Matcha Và Yandere


39.

"Bạch Sương Sương? Em chỉ vì mấy cái tin đồn nhảm mà hoài nghi tôi sao?"

Tôi tức giận nhìn hắn.

Hắn lạnh mặt, gọi một cuộc điện thoại: "Phong sát Bạch Sương Sương cho tôi."

Sau khi cúp máy, Hắn nhìn tôi cười nói: "Hết giận chưa? Tôi đã chia tay với cô ta tám trăm năm rồi. Người bao dưỡng cô ta là người khác."

"Nhưng đoàn đội của cô ta đúng là rất thích tôi lấy ra để tạo đề tài. Chắc là cảm thấy tôi là một kẻ dễ tính."

Tôi ngây người nhìn hắn.

Hắn lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi định rời đi.

Tôi vội ôm lấy đùi hắn, khóc nức nở:

"Ông xã, ông xã, em thực sự sai rồi huhuhu. Em biết sai rồi, huhu. Hóa ra là do em hiểu lầm anh, em không bao giờ dám tái phạm nữa, em chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi, huhuhu. Em thề, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm nữa, huhuhu. Anh tha thứ cho em một lần đi, huhu. Thật đấy, huhu, lần này em đã nhớ đời rồi. Xin anh đó, ông xã ơi, huhuhu."

"Em không muốn bị g.iam, em không muốn thành kẻ đ.iên đâu. Em cũng không muốn có người phải c.hết vì em đâu. Anh tha cho em lần này đi. Xin anh đó."

Hắn cụp mắt nhìn tôi.

Cao cao tại thượng, như đang nhìn một con kiến bé nhỏ.

"Thật không?"

Tôi vội vã gật đầu.

Hắn thở dài một tiếng: "Thật đáng tiếc."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhìn tôi nói tiếp:

"Vậy thì cho tôi xem thành ý của em đi..."

Nói xong, hắn ngồi xuống sofa.

40.

Trở về từ công tác ở thành phố S.

Tôi cảm thấy như mình đã thay một tầng da.

Từ Hành Chi quả là một tên đại b.iến t.hái.

Tôi nghĩ, sớm muộn gì hắn ta cũng c.hết vì suy thận cho xem.

Bây giờ hắn lúc nào cũng phòng tôi như phòng trộm.

Hắn đi đâu tôi cũng phải đi theo.

Hắn còn đeo cho tôi một chiếc vòng tay, bên trong còn có gắn định vị.

Hôm chúng tôi về nhà bố mẹ tôi ăn cơm, chị gái kéo tôi sang một bên hỏi:

"Em sao vậy, nhìn như bị hút hết tinh khí ấy."

Bộ dáng tôi không còn luyến tiếc điều gì, nhìn chị ấy: "Trần Cẩm Ngôn thế nào rồi?"

Chị tôi nói: "Bây giờ cậu ta đã bị công ty giải trí của chồng em mua lại rồi. Em sao vậy? Bị phát hiện rồi à?"

Tôi gật gật đầu.

"Hừm, vậy hắn ta không làm gì em đấy chứ?"

Tôi chợt nhớ lại những thủ đoạn trong lời đe dọa của Từ Hành Chi.

Hắn thật sự là chuyện gì cũng dám làm.

Chẳng trách mọi người đều nói, “chó dữ không sủa”.

Tôi vội lắc đầu, nói: "Em không hề thừa nhận, nhưng hắn ta đã nghi ngờ rồi."

41

Trên bàn ăn, tôi liên tục gắp thức ăn cho Từ Hành Chi, ân cần chăm sóc hắn.

Vẻ mặt bố mẹ, anh chị em nhà tôi nhìn Từ Hành Chi đều không mấy thiện cảm.

Tôi nhỏ giọng nịnh nọt Từ Hành Chi:

"Ông xã, anh nếm thử món này đi, ngon lắm."

"Ông xã, anh giỏi quá, ăn hết mấy món em gắp cho anh rồi."

Mẹ tôi lên tiếng: "Chu Giai Giai, con làm gì vậy? Hành Chi đâu có t.àn t.ật, sao con phải chăm sóc nó như bà mẹ già chăm con vậy?"

Em trai phụ họa: "Đúng vậy chị, lúc ở nhà chị là đại tiểu thư, kết hôn rồi cứ như người hầu ấy. Nếu chị không vui thì về nhà ở đi."

Anh trai và bố tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi.

