Mật Vụ Mỹ Nhân Kế


Ánh sáng sớm nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cô thức giấc. Trên chiếc ghế sofa dài nằm kế cửa hướng ra biển, cô nằm phía trong, một nửa người áp vào người ả. Tuy không gian chật hẹp, nhưng cả hai không có vẻ gì khó chịu. Bây giờ chỉ có ả.. ánh nắng ban mai, tiếng rì rào thật khẽ của những gợn sóng đầu ngày..và cô

Từ sáng hôm qua, sau khi bị bọn người đàn em của ả kéo đến nơi này thì cô chỉ mong được gặp ả. Nhưng khi đang nằm gọn trong vòng tay của người kế bên thì cô lại không khỏi băn khoăn. Nghỉ đến chuyện xãy ra của hai người tối hôm trước, cũng trong tư thế này, ả và cô, trong đêm tối ..khi tất cả đã được trút bỏ một cách vội vàng. Ả đã có thể có được cô, tất cả thuộc về cô, nhưng ả lại không. Ả cởi bỏ áo cô, hôn khắp người cô, bàn tay hư hỏng mơn trớn và khơi dậy những khát khao mà cô chưa từng biết mình sở hữu. Ả mạnh bạo rồi lại nhẹ nhàng lôi cuống cô vào.. rồi buông. Cứ như thế đến khi cô thèm muốn đến cực điểm thì ả lại ôm vùi cô vào lòng rồi nhắm mắt thiếp đi. Lúc đó cô thở dốc, tròn mắt. Có thoáng hụt hẫng, chút hờn giận khi ả bỏ lửng vào giây phút cao trào nhưng lại không thể mở miệng oán trách. Là cô không đủ hấp dẫn? hay ả quá mệt? hay..tại sao lúc nào ả cũng khác người như vậy chứ! Tại sao cuối cùng cô lại là người ham muốn đuợc có ả..? Ả đúng là biết cách làm người khác phát điên lên!

Vậy là ả và cô, cái gì cũng làm, nhưng cái gì cũng lại không làm.

Nghĩ đến đây thì cô cảm giác như đôi má của mình nóng lên. Đáng ra cô phải giận ả mới đúng! Vậy mà sáng hôm qua khi thức dậy không tìm thấy ả cô đã lo lắng biết bao. Rồi đột nhiên bị đàn em của ả lôi đi không lý do, cô đã quên mình đang giận con người đáng ghét đó, trong lòng chỉ còn mong ả được bình an.

Hừ, nhưng bây giờ ả đang nằm kế bên cô, ngủ trong rất ngon giấc. Ả ngủ an lành với đôi mắt khép nhẹ, hàng mi dài không vướn chút ưu phiền.

Đáng ghét. Không hiểu sao điều đó bây giờ lại khiến cô khó chịu, cô muốn rời khỏi vòng tay của ả ngay tức thì, nhưng lại chẳng biết làm sao để ả không bị thức giấc. Nếu ả thức dậy thì cô không biết phải đối mặt với ả như thế nào. Còn một lý do nữa mà cô không muốn thừa nhận, nhưng tối qua hình như ả không được khỏe trong người, cô thật không nỡ vì tiếng động của mình mà phá vỡ giấc ngủ kia.

Cô lại càng không muốn thưa nhận..khi ngủ.. ả trong rất đẹp.

...

*Leng Keng Leng Keng*

Tiếng nồi niu cụng nhau lóc cóc khiến ả từ từ tỉnh giấc. Tối qua là đêm đầu tiên ả ngủ được nguyên giấc trong rất nhiều năm trời. Không có những cơn ác mộng khiến ả chập chờn, không có những ám ảnh khiến ả mộng mị, thay vào đó là một giấc ngủ nhẹ nhàng, sâu lắng.

Anh Kiều ngồi dậy, lười biếng đi đến tâm điểm của những âm thanh chói tai kia. Đi vào phòng bếp thì ả không cần đánh răng, rửa mặt, vẫn tỉnh giấc ngay vì trước mặt ả không khác gì một bãi chiến trường. Nào là chén dĩa, dao kéo, nằm ngổn ngang mỗi thứ một nơi. Kẻ gây ra chúng không ngoài ai khác là người con gái có vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng ở gần bếp. Cô đang cầm dao lụi cụi cắt cái gì đó, miệng vừa lẩm bẩm.

