Mất Trinh



Không có một quý tộc nào thích thân là tôi tớ lại dám phạm thượng cả, huống chi hắn là thú nhân lai, so với đồng tộc thuần chủng còn thấp kém hơn, còn ti tiện hơn.Tạp chủng, chó hoang, súc sinh cấp thấp máu lạnh.Đây là cách gọi mà hắn từng nhận được.Sau khi trở thành thị vệ, cuối cùng thì mọi người đã bằng lòng gọi tên của hắn.

Nhưng không ai có thể gọi hắn với một giọng nói dễ nghe và mềm mại như Winlay.——Simon.Lần đầu tiên họ gặp nhau, con gái của Công tước đã mỉm cười và nói với giọng nói trẻ con non nớt, Simon, chào mừng ngươi đến với ngôi nhà này.Nàng mong manh lại đáng yêu, chưa bao giờ cáu gắt hay tức giận.

Dù bị khẽ tay trong môn học lễ nghi ăn uống, bị mẹ khiển trách vì không đạt điểm tối đa trong kỳ thi, nàng chỉ biết giấu mình trong chăn, lén lút khóc nức nở.Simon à, đừng nói với ai nhé.Nàng thò ra cái đầu bù xù ra khỏi chăn, đôi mắt đỏ hoe kéo tay áo hắn.Simon, ngươi không thấy ta khóc.Lớn hơn một chút nữa, nàng đặc biệt chú ý đến trang phục của mình.

Viền ren của mũ phải phối hợp với nơ của quần áo, tóc phải được chải thành búi hoa bồng bềnh.

Vì sợ bỏ lỡ thời gian tiệc trà chiều, sẽ dậm nhẹ chân thúc giục hắn.Simon, chúng ta nhanh lên đi.Hắn sẽ bế nàng lên, chỉ dùng một cánh tay nâng cơ thể nàng, chạy nhanh trong gió.

Tiếng kêu kinh hoàng xen lẫn với tiếng cười vui vẻ của Winley, nàng nắm lấy tai hắn và hét lên, Simon, bay lên nào!Hắn thực sự có thể chạy nhanh như bay.Vô số ký ức đẹp đẽ đã kết thúc trong một buổi tối này.

Simon gần như thành kính nhìn Winley, chờ đợi cho nàng gọi tên của mình một lần nữa và tuyên cáo tử hình cho hắn.Nàng sẽ lớn tiếng mắng chửi, dùng ma dược để thiêu hủy nội tạng của hắn chăng?Hay là nhốt hắn vào tù của phủ Công tước, để cho người hầu dùng trọng hình?Simon tưởng tượng ra vô số vận mệnh.

Hắn không sợ cái chết và tra tấn, bị nàng nhục mạ thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi, duy chỉ có căm ghét sinh ly tử biệt..


Nhấn để mở bình luận

Mất Trinh