Mật Vụ Mỹ Nhân Kế


Giọt nắng đầu ngày e ấp vào khung cửa sổ. Ả đã thức dậy từ lâu nhưng vẫn nằm yên vị. Đúng hơn là ả chỉ chợp mắt một chút và rồi thức trắng đêm. Vòng tay ả vẫn vòng quanh người cô. Còn cô, vẫn nằm gọn trong lòng ả, tựa đầu vào ngực ả. Nắng sớm mai cộng với những ngọn gió lành lạnh của những ngày cuối thu, mọi thứ hòa quyện với chút men tình còn sót lại từ đêm qua càng làm ả thêm quyến luyến, khó lòng rời khỏi người con gái đang ở kế bên mình.

Ả đưa tay vén lọn tóc trên gò má của cô qua vành tai, hé lộ khuôn mặt với những đường nét nền nã. Ngắm nhìn cô thật lâu. Những ngón tay bất giác lướt nhẹ qua đôi mắt, hàng mi, dần xuống khóe môi của người con gái vẫn đang say sưa với những giấc mơ dang dở. Ả mỉm cười.

Cô không phải là người đầu tiên của ả, nhưng một khi yêu, tình nào lại không phải là tình đầu?

Tiếng chim hót ngoài sân như muốn đánh thức người ra khỏi cơn say tình.

Ả nhẹ nhàng rời khỏi người cô.

...

Anh Kiều đứng trước gương cài những cút áo còn chưa vô nề nếp. Chiếc gương phản chíu thân hình và khuôn mặt của người con gái vẫn còn chìm mình trong giấc ngủ yên bình phía sau. Một ý nghĩ xuyên qua. Phải chi.. ả là một người bình thường thì tốt biết mấy. Nếu là một người bình thường, với một cuộc sống bình thường, thì có lẽ ả có thể biết chắc rằng sau khi rời khỏi cô, rời khỏi căn nhà này sau một ngày làm việc thì ả sẽ trở về. Nhưng điều giản đơn đó đối với người như ả lại là thứ xa xỉ nhất.

Sau khi quần áo đã tươm tất, Anh Kiều đưa tay xoay chiếc gương trên tường đủ một vòng. Chiếc gương hình bầu dục sau khi được xoay đủ vòng thì bật mở như cánh cửa. Đằng sau chiếc gương mật chứa đựng nhiều loại súng lớn nhỏ, trung liên, tiểu liên, một chiếc máy thu âm, và những thiết bị tấn công tân tiến khác.

Ả mở một chiếc hộp màu đen, phía trong chứa đựng một chiếc răng giả. Ả gắng nó vào hàm trong của mình như mọi ngày. Xong, lại như một thói quen, ả chọn cho mình một khẩu sún lục, đủ nhỏ để đeo ngang hông mà không gây sự chú ý. Nhưng không như thường nhật, hôm nay Anh Kiều lại lựa thêm một khẩu súng trung và một quả lựu đạn với hàm lượng công phá lớn để ẩn trong người. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, ả đóng mật thất lại, khoát chiếc áo vest tối màu bên ngoài.

..

Trước khi rời khỏi, Anh Kiều cuối người đặc một nụ hôn vào khóe môi của người con gái.

Nụ hôn của sự bắt đầu.

Nụ hôn của một tình cảm mà tận sau trong lòng, ả hiểu, không thể là mãi mãi. 

Nụ hôn..của chia ly.

...

12:00

Khi đã đến điểm hẹn, Tư Hói nhìn sang ả và nói.

-         Bây giờ vẫn chưa muộn, Kiều Ca, chúng ta vẫn có thể quay đầu lại.

-         Từ lúc bắt đầu thì đã không còn đường quay về. - Ả trầm ngâm - Mọi chuyện căn dặn mày đã làm chưa?

-         Dạ rồi.

Ả gật đầu.

-         Thôi được, về đi. - Ả nói rồi nhướng người bước ra khỏi xe.

Tư Hói nhanh tay mở cửa và chạy theo bóng lưng ả.

-         Kiều Ca! Cái mạng của tôi là do Ca cứu về! Có sống chết gì thì tôi vẫn muốn đi theo Ca! - Anh hối hả nói.

Ả quay lại, đặc tay lên vai Tư Hói.

-         Mày đã theo tao nhiều năm, mày nghĩ gì ta không hiểu sao. - Ả nhìn vào mắt anh ta - Tao dặn mày 2 điều, điều thứ nhì là gì còn nhớ không?

-         Dạ nhớ. Dù thế nào thì cô gái đó cũng phải sống.

Môi ả khẽ khễnh lên.

-         Tao tin mày. - Ả vỗ vai Tư Hói rồi xoay người bước đi.