- Dì nói muốn mau hết bệnh thì phải bỏ thật nhiều hành và gừng vô cháo. - Cô lại lảm nhảm một mình - nhưng ở đây đâu có hành hay gừng. Thôi kệ, mình bỏ nhiều ngò chắc cũng được. hihi - Cô nghoẻn miệng cười với ý nghĩ của mình. Cầm đống ngòn cô vừa hái được ở ngoài sân cắt thành nhiều mảnh nhỏ, định sau khi cháo chính sẽ bỏ vào nồi.

Tư thế của cô làm việc thật vụng về. Chỉ có mỗi công việc cắt ngò, nấu cháo cũng khiến cô lây hoay lính quính. Bận bịu đến nỗi không để ý có người vẫn đang ngắm nhìn cô rồi tủm tỉm cười một mình ở phía sau.

...

Ăn thì dễ nhưng làm thì khó thật. Cô nghĩ thầm, đưa mu bàn tay lên vén qua bờ trán đã bắt đầu bịn rịn.

Đang lay hoay thì chợt có một hơi ấm áp lấy lưng cô, một bàn tay giữ lấy tay cô.

Một giọng nói dịu dàng.

- ..không phải làm vậy đâu..

- ..ơ

Thanh Hà vừa kịp nhận ra chủ nhân của giọng nói, chưa kịp quay đầu lại thì bàn tay người kia đã đặt trên mu bàn tay cô, gắp những đầu ngón tay của cô lại.

- Phải giữ như vậy thì khi cắt mới không trúng tay.

Rồi bàn tay kia giữ lấy bàn tay cầm dao của cô.

- Cầm cán dao không cần phải quá chặt.. nhưng phải vững.

Giọng ả đều đều, nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Nhưng vì khoảng cách quá gần khiến hơi thở của người phía sau cứ thoang thoảng vào chiếc cổ trắng mịn màng của người phía trước, khiến người phía trước không thể nào tập trung để tiếp thu được.


*PHẬPP*


- Aaaaaáa!! Trời ơi chết rồii! - Giọng Thanh Hà la í ới.

Những giọt máu đỏ chót nhanh nhẩu nhỏ xuống tấm thớt.

- Chết rồi! Máu chảy nhiều quá! - Cô tay giơ con dao lên, hốt hoảng.

Ả chớp mắt hai ba cái để nhận thức sự việc rồi bình tỉnh nói với cô.

- Em cắt chúng tay tôi mà.. - Ả vịnh hai ngón tay bị cắt trúng để cầm máu.

Lúc này thì cô mới nhận ra. Giơ hai bàn tay mình lên xem xét rồi tròn mắt.

- Ủa..Ờ ha, hèn gì nãy giờ không thấy đau. :O

... >_<

Lúc này thì cô nhanh chân chạy đến bên ả, quên mất nhưng cảm xúc hờn giận-bối rối-đang xen.

- Chị, chị có sao không?? Máu chảy nhiều quá kìa! - Cô bối rối, lay hoay không biết phải làm gì.

- Không sao. Em đi đến học tủ gần bàn ăn, phía trên có dụng cụ trị thương. - Ả nói vừa nói vừa rửa vết thương.

Cô làm theo lời ả. Hình như vết cắt khá sâu nên chất đỏ lỏng cứ tuông ra không ngừng làm cô cảm thấy có lỗi vô cùng. Nghĩ vậy nhưng miệng là lẩm bẩm hờn trách khi chăm chú sát trùng vết thương cho ả.

- không cẩn thận gì cả... - Cô hờn trách nho nhỏ, mặt trong rất nghiêm trọng và chăm chú.

Cô cắt ả khá sâu, khi cồn sát trùng vết thương thì ả cảm thấy đau rát, nhưng vẫn cố chịu. Nghe cô lẩm bẩm vậy, à chỉ muốn phì cười, vì không phải chính cô mới là người không cẩn thẩn để cắt trúng tay ả hay sao? Cô bé này thật là..

