Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương


Tối đến tại căn hộ 1515.

*1515: ngàn năm không phai

Trần Quý thân người còn nhỏ nước quấn khăn tắm bước ra ngoài, thân hình điển hình là eo nhỏ hông hẹp bờ vai anh hơi rộng cho thấy sự trưởng thành của thiếu niên. Làn da cậu khá trắng, giọt nước đọng trên mái tóc lăn xuống má chảy xuống xương quai xanh cậu. Căn hộ không bật đèn làm vẻ đẹp của cậu ma mị hơn.

Chuông điện thoại vang lên.

" Nói"

Đầu bên kia là Bằng Hạc Luân, trong những đứa chơi chung hội với cậu.

" Đ* mạ thằng kia, về đ*o đi chơi với anh em, mày ở nhà có em nào rồi hay sao mà đ*o đến" Hạc Luân hét thẳng vào điện thoại.

" Đến đây nhanh lên, kèo lên hết rồi đợi mày thôi" đầu bên kia có người hét lên nói.

" Hứ, tao thấy có khi nó có em nào thật ấy chứ đùa" Giọng của Trấn Hành Dịch truyền qua điện thoại.

Cậu ngắt điện thoại, mặc bộ quần áo bữa Hướng Hướng lựa cho cậu

* đồ bé Hướng nhà ta lựa đồ he:))



Thượng Hải về đêm nơi ăn chơi của giới trẻ, ánh sáng chập chờn theo khúc nhạc không mấy êm tai.

Những căn nhà đồ sộ cao chọc trời, những ánh đèn tới sáng ban mai vẫn chưa chịu tắt, thành phố không ngủ.

Đầu bên kia.

" Này, có ý gì. Thằng kia nó có gái thật ả, mẹ đi sang bên kia thì có thời gian đâu quen con nào" Bằng Hạc Luân huých vai Trấn Hành Dịch hỏi.

" Ai biết" Trấn Hành Dịch liếc cậu ta, cười trừ.

" Má" Bằng Hạc Luân giận tức tối.

Cậu ta lại huých vai cậu.

" Bên kia gái xinh không, mới mấy tháng thay mấy em rồi" Cậu ta hỏi cậu, câu hỏi làm nhiều người chú ý tới mà ngóng câu trả lời.

Ai chả biết cậu chủ độc nhất vô nhị, cậu ấm nhà họ Trấn còn nhỏ tuổi đã thừa kế khối tài sản khổng lồ do ba để lại. Tay chơi lão luyện, đại thần của mọi cô gái, thay bồ như thay áo. À, không tính là bồ được, cậu ta còn chả xem bao giờ, nam thân làm gục ngã mọi trái tim, vừa biết mềm biết cứng, chậc chậc…

" Nó mấy tháng nay tụng kinh" Tô Châu Đình bấy giờ mới nói.

" Hả, có nhầm không" Cậu bạn bên cạnh nghe vậy thì hỏi.

" Tao đùa mẹ gì" Tô Châu Đình nhìn cậu.

" Mà Quý Nhị, phú nhị đại mà còn chưa tới à. Tao còn định để nó mời" Có một cậu bạn nói.

" Mày thiếu ăn à" Trần Quý bước vô hờ hợt nói.

" Ây phú nhị đại của chúng ta tới rồi à" Cậu bạn kia cười nói.

" Bỏ cái từ chúng ta " Trần Quý không để tâm nói.

" Ừm là của ai đó chứ chả phải của chúng ta" Trấn Hành Dịch cười nhạt liếc Trấn Hành Dịch.

" Là của ai, má cứ úp úp mở mở " Bằng Hạc Luân giọng không mấy nhấn nhịn nói.

" Tôi thấy chắc Hành Dịch chỉ đùa thôi, A Quý làm sao mà để ý mấy loại con gái kia chứ" giọng nói điềm đạm của một cô gái ngồi gần đầu bàn nói.

" Là loại con gái gì còn cậu là loại gì?" Trần Quý không thèm để ý cô gái kia.

" A Quý sao cậu lại lạnh nhạt thế chứ, chỉ đùa thôi mà" Cô gái đó tỏ ra giận dỗi nói.

" Gọi Trần Quý"

" A Quý nghe rất thân thiết"

" Tôi với cậu thân" Trần Quý lạnh nhạt đáp câu cuối rồi sang kế bên ngồi với Trấn Hành Dịch.

" Ồ, vậy bạn cùng bàn nhỏ của cậu là thân thiết lắm hả" Trấn Hành Dịch cười cợt cậu.

Trần Quý liếc cậu không nói chuyện.

" Cái gì bạn cùng bàn" Bằng Hạc Luân ngồi bên cạnh hỏi.

" Chịu tao cũng chả biết là thân phận gì"

" Ồ… hả… chưa tán được à… hay tỏ tình mà từ chối" Bằng Hạc Luân hóng hớt, Trấn mà thích ai đó đã là cừ lắm rồi.

" Chưa làm gì cả" Trấn Hành Dịch nhướn mày nhìn người ngồi bên cạnh.

" Tao ngóng vị chị dâu này rồi đấy". Đọc‎ 𝘵𝑟uуệ𝗇‎ haу‎ 𝘵ại‎ ⩶‎ 𝖳𝑟𝑼𝐦𝖳𝑟uу𝒆𝗇.ⅴ𝗇‎ ‎ ⩶

Bọn họ ăn uống, tụ họp xong lại đến bar chơi tới tận 2 giờ sáng Trần Quý mới trở lại căn hộ.

Nằm uể oải trên sofa, tay nhìn điện thoại đen ngòm. Với tư cách bây giờ giữa cậu và cô không thể nào mà ngồi lại tán ngẫu cả.



Nhấn để mở bình luận

Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương