Màu tường vi cho em


Trì Kiều ngập ngừng một lúc, sau đó trả lời: "Em đã làm phiền anh khi nào?"
 "Em chạy đi khi nào" và "Em làm phiền anh khi nào", câu trả lời này quả thực làm cho Lục Tầm không biết làm thế nào, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, thấy anh liền bỏ chạy, có ý muốn trốn tránh rõ ràng như vậy, hiện tại có thể trưng ra dáng vẻ giống như bị anh dồn ép tới sắp khóc.
Trước giờ Lục Tầm vẫn luôn coi thường chuyện đàn ông khúm núm trước mặt phụ nữ, biết rõ người ta không muốn để ý đến mình, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng không nhận được tin trả lời quả thực quá vô nghĩa, không bằng trực tiếp đối mặt hỏi cho rõ ràng. Vì vậy trong mười ngày tiếp theo anh cũng không liên lạc với cô, đợi cho tới khi bắt đầu kỳ học mới, chờ ở nơi mà cô thường đi qua.
Chờ tới khi Trì Kiều xuất hiện, Lục Tầm không ngờ lại cảm thấy lo lắng, không phải anh không thể bỏ xuống được sĩ diện, mà là không thể làm được chuyện cứ quấn lấy người ta thế này, nếu cô tỏ rõ không muốn liên lạc lại với anh, anh thực sự không biết phải nói gì, làm gì. Không nghĩ tới cô không có làm như không thấy, cũng không có thái độ cương quyết từ chối, mà lại quay lưng bỏ chạy.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không trả lời của Lục Tầm, Trì Kiều cảm thấy có chút ấm ức, lại nói thêm một câu: "Không phải anh cũng giống như vậy sao, thật lâu cũng không liên lạc với em?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy câu này, Lục Tầm ngạc nhiên quay đầu nhìn Trì Kiều, thấy Trì Kiều đang cắn môi, vẻ mặt ấm ức, anh chỉ biết dở khác dở cười. Vốn muốn trả lời lại "Biết em không muốn để ý tới anh, sợ làm phiền em", nhưng khi Lục Tầm đặt bút xuống muốn viết lại cảm thấy những lời này giống như lời của một tên cặn bã nói hơn, có chút sĩ diện nên liền đổi thành: "Điện thoại tín hiệu không tốt."
 
Thấy Lục Tầm nói tín hiệu không tốt, ban đầu Trì Kiều không đoán ra được lý do này, cô nhớ lại lần cuối cùng họ nói chuyện điện thoại là hơn mười ngày trước, cô nói, "Tín hiệu trên núi không tốt ", chỉ cảm thấy người này cực kỳ nhỏ mọn, cô chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà nửa tháng sau vẫn còn nhớ rõ.
Không đợi Trì Kiều trả lời lại, Lục Tầm lại hỏi: "Nói như vậy không phải em cảm thấy ghét anh?"
"Tại sao em phải ghét anh?"
“Không phải nói chuyện không tính toán gì hết, ngoài miệng đồng ý để anh tùy ý bắt nạt, đến khi lâm trận lại bỏ trốn?"
Cái gì gọi là tùy ý để anh bắt nạt, Trì Kiều liếc nhìn Lục Tầm trừng mắt một cái rồi mới trả lời: "Em luôn luôn tính."
"Vì em không nghĩ rằng anh chướng mắt, những gì em nói trước đó cũng coi như ghi nợ, buổi trưa mời anh một bữa. Chỉ có anh và em."
