Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký



"Em đừng sợ, rắn tám móng mặc dù độc rất mạnh, chỉ cần không trêu chọc nó sẽ không làm em tổn thương. Ngược lại nó sẽ chạy nhanh hơn em." Ưng cầm dao quân đội Thụy Sĩ đi ở phía trước. Lưỡi dao vô biên sắc bén trong tay, cho dù một mình phải đối mặt với dã thú hung dữ nhất rừng rậm hắn cũng dám chiến đấu một mình.

"Về sau gọi nó là rắn tám chân đi!" Bạch Tuyết Thường dùng tiếng Trung nói chữ rắn tám chân và giải thích một lần.

Nếu muốn thay đổi cách sống của người tiền sử thì phải bắt đầu từ suy nghĩ, nhỏ thì đến các khía cạnh trong cuộc sống. Túi kim chỉ, vớ, giày, dao nhỏ, nhà ở, vv... rất nhiều thứ không tồn tại trong thời tiền sử. Nhưng tương lai có, đều phải đặt tên theo tiếng Trung.

Tương lai cô có con, dạy bọn nó học tập Hán học*, viết chữ Trung Hoa, giảng binh pháp Tôn Tử cho bọn nó, Thiên Long Bát Bộ, truyện Thủy Hử, vv... Giảng các phép tính toán học, bảng cửu chương, thiên văn địa lý, mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao.

(*Hán học: là ngành khoa học chuyên nghiên cứu về Trung Quốc, bao gồm: lịch sử, chính trị, xã hội, triết học, kinh tế, thậm chí nghiên cứu cả về cộng đồng người Hoa ở nước ngoài.)

Cô muốn tạo thành một nền văn minh thời tiền sử —— Trung Hoa văn minh thời tiền sử.

Duy nhất rừng rậm nguyên sinh không có nhiều côn trùng độc và khí độc dày đặc giống như rừng mưa nhiệt đới.

Không khí trong rừng rất thoải mái tươi mát, mang theo một hương vị ngọt làm cho tinh thần mọi người tốt gấp trăm lần, ít nhất Bạch Tuyết Thường cho rằng như vậy. Hiện tại không khí sạch sẽ 100% so với hoàn cảnh cô đã từng sống trước đây.

Mặc dù có rất ít côn trùng bay trong rừng ở phía bắc. Nhưng rốt cuộc cũng có một số loài đối với "người văn minh" như cô cảm thấy rất khó chịu.

Thương bôi nước cỏ cay nồng lên da cô làm cho côn trùng bay không dám đến gần.

Về phần những người tiền sử hàng năm lang thang trong rừng, côn trùng bay đối với bọn họ một chút uy hiếp cũng không có.

"Con chưa từng đi vào rừng sao?" Trong đôi mắt mắt xanh lá gợn sóng nhẹ, làm một con người chưa từng đi vào rừng là điều không thể tưởng tượng.

Bạch Tuyết Thường hơi lúng túng: "Đã từng vào rừng tái sinh."

"Rừng tái sinh là gì?"

"Giống như sau khi lửa lớn đốt qua ngay chỗ đó mọc ra thảm thực vật."

"Ba năm trước đây, đại tù trưởng dẫn chúng ta đến chỗ lấy mồi lửa, nghe nói hiện tại cũng mọc ra cây con. Đó có phải là rừng tái sinh không?"

"Đúng vậy!"

Tương lai làm gì có rừng rậm nguyên sinh thật sự chứ. Cho dù có cũng là rừng nguyên sinh tái sinh mà thôi! Nghe nói tỉnh Hắc Long Giang, Nga và Canada những nơi này có rừng rậm nguyên sinh thật sự nhưng xin lỗi cô chưa đi qua.

Có rất nhiều vật liệu làm cung tên, vật liệu có tính dai là được, co dãn càng mạnh càng tốt. Người phía bắc thích dùng gỗ áo tím, người phía nam thích dùng gỗ dâu và một loại tre đặc biệt.

Bạch Tuyết Thường không biết nhiều loại cây trong thời tiền sử, chỉ cảm thấy chúng nó thật cao thật to, che kín bầu trời, giống như người khổng lồ bay thẳng lên bầu trời xanh. Có thân cây to mười mấy người tay cầm tay vòng một vòng cũng chưa chắc vây hết.

Cô nói các vật liệu làm cung tên ra.

Thương cười nói dễ làm, chỉ huy mấy người đàn ông rất nhanh tìm được mấy loại cây có tính dai tốt. Bạch Tuyết Thường kêu Ưng dùng dao quân đội Thụy Sĩ chặt bỏ, bị hắn quăng






Nhấn để mở bình luận

Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký