Mất Trinh



Winley vẫn chưa phục hồi tinh thần lại hoàn toàn.Tinh thần của nàng trôi lênh đênh trôi nổi giữa không trung, cơ thể của nàng đang bị giam giữ bởi Stlere.

Đỉnh gậy thịt đáng sợ gần như muốn chọc thủng cửa cung mỏng manh, chui vào trong.Đây là một cơn đau rất sắc nét.

Khi Winley cúi đầu là có thể nhìn thấy hai chân đang rộng mở của mình, bị bị căng ra đến mức hoa huyệt trắng bệch.

gậy thịt đỏ thẫm không ngừng đâm có kích thước dọa người, nhanh chóng ra vào, mơ hồ có thể thấy được ánh nước sáng ngời.Bây giờ nàng đang ngồi trên người Stlere.

Quần áo rách nát xếp chồng lên nhau quanh eo, thân trên hầu như không hề che dấu.

Hai vú run rẩy lắc lư, đầu vú trước đó bị cạ dưới mặt đất nên có chút sưng lên hiện ra màu đỏ thẫm.

Hai tay Stlere siết chặt eo, vết chai sần thô ráp đè lên làn da mềm mại, truyền đến nhiệt độ thiêu đốt.Hắn đùa bỡn không hề có quy luật, ngoại trừ thô bạo thì chỉ có thô bạo.

Winley cảm thấy mình giống như một con tàu đắm trên biển, đôi khi bị ném lên không trung, có khi thì bị hất văng xuống biển sâu.

Nàng chịu đựng sự tàn phá bừa bãi của cơn bão, bên tai đầy tiếng va chạm của cơ thể, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở hổn hển trầm thấp.Ngoài ra, không có âm thanh nào khác trong phòng thẩm vấn.Laninchet quá bình tĩnh, Winley hoảng hốt nghĩ đến, nếu Lanche chịu lên tiếng trấn an nàng, cho dù nói nửa câu cũng được, thì nỗi dày vò của mình cũng có thể vơi đi chút ít.Nhưng hắn chỉ nhìn thôi.Ánh mắt của hắn, giống như là ánh nhìn gian dâm của kẻ thứ ba.Bộ não của Winley sắp bị khuấy thành từng mảnh nhỏ.

Ý thức không đủ tỉnh táo, nhưng cơ thể cũng đủ khó chịu.

Bụng nóng như lửa đốt, giống như có một ngọn lửa đang cháy, ngọn lửa độc liếm lục phủ ngũ tạng, đốt xuyên qua tim, thiêu qua thực quản và cổ họng.Nàng muốn nôn, lấy tay đẩy lồng ngực Stlere, chỉ nhận lại cú thọc vào rút ra kịch liệt hơn.

Trong lúc thần trí hỗn loạn, tay phải không khống chế được mà giơ ra ngoài, đánh vào mặt đối phương..


Nhấn để mở bình luận

Mất Trinh