuộc có một thời hùng mạnh, cho dân chúng một cuộc sống thật sự hạnh phúc.

Trong cái nhìn của Bạch Lăng Vi, điểm mấu chốt chính là điểm này, chắc chắn từ ba năm trước đến nay quốc gia đã thu vào không biết bao nhiêu lương thực? Thậm chí những thương nhân bị"xét nhà" kia thu mua không chỉ là một ít lương thực đi, vậy số lương thực bị quốc gia tịch thu, hay khám xét cất giữ đều đi đâu cả rồi? Bởi vật ở phương diện thu mua lương thực Bạch Lăng Vi cũng không dám giỡn chơi mà thu mua với một số lượng lớn, chẳng may bị quốc gia cho là thương nhân dự trữ lương thực bất hợp pháp thế thì toi đời.

Dù sao do bị quốc gia quản chế nên giá cả lương thực ở chỗ nào cũng giống nhau, Bạch Lăng Vi cũng không ngại phiền toái, mỗi khi đến chỗ nào đều đi vào siêu thị sau đó đẩy xe mua sắm mua đồ, nhất định sẽ mua mấy túi gạo,mấy túi bột mì, mấy túi mỳ ăn liền lớn rồi đi. Siêu thị lớn thì mua nhiều, siêu thị nhỏ thì mua ít hơn một chút, lúc rảnh rỗi thì đi mua nhiều chuyến hơn chút, lúc không rảnh rỗi thì đi mua sắm ít hơn mấy chuyến, cứ như vậy túy lũy tới nay số lượng lương thực cũng có chút khả quan. Huống chi, nếu gặp lương trạm còn có thể vào mua hai bao gạo loại hai trăm cân một bao siêu cấp lớn, phiền toái cũng lắm chỉ là phải đi tới nhiều địa phương hơn một chút ngoài ra cũng là nhiều trình tự rườm rà hơn một chút. Những lương trạm của quốc gia này thu mua vô số lương thực, cũng không có khả năng không bán một ít cho dân chúng, nhưng nhiều nhất cũng là một ít mà thôi. Hơn nữa, thị trường mua bán bình thường vẫn có, vẫn phải duy trì bình thường, dù là quốc gia thì bình thường cũng sẽ không thu mua quá nhiều, không thì dân chúng liền khủng hoảng mà gây sự. Kỳ thật, cũng không chỉ có quốc gia mình mà nhiều nước trên thế giới đều làm như vậy kể cả các nước công nghiệp phát đạt .

Người thường đều không biết chỉ nghĩ rằng người lãnh đạo trên thế giới đều nghĩ thông, vì hoàn cảnh nên muốn khuyến khích nông nghiệp phát triển linh tinh gì đó, haizzz, mỗi lần nhân loại xảy ra đại tai nạn, thảm thiết nhất vẫn là người thường a!

