Mật Vụ Mỹ Nhân Kế


Villa Moon là căn biệt thự đầu tiên ả sở hữu. Nó cũng là căn nhỏ nhất trong vô số các biệt thự khác của ả. Tuy nói là nhỏ nhưng nó vẫn vô cùng hoàng tráng và sang trọng. Căn biệt thự ba tầng được bao bộc bởi một vườn thảo nguyên xanh mướt, luôn luôn được cắt tỉa gọn gàn. Mảnh vườn rộng là vậy nhưng chỉ có cỏ và cỏ, chứ không có hoa. Chung quanh vườn có vài cây cổ thụ đã già. Một làn gió vô tình thoảng qua cũng đủ làm rơi những chiếc lá đã úa màu chỉ trực để lìa cành.

Căn biệt thự cũng giống như người chủ nhân sở hữu nó vậy, đẹp và lạnh. Bên trong được trang trí khá sành điệu, và đơn thuần với hai màu đen trắng làm chính điểm. Căn nhà rộng lớn nhưng chỉ có mình ả và bà Thin ở. Lầu ba của căn biệt thự được vòng quanh bởi balcony màu trắng. Ngôi villa được xây dựng, bắt đầu với chiếc balcony làm chủ ý. Balcony là nơi vô cùng thú vị. Ngồi ở đó, người có thể ngắm nhìn mặt trăng một cách trọn vẹn và hữu tình. Nhất là vào những ngày đầu thu, khi trời đêm man mát gió và mây trời lãng đãng như đang tán tỉnh những vì sao óng ánh, trung thành chỉ muốn ở bên mặt trăng. Đó cũng là lý do họ đặt tên ngôi villa này là Moon, cũng vì ý tưởng ấy.

Phòng của Bà ở tầng thứ nhất, gần bếp. Ả thì ở tầng thứ ba. Bẩm sinh thì Bà Thin đã không thể nói chuyện, còn ả cũng vốn là người kiệm lời. Dù ở chung nhà nhiều năm nhưng những câu nói trao đổi chỉ có thể điếm trên đầu ngón tay. Và tất nhiên là chỉ có mình ả nói, hay dặn dò gì đó, còn Bà thì gật đầu, đôi lúc chỉ tay ra hiệu.

Từ trước đến giờ, ả rất ít khi ở nhà, cho nên cũng rất hiếm khi ăn cơm nhà. Vì vậy, căn nhà vốn chỉ có hai người lại càng hiu quạnh. Năm này qua năm khác, từ lúc nào ngôi nhà, cũng như chủ nhân của nó, đã mang theo mình một khí chất vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo.

Từ trước đến giờ, cho dù quen biết và quan hệ với rất nhiều người nhưng ả chưa từng dẫn ai về nhà mình. Đó cũng là lý do vì sao Bà Thin lại bất ngờ khi có sự xuất hiện của Thanh Hà. Hơn hết, những cử chỉ và hành động của ả khi có sự hiện diện của cô càng làm Bà thêm hiếu kỳ. Bỗng dưng Bà mỉm cười khi nhìn thấy nồi cháo đã vơi đi một khoảng. Không lẽ cô chủ lầm lỳ của bà cuối cùng cũng đã tìm được một người khiến cô ấy muốn để tâm, lo lắng?

Điều đó, chắc có lẽ chỉ có thời gian mới chứng minh được.

...

Cô sau khi nghe lời thú nhận của ả, theo phản xạ lấy mền trùm qua ngực, tay giữ khư khư tấm chăn.

-        Chị..chị...vậy là chị đã thấy hết??  - cô ấp úng.  

Ả cười cười.

-        Ờ...

Cô nhăn nhó, mặt như sắp khóc.

-        Đùa thôi. Tôi đâu có thấy gì, nhỏ xíu mà. - Ả nói tỉnh bơ. 

-        Thật không?? Chắc chắn chứ? - Cô nghe vậy thì cũng mừng, nhưng cũng hơi nghi ngờ.