Trì Kiều nói "Được", một lúc sau cô mới phản ứng lại, tại sao vì để chứng minh cô không có ghét anh mà mời anh ăn cơm, lần trước cô mời anh ăn là anh không chịu đi chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt Trì Kiều có chút không vui rồi liền bổ sung thêm "Em không mời anh, anh tự quẹt thẻ của mình đi" vào sổ tay, Lục Tầm nhất thời không biết nên trả lời lại như thế nào, tâm trạng u ám suốt nửa tháng nay bỗng chốc được giải tỏa. Bất kể đối phương vì lý do gì đột nhiên thay đổi sắc mặt, chỉ cần tốt là được. Lục Tầm không muốn bị Trì Kiều nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của mình, nhưng ý cười trên mặt không thu lại được, đành phải mở nắp chai nước khoáng trên bàn, uống một ngụm để che giấu.
Tâm trạng kìm nén hồi lâu, lúc này trong lòng Trì Kiều cũng tràn đầy vui mừng, nhưng khi nghĩ tới cô gái cao gầy kia, trong lòng vẫn có chút không vui.
 
Còn hơn hai mươi phút nữa mới hết tiết, cô không nghe được bài nên đã giật lấy cuốn sổ. Lục Tầm thực sự đã ghi lại đầy đủ những ghi chú của hai tiết học vừa rồi, cũng đánh dấu những điểm chính ở một số chỗ, hóa ra bản thân mình lại là người duy nhất lơ đễnh không biết giảng viên đang giảng cái gì. Cũng may bây giờ không phải cấp ba, nếu không với đầu óc chậm chạp này của cô nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới thành tích.
Trì Kiều vốn không có hứng thú với chuyện gì, tâm trạng tốt nên khẽ sờ điện thoại di động nói với các bạn cùng phòng buổi trưa đừng thu xếp, cô có việc phải làm, cuối tuần sẽ mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn. Vừa nói ra những lời này, đương nhiên cô bị lão Đại cùng Tiểu Yêu mắng cho một trận.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lục Tầm cầm chai nước khoáng đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trì Kiều, anh cúi người nói nhỏ với cô: "Cô giáo này ồn ào quá, lại cứng nhắc như vậy, tai của anh không nghe thấy gì nữa rồi, em còn không đi theo phía sau?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Trì Kiều đỏ mặt trừng mắt nhìn mình, Lục Tầm mỉm cười: "Vậy thì anh sẽ tự đi."
Tính tình của giáo viên này thật sự không tốt lắm, tiết học khá nhàm chán, lại đặc biệt thích làm ầm ĩ gọi người đứng dậy trả lời ... Lục Tầm đến quá gần, Trì Kiều lui về phía sau, nói: "Anh cũng không phải ở lớp này, không muốn nghe có thể rời đi, giữa trưa có thể tới nhà ăn số năm gặp."
Lục Tầm không lên tiếng trả lời, vỗ nhẹ vào đầu cô, anh đưa tay ra lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat bước đến hàng thứ tư từ dưới lên.
 “Anh không đi, sợ em chạy mất.” - Khi nhận được tin nhắn này, Trì Kiều kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Lục Tầm, thấy anh tình cờ ngồi xuống cạnh cậu nhóc giúp nhận chỗ cho mình trước giờ vào lớp, cậu nam sinh kia cười hỏi một câu gì đó, anh cười đưa tay ra hiệu với cậu ta. Trì Kiều đoán bọn họ đang nói về mình, có một chút khó chịu lại có chút thích, phức tạp đến mức cô cũng không thể hiểu rõ.
Ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Lão Đại ngồi ở hàng thứ hai từ cuối đếm lên gửi bóng lưng của Lục Tầm cho Trì Kiều xem, nói anh đeo tai nghe gục xuống mặt bàn ngủ, trông ngoan ngoãn giống như một chú cún đang đợi chủ nhân tan học, Trì Kiều nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị nhiều ánh mắt của mọi người trong giảng đường nhìn chằm chằm như vậy lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải dựng thẳng điện thoại lên giả vờ như đang soi gương.
 Sau khi tan học buổi sáng, Trì Kiều cùng Lục Tầm đi tới nhà ăn số năm, cô mới biết được bởi vì thiếu gia sợ chen chúc, không thường ăn cơm ở trong nhà ăn của trường.