Xem xét lại không gian của mình, tính toán suy nghĩ xem còn chưa mua cái gì, Bạch Lăng Vi thật ra cũng là lần đầu tiên chơi sướng như vậy có thể mua sắm thả ga, cảm giác cũng tương đối thích nha! Cứ cách năm ngày, Bạch Lăng Vi sẽ về thủ đô một lần, bất quá, nàng là đi qua kho hàng chứ không về nhà. Mỗi lần về đều đem vật phẩm đang nhét đầy trong ba kho hàng thu vào trong không gian, sau đó buổi tối nhàm chán liền sẽ tiếp tục lên mạng mua sắm. Áo bông chăn bông hàng đặt không thiếu, hiện tại đang là mùa hạo tháng bảy, xưởng bán mặt hàng này vốn đơn đặt hàng không nhiều, tự nhiên Bạch Lăng Vi xuất hiện đơn đặt hàng còn thật sự rất lớn, bởi vậy giá cả liền rẻ hơn rất nhiều. Bạch Lăng Vi tìm là tìm công xưởng cung cấp hàng hóa cho quân nhân, cũng đúng ngoại tiếp đãi nghiệp vụ ( chỗ này ta chịu có ai giúp ta với hu hu), cho nên, tất cả yêu cầu cũng đều giống như tiêu chuẩn quần áo của quân nhân, phần lớn là áo bành tô màu xanh lụ của quân nhân. Không cần hoài nghi, trên thế giới này có rất nhiều người đam mê quân sự, chỉ cần không phải là vũ khí đặc thù bị quản chế hay dụng cụ công nghệ cao, còn lại những đồ dùng quân dụng gì đó bên ngoài cũng có bán. Huống chi, rất nhiều thứ đồ dùng của quân đội chất lượn so với bêb ngoài quả thật tốt hơn rất nhiều, đối những người chỉ cần chất kượng không cần vẻ ngoài mà nói thì đây là một lựa chọn tương đối khá. Quân công xưởng, cũng muốn không ngừng kiếm được tiền nha! Những thứ buôn bán này đều là mở rộng nghiệp vụ . . .Còn có thứ băng mà nữ nhân nhất định phải dùng mỗi tháng, hình như trong tiểu thuyết có viết, nữ nhân nếu như kích hoạt được dị năng, mỗi tháng dì cả sẽ không đến thăm nữa. Nhưng nàng là người xuyên qua thế giới này nên nàng liền bi đát a, nữ chủ thì còn tốt, bởi vì khi dì cả tới thăm làm kích thích zombie dẫn đến nữ chủ trở thành đối tượng bị vây công( bao vây tấn công) dẫn đến năng lực được nâng cao, còn nàng bây giờ là loại tôm tép không đáng chú ý tới vậy nên nàng phải chuẩn bị cho tốt mới được. Vì thế, Bạch Lăng Vi liền tuyển vài loại băng, phân làm hai lần số lượng đều thật lớn, đến khi thu hết vào kho hàng trong gian nàng mới có một chút cảm giác an toàn. Mùi máu tươi chết tiệt, thật là quá kinh khủng, nàng không có loại thân cường bất tử như nữ chủ nga!
3

Đã là lần thứ ba Bạch Lăng Vi từ sau siêu thị này mua ra một đống gạo, nàng nhìn vào thời gian hệ thống đếm ngược, bây giờ cách mạt thế còn năm ngày lẻ ba giờ, buổi chiều nàng kiểm kê tài sản còn lại một chút, ba tấm thẻ bao gồm tiền bán phòng ở cùng mấy cửa hàng ở mặt tiền đến tiền mặt hàng tháng, nàng đều chỉ còn lại 10 vạn, bởi vậy có thể thấy được, nàng trong khoảng thời gian này đến cùng có bao nhiêu điên cuồng. Trực tiếp đi mua, trên mạng mua tổng lại cũng gần bốn trăm ngàn vạn, kỳ thật cũng không coi là quá nhiều ( ừ thì không nhiều =0= ). Gía trị hàng dự trữ của một đại siêu thị cũng không ít hơn số tiền này.

"Ngày mai vẫn là trở về đi! Không có tiền. . . " Bạch Lăng Vi than một tiếng, lấy diện toại ra, bắt đầu đặt vé máy bay.

Trước mắt, thần cấp không gian của nàng đã muốn hình thành sơ bộ, lại đợi một thời gian nữa sẽ có một lượng sản phảm được sản xuất ra tương đối lớn, đến thời điểm, trở thành một vòng tuần hoàn tốt, vậy cuộc sống sau này ở mạt thế của nàng liền có sự đảm bảo rồi, đồ ăn của tiểu sói con cũng có thể đổi được, cuộc sống này, chắc là so với nữ chủ trong tiểu thuyết không kém bao nhiêu đi! ( thật ra chị còn sung sướng hơn người ta)