Cô ngôi sát ả, chăm chú tỉ mỉ. Hàng mi dài cong vút khiến người nhìn thấy chỉ muốn đưa ngón tay khẽ chạm vào. Ả không chịu được đành nhắm mắt, cuối người, nhẹ nhàng đưa môi mình tìm đến môi cô..

- Á!! mùi gì vậy?! - Ngay phút giây đó, cô giật bắng người, tròn mắt nhìn ả khiến ả choàng tỉnh, ấp úng nhìn cô.

- Hả?? - Ả nhớ là mình đã đánh răng rồi mà..

- Chết rồi, nồi cháo!! - Cô đứng phăng dậy, chạy đến cái nồi đang sùn sụt sôi đến nỗi cái nấp cũng nhấp nhỏm không yên vị trên thành nồi, nước cháo cũng đã tràng ra ngoài.

Thanh Hà vội vàng tắt lửa, chặt lưỡi tiếc rẻ.

- Chời... mất công mình làm cả buổi sáng..cháy hết rồi- cô buồn rầu.

Khi xoay người ra phía sau thì bắt gặp một kẻ đang bỏ một tay vào túi quần, nhìn cô tủm tỉm cười càng khiến cô khó chịu.

- Chị còn cười?! - Cô phụng phịu, nhăn nhó.


Ghét thật. Cô đã dậy sớm, có lòng tốt nấu cháo cho ả. Với lại đây có phải là nồi cháo bình thường đâu? đây chính là món ăn đầu tiên cô nấu. Kỳ công như vậy, con người đáng ghét này không cảm ơn lại con chê cô này nọ, thật bực mình! Từ giờ đừng hòng cô làm gì cho ả ta nữa!

Bải chiến trường này cứ để ả dọn dẹp. Cô hậm hực toan bước đang qua ả, thì đã bị một vòng tay giữ lại. Ả kê đầu mình lên vai cô, nhỏ nhẹ.

- Giận à ..? - hơi thở của ả thoảng vào cổ cô, khiến cô thoáng rùng mình.

Giận, đương nhiên là giận! Mà không phải một chuyện...

- Không.. - Cô chối, nhướng người muốn rời khỏi vòng tay của ả, nhưng đâu có chuyện dễ dàng như vậy. Ả siết chặt hơn, khóe môi khễnh lên.

- Vậy à, vậy chúng ta mau đi ăn thôi. Tôi đói bụng rồi - Ả vùi mặt vào cổ cô. Điệu bộ của ả, hình như không phải ám chỉ đồ ăn.


Thật mật với ả như vậy cô quả thật không quen.. nhưng lại không có cảm giác xa lạ. Cô thẹn thùng không biết phải xử sao khi ả cứ an nhiên gần gũi mình bèn lấy tay yếu ớt đẩy ả ra.

- Tôi không đói ... - Cô lại toan bước đi

Nhân lúc đó ả vừa giữ cô lại, một tay hư hỏng luồn vào chiếc áo cô đang mặt trên người. Những ngón tay dài vừa chạm vào eo cô.



- Không muốn ăn..vậy thì.. - ả hạ giọng vào vành tai cô, vừa quyến rũ vừa mờ ám.

Cô mở to mắt, cơ thể bị cái đụng chạm của ả làm giựt bắn người. Có thể lúc đó ả chưa ăn hết cô, bây giờ muốn làm nốt phần cuối chăng?


Cô nuốt khan.


- Tự nhiên bây giờ tôi cảm thấy đói rồi! Chúng ta đi thôi! - Cô xoay người thoát khỏi cái ôm của ả, đôi chân liến thoắn đi nhanh ra cửa, không dám nhìn lại.

Ả nhìn theo tướng người nhỏ nhắn đi như muốn chạy trốn, đôi mắt bất giác thoảng ra nét dịu dàng và nuông chiều. Khóe miểng mỏng vẽ thành một đường cong.

...