-        Ừ.

Cô cười tươi. Đột nhiên thấy trong túi đồ của ả có cái gì đỏ vàng vàng, xanh xanh thì cầm lên.

-        Wa, cái gì đây? - Cô hí hửng, moi trong túi đồ ra một con sâu róm nhồi bông màu vàng, xanh. Dài dài, nhỏ nhỏ, lớn hơn bàn tay một chút.

Ả thấy vậy cũng tròn mắt.

-        Đâu biết.

-        Trong túi của chị mà không biết? - Cô nhìn ả, đưa con sâu lên bóp bóp, ra vẻ rất thích thú. - Con này ngộ ghê ha. Dễ thương quá, có điều hơi nhỏ, phải bự bự thì ôm ngủ được rồi! - Cô cười tươi, lại nhìn con sâu nhồi bông.

Thì ra, chỉ cần một việc nhỏ như vậy đã khiến cô vui rồi. Tính ra cũng dễ thương, dễ chiều nhỉ, ả nghĩ.

-        Có lẽ mua đồ nhiều họ cho khuyến mãi. - Ả mỉm cười - thôi em nghỉ đi.

Sau khi ả rời khỏi phòng thì cô đem túi đồ lên, lấy quần áo ra đặt lên giường.  Cô cầm từng chiếc áo, quần, lên xâm soi rồi gật gù. Gu thẩm mỹ của ả cũng không tệ chứ, nhưng có phải ả đã gia nhập băng nhóm quá lâu, nên những bộ đồ tối màu đã ăn vào máu rồi không?? Quần áo của ả đưa cho cô chỉ vỏn vẹn có một màu đen thăm thẳm. Ngay cả những bộ đồ lót cũng vậy, chỉ có điều khác kiểu.

Thấy ả chu đáo, mua cả đồ trong cho mình thì cô vừa cảm kích vừa xấu hổ. Nhưng cũng như bao cô gái khác, khi thấy có đồ mới thì hí hững nên cảm giác ngại ngùng kia cũng không tồn tại lâu.

Tiệm đồ nào cũng ngộ he, mua đồ lót mà khuyễn mãi gấu bông, cô nghĩ.

hì hì cái áo ren này đẹp nè, mình cũng định mua. B32, vừa y luôn, thích quáaa! Thanh Hà cười thầm.

Nhưng rồi chưa được bao lâu thì một ý nghĩ xéo qua đầu cô.

hmm..ủa..ủa..mà..mà..sao ả biết size cô mà lại lựa đúng như vậy..? -Thanh Hà nheo mày, cầm chiếc áo lót lật qua lật lại.

Rồi nụ cười của cô trở nên méo xẹo.

..ơ..chị ta nói chưa thấy mà sao biết...nhỏ xíu!?? Cô lẩm bẩm rồi chợt hiểu.

-        Aaaaaaaa !!

Ả vừa ra khỏi phòng, nghe tiếng la thất thanh của cô thì bật cười. Khà khà, đúng là cô bé ngốc!

...

Sáng hôm đó ả có việc nên đã rời khỏi nhà từ sớm. Trước khi đi thì ả căn dặn Bà Thin.

-        Bà, vết thương trên tay cô ấy vẫn chưa lành. Bà đừng để cô ấy cử động nhiều.

Bà gật đầu, ra điều đã hiểu.

Ả đã đi ra cửa, lại quay vào trong, căn dặn tiếp.

-        À phải rồi. Bà coi chừng cổ kỹ một chút, bác sĩ đã cắt thuốc giảm đau rồi nên có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Bà lại gật đầu để ả an tâm đi.

Lạ ghê, hôm nay cô chủ bà nói đến tận hai câu cơ đấy.

...

Sở cảnh sát.