Tôi tuyệt vọng muốn khóc, cẩn thận xin lỗi Từ Hành Chi: "Xin lỗi, ông xã, anh đừng giận, đều là lỗi của em, em không nên gắp thức ăn cho anh, em... em về nhà sẽ tiếp tục quỳ bàn giặt... cầu xin anh..."

Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc tôi một cái.

Tôi dè dặt nhìn hắn, bồn chồn siết chặt đũa, nước mắt tuôn rơi.

Tôi nhỏ giọng nói với mọi người:

"Bố mẹ, anh, chị, em trai, con ổn, con thực sự rất hạnh phúc, Hành Chi không hề tổn thương hay ngược đãi gì con. Vết thương trên tay cũng là do con tự va vào... thật đấy..."

Từ Hành Chi cau mày, bắt lấy cổ tay tôi, vén áo áo tôi lên.

Vết bầm tím mà tôi cố tình tạo ra trước khi về nhà cũng vì vậy lộ ra.

42

Tôi vội vàng rụt tay ra sau lưng.

Hắn hỏi: "Tại sao lại bị như vậy?"

Tôi nhìn hắn, cắn môi: "Em tự lỡ tay va vào."

Nói xong, tôi lại vội vàng nhìn bố mẹ và các anh chị em: "Thật sự. Thực sự là do con tự mình va vào."

Bố mẹ cùng anh chị em vây quanh tôi, kéo tôi ra sofa.

Từ Hành Chi bị gạt ra ngoài.

Bố tôi đã lấy điện thoại ra, gọi cho bố mẹ chồng tôi.

Mẹ tôi bôi thuốc rượu cho tôi, mắt mẹ đã đỏ hoe.

Chỉ có chị gái nhìn tôi đầy nghi ngờ, sau đó dùng khẩu hình hỏi tôi.

Tôi nháy mắt với chị.

Chị gái trợn mắt nhìn tôi.

Bên kia, anh trai cùng em trai tôi đã xông tới, tung nắm đấm đấm về phía Từ Hành Chi...

43

Tôi nhìn mọi người lo lắng đứng xúm quanh mình!

Thật sự không dám lao lên đấm thêm mấy cú!

Tôi hét lớn: "Đừng đ.ánh nữa! Đừng đ.ánh nữa!"

Bên này không được, tôi đổi sang bên khác tiếp tục hét.

Cho đến khi mặt Từ Hành Chi bị đ.ấm cho bầm tím, bố mới chầm nói:

"Thằng cả, thằng út, hai đứa làm gì vậy! Hành Chi là người nhà chúng ta!"

Anh trai và em trai tôi cuối cùng cũng dừng tay.

Bố mẹ chồng tôi cũng đến rồi.

Tôi nức nở đứng chắn trước mặt Từ Hành Chi: "Em không cho phép các anh đánh Hành Chi! Các anh muốn đánh thì đánh em này!"

Vừa nói, tôi vừa quay người ôm lấy Từ Hành Chi đang lau vết m.áu nơi khóe miệng, nức nở xin lỗi: "Ông xã, em xin lỗi, đều do em không tốt, là em hại anh, nếu không phải tại em, anh sẽ không bị đ.ánh, hức hức... ông xã..."

Cái đầu cứng của tôi va vào vết thương của hắn, hắn đau đớn rên lên một tiếng.

44

Mẹ chồng vội hỏi: "Sao vậy? Sao vậy? Giai Giai, sao con lại khóc, đừng khóc nữa."

Bố chồng: "Có phải thằng ranh con này nó bắt nạt con không, nói cho bố biết, bố đánh c.hết nó."

Tôi tiếp tục che chắn trước người Từ Hành Chi, liều mạng lắc đầu: "Không, không, bố mẹ, con van xin hai người, đừng đánh Hành Chi nữa, vết thương trên người con, thực sự không phải do anh ấy đ.ánh đâu, là do con tự lỡ tay va vào."

Mẹ tôi tức giận: "Con đừng che chở cho nó nữa, tự va có thể va thành cái dạng đấy chắc? Mẹ đã nuôi con 23 năm, sao chưa từng thấy con bị va đập đến nỗi như thế?"

Bố mẹ chồng vội vàng chạy đến xem vết thương trên tay tôi.

Tôi ra sức lùi ra sau.

Sau đó Từ Hành Chi liền đỡ lấy eo tôi.

Đôi mắt hắn u ám nhìn tôi.

Khuôn mặt bầm tím sưng vù, còn đâu dáng vẻ cao quý đẹp trai của Thái tử gia Bắc Kinh nữa.

Tất cả còn lại vẻ nhếch nhác.