Nguyên bản dãy núi trụi lủi trước đây bây giờ đã mọc đầy cây cối tươi tốt xanh um, trong biển, trong nước sông, trên thảo nguyên, đều không thiếu động vậy,thực vật sinh sôi nảy nở, trên đất bằng cũng đã thu hoạch vài lần, đã muốn bắt đầu mở rộng diện tích gieo trồng. Có hệ thống giúp đở, Bạch Lăng Vi trực tiếp thiết lập tự động thu hoạch, những thứ thực vật được sản xuất ra kia đều sẽ được tự động thu vào các tầng của nhà kho, hơn nữa nếu nàng thiết lập tốt, môic vật được gieo trồng sau khi kết thúc chu kỳ sinh trưởng của mình cũng sẽ tự động được lưu giống, điều này làm cho Bạch Lăng Vi cực kì vừa lòng . thần cấp không gian quả nhiên tốt đẹp cực kì a!

Khó trách trong trò chơi ở kiếp trước hai người chơi có thần cấp không gian đều giàu đến chảy mỡ, dựa vào trò chơi là buôn bán không thiếu lời đân nga.

Trước khi đi, Bạch Lăng Vi lại đi dạo siêu thị một chuyến, mua một đám linh tinh gì đó, tự nhiên không phải là ít bột gạo hay lương thực linh tinh gì đó.

Ngồi máy bay trở lại thủ đô, Bạch Lăng Vi một chút cũng không nghỉ dứt khoát tới thẳng kho hàng, dẹp xong lại đi tới ba siêu thị lớn gần nhà. Vùng siêu thị tấp nập buôn bán, thật là kiến Bạch Lăng Vi mua sắm đến thoải mái.

Sau khi về đến nhà, Bạch Lăng Vi liền bắt đầu kiểm kể hàng mua trên mạng, còn lại hơn bốn ngày, tốc độ từ từ rồi hàng cũng tới thôi! Tiền đã thanh toán, từ giờ trở đi không cần đặt hàng nữa, chờ thu vào là được rồi.

Kho hàng nàng thuê kì hạn là một tháng, đến hết kì hạn là ngày thứ hai sau khi mạt thế bắt đầu, nàng cũng không cầnphair lo lắng có người trước đó thu hồi lại.

Gác điện thoại, trên khuôn mặt than của Bạch Thần có chút vặn vẹo, Lam Nghị ngồi trước bàn làm việc nhìn thấy thế chậc lưỡi lấy làm kì lạ "Ngươi làm sao vậy? Tiểu Vi trở về chưa? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trầm mặc một lúc lâu, Bạch Thần ổn định lại cảm xúc mới nói : "Chưa đến một tháng, nàng thế nhưng đã xài hết tiền rồi, hai ngàn năm trăm vạn, nàng chắc hẳn chính mình còn có ít tiền gửi ngân hàng không nghĩ tới lại xài hết rồi?"

Thẻ ngân hàng kia là hắn cho Bạch Lăng Vi, tinhg huống tiền bên trong hắn tất nhiên biết được. Bất quá hắn không biết rằng, tiền riêng của Bạch Lăng Vi cũng thật nhiều tổng cộng là gần 400 ngàn vạn mới đúng.

Lam Nghị sửng sốt một chút, hồ nghi nói: "Nói như vậy, tiểu Vi trở về, là vì không có tiền hả?" Từ phương diện nào đó cái suy đoán này cũng không sai.

Bạch Thần im lặng, hắn chưa bao giờ biết em gái nhà hắn tiêu tiền hung ác đến như vậy đâu?

" Phốc---" Lam Nghị cười phun ra tiếng : "Tiểu Vi là chưa từng có xài tiền đã ghiền như vậy đi!"

Trong ấn tượng của hai người, Bạch Lăng Vi vẫn rất là tiết kiệm, ngay cả trang điểm cho bản thân đều không thèm, lại tự nhiên tiêu pha hết hai ngàn vạn không khỏi khiến ngườ khác kinh ngạc.


Nhấn để mở bình luận

Mạt Thế Nữ Vương