"Em quẹt thẻ cho anh, anh chuyển tiền cho em?"
Trì Kiều đương nhiên lắc đầu nói không cần, Lục Tầm thấy thế liền nói: "Vậy em trả tiền cơm cho anh, anh mua cà phê cho em. Đây cũng coi như là mỗi người một thẻ."
Lục Tầm chưa đến bảy giờ đã ăn sáng cho nên bây giờ đã cảm thấy đói, không nói nhiều, vùi đầu ăn một phần cơm, một bát mì, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh Trì Kiều lau miệng nhìn cô ăn phần cơm trứng.
Trì Kiều ăn phần cơm trứng nhỏ, cô ăn rất chậm mới ăn được hơn một nửa, thấy Lục Tầm nhìn mình chằm chằm, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên: "Anh cũng đừng nhìn em chằm chằm như vậy?"
"Ở đây chỗ nào cũng có người, anh không nhìn em chẳng lẽ nhìn những người khác."
 "Vậy anh cứ nhìn người khác đi, em bị anh nhìn chằm chằm thực sự ăn không nổi."
“Anh hiểu rồi, tiểu tổ tông.” Lục Tầm đứng lên, lắc lắc cổ: “Sao em đối với một mình anh lại gay gắt như vậy.”
 
"Anh nói em cái gì? Nói lại lần nữa đi."
Trong lòng Trì Kiều quả thực nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng trong nhà ăn vô cùng ầm ĩ, Lục Tầm dường như cũng không nghe thấy tiếng cô nói, cô vẫn đang đợi anh thuật lại câu nói vừa rồi thì anh đã đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn, đứng ở trước bậc đá chờ cô.
Ăn trưa xong, dưới trời nắng gắt hai người đi hơn nửa trường đến cửa hàng Starbucks ở phố đi bộ, thấy Lục Tầm đang ngáp mấy cái, Trì Kiều mới nhớ ra buổi chiều anh thường không tới lớp, mà là đi ngủ.
Ngáp rất dễ lây lan, để đảm bảo tinh thần nghe giảng buổi chiều, Trì Kiều thường về ký túc xá để chợp mắt sau khi ăn trưa xong, sau đó, cô bất tri bất giác nghĩ, tại sao mình lại phải đi theo Lục Tầm?
Từ phố đi bộ đến kí túc xá mất gần nửa tiếng đi bộ, tiết học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu từ hai giờ, hiên tại đã 12 giờ 50, chợp mắt chắc không ngủ được ... Không thể giải thích được, từ sáng sau sự xuất hiện của Lục Tầm đại não của cô giống như không hoạt động.
"Anh cũng ở ký túc xá à?"
 "Không."
Quả nhiên giống như Trì Kiều đoán, ký túc xá chật chội giường hẹp, thiếu gia làm sao có thể ở lại được. Thấy Lục Tầm lại ngáp, Trì Kiều hỏi: "Không phải anh có thói quen hơn mười một giờ mới đi ngủ sao? Mới hơn có một chút."
“Ừm. Gần đây đúng là không thể mở mắt nổi."
“Vậy sao anh không quay về ngủ tiếp?"
 Lục Tầm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chúng ta ở lại thêm nửa tiếng nữa, hơn 1 giờ 30, anh sẽ đưa em tới giảng đường. Khi nào thì em tan lớp?"
“5 giờ 10."
Lục Tầm tính toán thời gian cũng không đủ đề về chợp mắt một lát, đành phải nói: "Anh đi tới chỗ bạn học ngủ một lát, năm giờ tới đón em."
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm lại bổ sung nói: "Cùng anh về nhà ăn cơm."
Vì không có giấc ngủ trưa nên Trì Kiều đã thất thần cả buổi chiều, khi tiết học thứ tư còn hai mươi phút nữa mới tan, mới nhớ ra tối nay mình cùng Lục Tầm về nhà anh ăn tối, mặc áo phông trắng cùng quần short có phải không thích hợp không? Vì vậy cô liền gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Tầm, hẹn một tiếng sau mới gặp mặt.