Hắn nhìn tôi, muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chỉ hỏi: "Còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?"

Tôi dè dặt trả lời: "Hết rồi."

... Sau đó, hắn liền bị mẹ chồng cho mấy cái bạt tai…

45

Tôi bị bố mẹ ép ở lại nhà.

Từ Hành Chi không thừa nhận đã đ.ánh tôi.

Tôi cũng không thừa nhận.

Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi đang nói dối.

Bố mẹ chồng đánh mắng Từ Hành Chi một trận, sau đó xin lỗi bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đại nhân đại lượng nói, biết sửa là được.

Bố mẹ chồng ra về.

Tôi ở lại nhà mẹ, Từ Hành Chi cũng muốn ở lại.

Em trai nói: "Chị về nhà mẹ đẻ ở, anh ở lại làm gì?"

Hắn nói: "Bọn anh là vợ chồng."

"Anh đã đ.ánh chị tôi!"

"Có bằng chứng không? Chị gái em đã nói là tự va vào. Chị em còn cầu xin anh ở lại."

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy được một ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm sau lưng.

Tôi quay lại nhìn hắn, cụp mắt nhẹ giọng nói:

"Hành Chi, em cảm thấy có lẽ chúng ta không hợp nhau. Cho dù em rất muốn ở bên anh, nhưng anh luôn vì em mà tổn thương, em cảm thấy rất hối hận. Anh có thể cho em chút thời gian để xoa dịu sự áy náy được không?"

Hắn gật đầu, "Được."

Tôi nở một nụ cười với hắn.

Không thể chịu đựng được kẻ kiểm soát này nữa, cảm giác sống dưới sự giám sát của hắn 24/24 giờ là như thế nào?

Ngột ngạt.

Tôi muốn tự do.

Sau đó hắn nói tiếp: "Tôi sẽ đợi em ở dưới lầu một tiếng, xong rồi thì xuống bôi thuốc cho tôi."

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn anh trai tôi đang hung dữ trấn thủ ở đầu cầu thang, hắn quay người đi về phía sofa.

Anh trai tôi tức giận giơ tay định đ.ấm hắn tiếp.

Hắn giữ tay anh trai tôi lại, giọng nói bình tĩnh:

"Anh rể, tôi nói lại lần nữa, tôi không hề đụng đến một ngón tay của em gái anh. Vừa rồi đánh mấy anh em nhà anh đ.ánh tôi, tôi nhận. Nhưng nếu anh còn dám động thủ, đừng trách tôi phản kháng."

46

Tôi vội kéo anh trai lên lầu.

Vừa vào phòng.

Ba người họ đã khoanh tay nhìn tôi.

Tôi vội vàng lấy điện thoại của chị gái ra, "Nhanh lên, cho em chơi chút, em sắp chết ngạt rồi."

Nhận được điện thoại, tôi lăn một vòng như cá chép vượt vũ môn, nằm thẳng cẳng trên giường vui vẻ lướt web. Ba người ở bên cạnh cũng lặng lẽ lấy điện thoại ra chơi.

Chị gái đá một cái vào người tôi: "Vậy bây giờ em định làm gì? Ly hôn?"

"Ly hôn? Làm sao có thể? Em sẽ chơi c.hết hắn!"

Chủ yếu là tôi cũng không dám đề cập đến nữa.

Từ Hành Chi là một tên đại biến thái.

Tôi chỉ dám thỉnh thoảng chơi hắn một vố.

Đều là những vết thương ngoài da.

Nếu hắn muốn chỉnh tôi, tôi chắc chắn t.àn t.tật.

Hà tất phải vậy?

Ba người họ có chút coi thường nhìn tôi.

Tôi lập tức nổi giận: "Em không phải là kẻ đầu óc chỉ có yêu đương!"

"Yên tâm đi, em chỉ giả vờ bị hắn làm cho mê muội mà thôi."

"Đây là một phần kế hoạch của em."

"Mọi người đừng nói nữa, em tự có kế hoạch."

47

Tôi lướt Weibo của Trần Cẩm Ngôn.

Bây giờ cậu ta đã hoạt động trở lại rồi.

Vẫn còn tài nguyên.

Không biết Từ Hành Chi đang âm mưu gì nữa.

Tuy nhiên, nhìn vẻ ngoài toan tính của hắn, có lẽ là muốn cho Trần Cẩm Ngôn một ít tài nguyên nhưng vẫn kiểm soát hoạt động của cậu ta.

Tôi lướt điện thoại một lúc, xem giờ, sau đó trả lại điện thoại cho chị gái, cầm hộp thuốc xuống lầu.