Nhưng anh ta vẫn chưa chịu thua, vẫn đi theo sau.

-         Kiều Ca..!

Ả khựng lại, nhưng lần này không nhìn lại nữa.

-         Đây chính là mệnh lệnh. - Lời nói không lớn nhưng kiên định. Ngắn gọn nhưng chứa đầy uy nghiêm của một người cấp trên.

Tư Hói nghe xong thì dừng bước. Từ bây giờ, anh ta hiểu rằng sẽ không có sự thay đổi nào nữa.

Đôi chân ả tiếp tục an nhiên bước vào căn nhà tối màu như tự chân mình bước vào địa ngục, nơi không hứa hẹn sẽ giữ toàn mạng cho một ai khi rời khỏi.

...

Villa Hắc Tĩnh.

12:10

Khi ả bước vào cửa chính thì được đón tiếp bởi những đàn em của Darknite. Ngồi vào ghế của mình, ả có thể cảm nhận được không gian đầy sát khí chung quanh căn phòng. Mọi người nhìn nhau với những đôi mắt ngờ vực.

Ngồi kế bên ả là Kỳ Du. Hắn thấy Anh Kiều ngồi xuống ghế thì khẽ nghiên đầu mỉm cười, ánh nhìn của hắn như một kẻ đã biết trước mình sẽ thắng cuộc chơi.

Ả vẫn thản nhiên nân ly trà ấm còn thoang thoảng khói lên nhăm nhi.

Hành động của ả khiến Kỳ Du phải nhíu mày suy nghĩ. Tại sao ả lại còn an nhiên đến đây? Ả đúng là có gan bằng trời. Nhưng không sao, ả nhất định sẽ phải hối hận sau khi hắn bộc lộ những bí mật của ả! Ả sẽ phải trả giá! Hắn nghĩ và cười thầm.

..

12:20

Sau khi mọi người có mặt đông đủ, Đại Vinh chậm rãi bước đến và ngồi chính giữa chiếc bàn hắc thạch. Đứng phía sau Đại Vinh là Năm Sẹo, người đàn em thân cận nhất của Đại Vinh, người đã được Đại Vinh giao cho công việc điều tra về Sky High cùng với Kỳ Du. Năm Sẹo, từ khi thấy ả bước vào Villa thì đã dõi theo ả với đôi mắt đầy câm phẫn.

Nhìn cử chỉ của Năm Sẹo, ả biết rằng hắn đã nhận được cuộc gọi từ Tư Hói. Ả mỉm cười. Một nụ cười ẩn ý.

..

12:25

Khi mọi người đã yên vị, Năm Sẹo đưa cho Đại Vinh một vài tấm giấy, miệng thủ thỉ vào tai Đại Vinh điều gì đó khiến hắn ta trầm ngâm một hồi lâu, sau đó xoay qua Kỳ Du và hỏi.

-         Đã hết hạn rồi, mày đã điều tra ra người đốt Sky High chưa?

Kỳ Du chỉ đợi có vậy, ánh mắt hướng về ả, nhanh nhẹn nói.

-         Dạ rồi Đại Vinh!

Đại Vinh nhìn Kỳ Du.

-        Nói. 

Kỳ Du nhìn thẳng vào mắt ả. Trong hắn bây giờ rất hả hê, khóe miệng mỉm cười.

-        Nó chính là...

-        Khoang đã.. 

Đại Vinh đưa tay ra hiệu cho Kỳ Du dừng lại, tay kia lấy khẩu súng ở thắt lưng ra. Các chú bác, anh em của Darknite nhíu mày nhìn Đại Vinh. Từ trước đến nay khi đã bước chân vào Villa Hắc Tĩnh thì không ai mang súng theo mình. Như một cách để thể hiện niềm tin ngầm cho những người anh em trong  băng nhóm, nhưng hôm nay mọi chuyện đã thay đổi. Ít nhất một người trong căn phòng này đã đánh mất niềm tin đó.

Đại Vinh chậm rãi đứng dậy với khẩu súng đen nhánh trên tay. Hắn bước từng bước ven theo chiếc bàn hắc thạch, đôi mắt như một gã thợ săn người thèm máu tươi.

Villa Hắc Tĩnh giờ đây trở thành một mảnh rừng sâu chứa đầy những con mồi dữ, nơi luật pháp không còn hiệu lực, điều duy nhất phân chia giữa khái niệm đúng-sai chính là kẻ sống sót cuối cùng.

Đại Vinh nhìn bao quát căn phòng. Hắn tin rằng mình là người duy nhất có súng, đồng nghĩa với quyền sinh tử. Nghĩ vậy, hắn nhìn chằm chằm từng con mồi đang nín thở chờ đợi số phận của mình. Ánh mắt của hắn đang dần mất đi phần người, nó như muốn xé con mồi của mình ra thành ngàn mảnh rồi nuốt chửng một cách man rợ nhất.