Chiếc xe sang trọng lướt nhanh trên con đường xa lạ. Cảnh vật hiện ra bên ngoài chiếc cửa trong suốt làm người ta thoáng quên đi những ữu phiền hiện tại. Cô không biết rõ rằng mình đang ở đâu, nhưng cảnh tượng bên ngoài đẹp như một bức tranh thiên nhiên hoàn hảo. Nước biển trong trẻo một màu xanh ngọc, bên trên là vùng trời xa tưởng chừng như mãi mãi, lãng đãng vài cụm mây trắng êm đềm.

Cô đoán ở đây không có nhiều cư dân ở, đi một đoạn khá xa mà ven đường chỉ đếm được vài ba căn nhà lá đơn sơ, bên ngoài nhà chất chứa nhiều dụng cụ đánh cá và lưới mồi.


..


Sau một hồi thì chiếc xe sang trọng cũng đỗ lại ở một thị trấn nhỏ, thắc mắc của Thanh Hà nhanh chóng được giải đáp khi cô nhìn thấy một hàng chữ treo bên trên cửa chợ.



Đảo Hải Đăng.


Cô nhìn thấy chung quanh nhộn nhịp người qua lại, kẻ bán người mua thì hai mắt sáng rỡ, mở cửa xe đi nhanh xuống. Thật ra cô đã mất tích hơn một ngày, chắc hẳn Liam đang hốt hoảng lắm. Cô phải tìm cách liên lạc với anh để bao bình an nếu không anh sẽ lật tung Saigon lên mất. Nhưng phải làm sao làm được điều đó đây khi đi phía sau ả và cô là khoảng 10 người cận vệ thân tính của ả. Dù một con ruồi lạng qua cũng không thể qua mặt được bọn họ chứ đừng nói đến việc cô muốn đưa tin mật báo về sở cảnh sát.


Ả ngó nghiên thấy cô nhăn nhó mặt mày thì hỏi, giọng hơi khó chịu.


- Em làm sao vậy? không thích nơi này? .. hay không thích đi với tôi?

Cô chu mỏ.


- Không phải. - Bắt đầu giải khôn khéo giải thích - Chị nhìn đi, những người cận vệ của chị làm mọi người ở đây sợ đó. Người ta cứ nhìn mình như vậy thì làm sao được thoải mái.


Ả nghe cô nói vậy thì liếc nhìn những người bán hàng và người dân mua hàng ở hai bên đường. Nãy giờ mắc quan sát cô mà ả đã không chú ý những hiện vật chung quanh. Trên mặt những người ven đường đúng là có 1/3 tò mò và 2/3 sợ hãi khi nhìn thấy một đám người lạ mặt, đeo mắt kính đen, mặt đồ đen, mặt mày hằn hằn sát khí như muốn đến khu chợ này để giải quyết nợ máu chứ không phải đơn thuần là mua đồ.

Cô nói cũng phải, nếu cứ như vậy chắc hôm nay chợ sẽ đóng cửa sớm vì ả mất.


Ả liền quay ra phía sau nói với Tư Hói.


- Mọi người về đi, có gì tôi sẽ gọi.

Thấy mặt Tư Hói thoáng nét lo âu thì ả nói thêm


- Khu này tôi rất quen thuộc, cứ dẫn an em về nghỉ ngơi trước.


Tư Hói nghe vậy thì cũng không tiện khuyên gì thêm, dẫn đám anh em ra về.

Ả quay lại nhìn thấy khuôn mặt hài lòng của cô thì mỉm cười.

- Đi thôi, tôi sẽ dẫn em đi ăn món ngon nhất trên đời.


Cô nghe vậy thì càng mãn nguyện hơn. Từ hôm qua đến giờ cô vì lo cho ả nên chưa bỏ thứ gì vào bụng, ả nhắc thì cô mới nhớ rằng mình đang đói cồn cào. Tuy vậy nhưng những neuron trong đầu cô cũng không ngừng hoạt động, tìm cách nhanh-gọn-lẹ nhất để tách khỏi cái đuôi lẽo đẽo bên mình, nhân cơ hội gọi về cho Liam.


Nhấn để mở bình luận

Mật Vụ Mỹ Nhân Kế