Từ Hành Chi đang ngồi một mình trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghĩ lại thì mỗi lần hắn đến nhà tôi, có lần nào là không được tíu tít vây quanh đâu.

Tôi nhẹ nhàng tiến tới, nhúng miếng bông gòn vào trong iot, tiếp đó ấn thật mạnh lên vết bầm trên mặt hắn.

Hắn rít lên một tiếng, hai mắt mở trừng.

"Em xin lỗi, ông xã."

Hắn chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Thật lòng?”

Tôi gật đầu thật mạnh, muốn ôm lấy hắn, trao cho hắn cái ôm ấm áp nhất trên đời.

Nhưng hắn lại áp vào người tôi, nói: "Mấy lời xin lỗi, sau này đừng nói nữa. Tôi không thích."

Nói xong, hắn đè tôi lên sofa, hôn thật mạnh như muốn nuốt chửng tôi vào bụng… Tôi nghi ngờ rằng hắn chính là một con chó lớn chuyển thế.

48

Trong bữa tối, Từ Hành Chi bị tất cả mọi người phớt lờ.

Để ngăn những hành vi chó liếm hèn mọn của tôi, mẹ đã kéo tôi ngồi giữa bố và mẹ.

Từ Hành Chi không biểu cảm ăn cơm.

Tôi dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn mấy lần.

Sau đó lại làm ra dáng vẻ không thể không hòa thuận vui vẻ với người nhà.

Buổi tối, sau khi tắm xong.

Tôi lấy thuốc thoa lên vết thương cho hắn.

Nhìn khuôn mặt sưng vù như đầu heo của hắn, lòng tôi chợt thấy hơi xót xa.

Thật đáng tiếc.

Lúc hắn kéo tôi muốn làm chút chuyện, cả quá trình tôi đều nhắm chặt mắt.

Hắn hỏi tôi: "Em nhắm mắt làm gì? Chê tôi xấu à?"

"Chẳng phải đều do em hại sao?"

49.

Tôi nghẹn ngào, đáng thương nói: "Em đã xin lỗi rồi mà, chồng à, anh không thể tha thứ cho em được sao?"

Hắn hơi sững người, không nói gì.

Tôi cắn môi khó khăn nói: "Anh bây giờ như vậy, làm em cảm thấy bản thân đang lén lút với người khác. Em là người có đạo đức, không thể chấp nhận điều đó đó."

Nói xong, tôi nhắm mắt lại: "Nhưng để anh được thoải mái, em đành phải chấp nhận, nên chỉ có thể nhắm mắt."

Hắn khẽ cười, sau đó bắt đầu hôn tôi.

Khi hôn đến tai, hắn đột nhiên cắn tôi một cái.

Cơn đau khiến tôi mở choàng mắt, kinh hãi nhìn hắn.

Hắn thấp giọng nói: "Không được nhắm mắt. Nhìn tôi."

Tôi thầm khóc trong lòng, tôi không muốn nhìn khuôn mặt sưng vù như heo của hắn đâu.

50.

Sau vài ngày ở nhà bố mẹ, chúng tôi cuối cùng cũng về nhà.

Mấy ngày nay, hắn không dám gọi tôi dậy đi làm cùng hắn vào buổi sáng nữa.

Cuối cùng tôi cũng được thoải mái ở nhà chơi điện thoại, nghịch ipad.

Về chuyện của Trần Cẩm Ngôn, tôi đã bảo chị gái tôi bồi thường cho hắn một khoản tiền.

Thôi kệ!

Sau này có duyên gặp lại.

Về nhà, tôi lại quay trở lại trạng thái bị theo dõi hàng ngày.

Tuy nhiên, Từ Hành Chi đã trả lại điện thoại cho tôi.

Nhưng hắn đã cài thêm phần mềm giám sát.

Hắn còn trắng trợn nói cho tôi biết.

Hắn nói: "Giữa vợ chồng phải chân thành với nhau, không được có bí mật. Em chắc sẽ không giận chứ?"

Tôi nhìn hắn, cong mắt cười, ôm lấy cổ hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn sau đó hôn hắn một cái thật mạnh, "Chồng yêu làm gì em cũng không giận cả."

Hắn khẽ xoa xoa đầu tôi.

Tôi ngồi lên đùi hắn chơi điện thoại một lúc, khi có người gõ cửa tìm hắn ký tên, tôi liền nằm xuống sofa chơi tiếp.


Nhấn để mở bình luận

Matcha Và Yandere