Từng bước, từng bước..

Bước chân của hắn chậm rãi như muốn trêu đùa với sự hồi hợp của những kẻ chung quanh. Hắn chẳng có gì phải vội vàng cả, con mồi đó vốn không thể nào thoát khỏi tay thợ săn. Biết vậy, nên hắn muốn vờn nó một chút, biết đâu, sẽ có những con mồi khác chịu không nỗi rồi chạy ra khỏi nơi ẩn nấp thì sao?

Khuôn mặt Đại Vinh sắc lạnh, từng bước của hắn càng lúc thì càng gần. Mọi người nín thở, mọi con mắt trong phòng đang hướng về những bước chân nặng nề đó, không biết nó sẽ dừng lại ở kẻ xấu số nào đây.

Có một người hí hửng chờ đợi. Một người vẫn ngồi yên vị, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng bàn tay đã tìm về khẩu súng ở thắt lưng mình.

Đại Vinh đi một vòng chiếc bàn hắc thạch. Cuối cùng, hắn dừng lại phía sau ả và Kỳ Du. Hắn cuối người, kề vào tai Kỳ Du.

-       Phạm  Anh  Kiều.  - Đại Vinh nhấn mạnh ba chữ, hắn mỉm cười. - là nó đúng không?

..

Trái lại với sự vui mừng trong thấy của Kỳ Du thì cả căn phòng như chết lặng khi cái tên kia được xướng lên. Mọi người nhìn nhau sửng sốt. Là ả sao? Ả chính là người đã đốt cháy Sky High, chính là người đã phá hủy nơi kiếm ăn hoàng tráng nhất của Hitman, là người đã khiến Hitman và Vĩnh Long chỉ sau một đêm bị điêu đứng? Và hơn hết, ả là kẻ nhân cơ hội đó muốn thiêu sống luôn cả Đại Vinh và các đàn em của Darknite?

.

Quả lựu đạn chỉ chờ được bật ngòi.

Khẩu súng thắt ngang eo đã được kê còi.

Ả khẽ nhếch mép. 

Nếu ả phải chết thì không ai được quyền sống.

..

*BOOMMMMMMMMM!!*

Nổ tung. Từng mảnh. Trong đó có cả Anh Kiều.

..

Villa Moon.


Thanh Hà giựt mình thức giấc. Cô thở dốc. Cô vừa mơ thấy một cơn giấc mơ thật kinh khủng. Ngồi bật dậy, chỉ là mơ thôi! cô tự chấn an bản thân.

Cô khoát vội chiếc áo sơ mi của ả còn nằm ngổn ngang trên giường. Đứng dậy, Thanh Hà đi quanh căn phòng.

-        Anh Kiều !- Cô gọi ả.

Cô nghe thấy thật nhiều bước chân đang chạy lên cầu thang. Trước khi cô kịp mở cửa thì họ đã xong vào phòng.

-        Đi thôi! - Tư Hói nắm  lấy tay Thanh Hà kéo mạnh.

-        Các người là ai?! Anh Kiều đâu!? - Thanh Hà hét lớn. Cô chuẩn bị dụng võ nhưng lại chợt nhớ mình đang là một người nằm vùng.

-        Không còn thời gian, chúng ta phải ra khỏi đây, đó là mệnh lệnh của Ca! - Tư Hói ra hiệu cho đàn em nhất bổng Thanh Hà lên vai và rời khỏi Villa Moon.

...

Villa Sea.

-        Tàu đã chuẩn bị chưa? - Tư Hói đứng kế chiếc cửa sổ hướng ra biển, quay sang hỏi một đàn em.

-        Dạ rồi. Một khi trời tối hẳn chúng ta có thể xuất phát.

-        Ừhm. Tốt. Cẩn thận đừng để cô ta biết. - Tư Hói nói.

-       Em hiểu rồi. Nhưng.. chúng ta không còn lựa chọn khác sao? - Ngừơi đàn em ngập ngừng.

-        Có ba trường hợp. Thứ nhất, chúng ta sẽ không phải đi. Mọi thứ sẽ trợ lại bình thường.

Người đàn em nhíu mày.

-        Còn trường hợp thứ hai?

 Tư Hói ngưng lại một chút rồi nói tiếp

-        Thứ hai, Ca sẽ đến kịp, và tất cả sẽ cùng rời khỏi đây.

Khi hai người đang nói chuyện giữa chừng thì Thanh Hà bước vào làm gián đoạn cuộc đối thoại.


Nhấn để mở bình luận

Mật Vụ Mỹ Nhân Kế