Sau vụ việc Sky High bị cháy thì sở cảnh sát nhộn nhịp hơn hẳn. Nào là tội tình nghi bị triệu tập về để hỏi cung, nào là người nhà của những nạn nhân còn mất tích đến hỏi thăm, ăn vạ. Chưa hết, phóng viên đông như ruồi mũi, ở khắp mọi nơi đến để phỏng vấn những người có liên quan, nhầm lấy tin tức.

Sự rời khỏi của Liam và sự mất tích của Thanh Hà khiến không khí vui vẻ thường ngày của đội đặc nhiệm chìm lịm hẳn, cộng thêm áp lực công việc đè nặng khiến mọi người như những cái xác biết đi.

-        Sir, xin hãy cho phép chúng tôi đi khuyên Sếp Liam về. Sếp Liam đã điều tra và làm việc về Darknite và Hitman mấy năm qua, sẽ không có ai làm tốt hơn Sếp Liam về chuyện này đâu. Sếp không thể để Sếp Liam từ chức như vậy được, Sir! - Đầu To khẩn cầu ông Chánh. 

-        Cậu đừng lo. Tôi sẽ đích thân lo vụ này. Còn về phần Liam, đó là học trò của tôi, không ai  hiểu nó hơn tôi. Hãy cho nó chút thời gian để bình tâm lại. - Ông Chánh vừa xem hồ sơ trên bàn, vừa nói. Vẫn không ngước mặt lên, ông tiếp - Còn động tĩnh của hai bên Hitman và Darknite thế nào rồi?

-        Thưa Sếp, Hitman sau vụ cháy của Sky High thì trở nên nhiễu loạn. Một phần vì những chú bác bỏ vốn đầu tư vào Sky High chưa lấy lại được vốn thì khách sạn chỉ sau một đêm đã biến thành tro bụi, khiến họ rất tức giận. Trong khi đó, theo tin mật báo thì Vĩnh Long lại không muốn bồi thường cho các chú bác, vì theo hắn thì bọn họ đã đồng ý lời ăn lỗ chịu, nay Sky High bị cháy thì lại đòi bồi thường thì không đúng quy luật. Vậy nên bọn người của Hitman đang đấu đá lẫn nhau, khiến lòng của các đàn em rất bất an. Một số đã bỏ trốn.

Ông Chanh gật gù.

-        Vậy còn Darknite? Chúng thế nào?

-        Thưa Sếp, sau vụ cháy thì Darknite cũng cảm thấy tức giận không kém vì lúc xãy ra hỏa hoạn thì người của Darknite cũng đang ở Sky High. Theo tôi biết thì Đại Vinh đã ra lệnh cho đàn em tìm cho được kẻ gây ra vụ cháy đó.

Ông Chanh nhâm nhi ly cafe trà con nghi ngút khói. Mắt vẫn dáng vào tập hồ sơ, ông tiếp tục hỏi Đầu To.

-        Còn người của Hitman?

-        Dạ. Người của Hitman nghĩ là Darknite làm, nhưng vì đang lủng củn nội bộ nên có lẽ chúng chưa thanh toán lẫn nhau.

-        Còn các anh, đã điều tra được manh mối gì chưa?

-        Dạ, vẫn chưa.

Đôi mày ông thoáng giãn ra.

-       Ừhm thôi được. Ra ngoài làm việc đi. Nhớ là hãy theo dõi chúng thật kỹ. Có hành động gì thì phải bảo về gấp. Không để chúng gây chuyện, làm náo loạn lòng dân.

-        Dạ.

...

Villa Moon.

Sau khi ả đi khỏi, Bà Thin tiếp tục nấu cháo và đem lên phòng cho cô.

Sau nhiều ngày mê mang thì sáng nay cô đã cảm thấy tinh thần sáng suốt hơn một chút. Có điều, cảm giác đau rát của những vết thương trên cơ thể cô lại gia tăng đáng kể, dù những vết thương ấy đã kính miệng, đang trong thời kỳ lành hóa.

Vậy nên mỗi cử động của cô hôm nay lại khó khăn hơn cả hôm qua, khiến cô đôi lúc chau đôi mày vì khó chịu. Dù biết vậy, nhưng bác sĩ cắt thuốc giảm đau của cô cũng không phải vô lý. Xử dụng nó đương nhiên sẽ  khiến cảm giác đau rát của cô gia giảm, nhưng sẽ dẫn đến việc lệ thuộc sau này.

Sau khi giúp cô làm vệ sinh cá nhân thì bà đỡ cô ngồi tựa vào thành giường.

-        Chị ấy..lại không có ở nhà hả bà?

Bà lắc đầu.

Cô gật gù, nhưng mặt mày hơi tiu nghĩu.

Làm đại ca giang hồ cũng bận bịu dữ vậy sao? Sáng đi, chắc phải đến tối khuya mới về, còn hơn cả đi làm việc hành chính nữa! Cô thầm trách móc.  

 Nghĩ vậy thôi chứ ả không có ở nhà cũng tốt. Nhớ lại chuyện tối qua thì cô vẫn con ngượng nghịu chưa muốn gặp ả. Vả lại, nếu ả không có ở đây thì cô có thể nhân cơ hội này để liên lạc về nhà.

Bà đưa muỗng chào đầu tiên vào miệng cô.

-        Bà để con tự ăn được - Cô lại bướng bỉnh.

Nhưng theo lời ả, Bà nhất quyết không cho.

Thấy vậy cô đành ngoan ngoan làm theo. Tay cô bất giác đang giữ con thú nhồi bông, trong cứ như một đứa trẻ.

-        Bà, có thể cho con mượn điện thoại được không?

Bà lắc đầu. 

Miệng nuốt cháo, nhưng mắt tròn xoe. 

-        Sao vậy bà? 

Bà lại lắc đầu. Chỉ xuống đất, rồi xua tay.

Cô không hiểu lắm, nên hỏi lại.

-        Ý Bà là..nhà không có điện thoại?

Bà gật đầu.

Trờiii ơi! Cô than thầm.

Thật ra cũng không khó hiểu lắm. Nhà chỉ có Bà Thin và ả, Bà không thể nói chuyện được, và ả thì không mấy khi ở nhà, lại không bao giờ có khách, vậy thì có điện thoại nhà hay không đâu có quan trọng gì.

Cô thở dài. Tại sao mỗi khi có việc gì liên quan đến ả thì mọi ý định của cô điều không bao giờ theo kế hoạch vậy nè.

...

Vậy là cả ngày hôm đó cô nằm trong phòng. Căn phòng đẹp đẽ nhưng lại quá đơn điệu, không có TV, không computer, không radio. Nói chung là hết sức buồn tẻ. 

Cứ đến cữ thì Bà Thin lại đem cháo lên cho cô ăn, xong thì bà lại đi xuống làm công việc của mình. Phải chi bà có thể nói chuyện thì cả hai trao đổi qua lại thì cô cũng đỡ buồn, đằng này..

Vì cô vẫn còn khó khăn trong việc di chuyển nên đành nằm một chỗ cho mau bình phục. Cứ ăn rồi ngủ. Khi không ngủ được thì cô ôm con sâu róm xoay qua, xoay lại. Cái con gấu bông ngộ nhất từ trước đến giờ cô gặp. Có một điều ngộ hơn là nhìn nó thì cô có cảm giác nó rất giống ả. Nhắc đến ả thì cô thở dài, đi đâu cả ngày rồi không biết? Càng lúc thì cô càng mong ả sớm về nhà.

-        Sâu róm kia, cô chủ ròm của mày đâu rồi...? Sao cả ngày mà chưa thấy về?? :( - Cô nhìn con sau róm trước mặt, lảm nhảm một mình.

Có lẽ vì cô buồn chán, cũng có lẽ cô đã bắt đầu...? xùy, điên quá! cô xua ngay ý nghĩ đó khi nó vừa phụt ra trong đầu. 

Cô bất giác chờ đợi rồi thiếp đi lúc nào không hay, tay vẫn ôm lấy con sâu nhồi bông.

Nhưng có điều, tối đó ả không về.

...

Villa Hắc Tĩnh.

Không khí của ngôi villa này cũng như cái tên gọi của nó, hắc tĩnh, một màu đen tĩnh mịch. Nhưng hôm nay, căn phòng không chìm đắm trong gam màu tối đó nữa, mà còn lẫn lộn một vài gam màu khác. 

Ả vừa bước chân vào thì đã thấy không gian tĩnh tờ đến nặng nề. Ả ngước lên thì đã thấy đám chú bác đến đông đủ, ngồi quanh chiếc bàn hắc thạch như thường nhật. Lạ một điều, hôm nay còn có những gương mặt khác. Những người đó không ai khác chính là bọn người của Hitman.

Những đôi mắt sắc lẽm, hằn hằn sát khí nhìn nhau như muốn chém chết đuối phương bằng ánh nhìn của bản thân.

Ả an nhiên đến và ngồi vào chỗ của mình, trước mặt ả chính là Vĩnh Long. Hôm nay trên khuôn mặt hắn không còn đon đả, giả lả như  lần đầu ả gặp. Thay vào đó, mặt mày hắn đanh thép, đôi môi sạm đen vẫn vi vu cây điếu cần sa, an nhiên phả khói, không kiên nể một ai.

Ả tự hiểu, hôm nay, hắn không phải đến đây để bàn thảo, mà là để gây chuyện.

Cuối cùng thì một người chú bác cũng lên tiếng. 

-        Vĩnh Long, ngồi đây cả ngày rồi! Có gì thì mày nói mẹ đi! Đừng vòng vo nữa! 

Vĩnh Long phả một lọn khói trắng mị hoặc. Mắt hắn lim diêm đầy đê mê.

-        Có gì mà mày gắp vậy? Gắp đi đầu thai hả? - hắn cười khảy

-        Mẹ mày!  - Một vài người của Darknite nhịn không nỗi nữa, đập bàn đứng dậy.

Hai bên, đàn em của cả Daknite và Hitman đang đứng ngực chạm ngực, chỉ cần 1 cử động nhỏ cũng sẽ đủ chăm ngòi một cuộc chiến đẫm máu, không có hồi kết.

-        Tất cả bình tĩnh đi! - Đại Vinh nãy giờ mới lên tiếng, ra lện cho đàn em. - Lui xuống hết!

-        Đại Vinh, không có gì để bàn thảo với thằng mất dậy này hết! Nó phải biết nó từ đâu mà ra chứ? Nó cũng đã bước ra từ Darknite, sau đó lại lập một băng nhóm đối chọi với người mình! Bây giờ lại còn quay lại đây với thái độ hỗn láo với chú bác như vậy. Anh còn muốn bàn thảo gì với thằng chó này??

-        Sáu, anh bình tĩnh đi. Để nghe nó muốn nói gì đã. - Đại Vinh nhìn người chú bác, rồi quay qua Vĩnh Long - Bây giờ đông đủ rồi, mày nói được chưa? Cái gì cũng có giới hạn của nó! 

Vĩnh Long lại hút them một ngụm trêu ngươi mọi người rồi mới tiếp.

-        Tao muốn trả thù. Tụi bây đã có gan đốt Sky High, và tao muốn trả thù. Được chứ? - Đôi mày hắn nhếch lên, trong vô cùng khó hiểu và nham hiểm.

-        Mày điên sao. Tại sao tao phải đốt nó?! - Đại Vinh nói lớn.

-        Tao hiểu mày quá mà Đại Vinh. Không ăn được thì mày phá cho hư! Mày thấy tao làm ăn khấm khá, không vui trong lòng nên đốt đi Sky High!


Nhấn để mở bình luận

Mật Vụ Mỹ Nhân Kế