Năm phút sau, Lục Tầm mới trả lời: "Vừa lúc anh có thể ngủ thêm một lát."
Hơn hai giờ anh mới tới phòng ký túc xá của bạn để ngủ nhờ, dù có gặp muộn một tiếng đồng hồ, hôm nay cũng không ngủ đủ bốn tiếng, đối với con trai chuyện này thực sự rất bình thường, đối với Trì Kiều cho dù quan hệ bạn bè của hai người có tốt đến đâu cũng không sẽ tới ngủ nhờ giường của người ta.
Vừa tan học tiết thứ tư, Trì Kiều thu dọn sách vở, nhanh chóng trở về ký túc xá để gội đầu, cũng tiện thể thay một bộ trang phục trông chững chạc hơn mà mẹ Tần đã chọn mua cho cô lúc trước.
Sau khi lau khô tóc, thu dọn đồ đạc, vừa đúng sáu giờ, Trì Kiều gọi điện cho Lục Tầm, vừa gọi xong, cô đã hỏi: "Em sắp xong rồi, anh ở đâu?"
“Ở dưới lầu."
“Hả?"
Trì Kiều bước đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, Lục Tầm thực sự đang đứng dưới lầu ký túc xá của bọn họ, miệng nhai kẹo cao su hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ lười biếng nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp.
Giác quan thứ sáu của Lục Tầm rất mạnh, Trì Kiều vừa mới bước ra nhìn, không biết ký túc xá của cô có mấy tầng lầu, Lục Tầm chỉ mới ngẩng đầu quét mắt hai cái đã có thể nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ. Anh cúp máy, ra hiệu với cô rồi lại cất điện thoại vào túi quần.
 
Trì Kiều sợ anh đợi nên xách túi chạy thẳng xuống tầng một, sợ Lục Tầm nhìn thấy, cô đứng ở góc ổn định lại hơi thở rồi mới bước ra ngoài.
Khi đến gần, thấy Lục Tầm nhìn chăm chú nhìn mình, mặt Trì Kiều đỏ bừng, cúi đầu nói: "Không phải đến nhà anh ăn cơm sao, sợ mặc quần đùi như vậy không được lịch sự cho lắm… Nếu đã đồng ý giúp anh rồi, cũng phải chuyên nghiệp một chút. "
Lục Tầm nhai kẹo cao su rồi thổi bong bóng, chậm mất hai giây sau mới cười nói: "Trong nhà chỉ có anh, em mặc cái gì cũng đều được.”
“A?"
“Anh kêu em về nhà ăn cơm với anh, không phải đến nhà ba anh hay nhà bà nội anh ăn cơm.” Anh không thích phải nán lại những nơi như vậy, tại sao lại phải dẫn cô gái mình thích đi? Nhưng anh cũng cố tình gây hiểu lầm, sợ rằng nếu không nói như vậy Trì Kiều sẽ từ chối.
"..."
Biết đầu óc của Trì Kiều tiêu hóa chậm, đề phòng trước khi cô hiểu ra rồi đổi ý, Lục Tầm liền tiến lên trước nắm lấy cánh tay đối phương, kéo cô đi ra khỏi cổng trường phía đông.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Trì Kiều mới phản ứng lại: "Xe của anh đâu?"
“Không muốn lái xe lắm nên đã để ở trường, hôm nay muốn đi tàu điện ngầm."
"... Em tưởng anh lái xe nên đi giày cao gót."
Lục Tầm dẫn cô đi thẳng vào ga tàu điện ngầm gần nhất: "Em đi giày cao gót rồi mà sao vẫn còn thấp hơn anh nhiều thế?"
Mãi cho đến khi Lục Tầm kéo cô lên tàu điện ngầm, Trì Kiều mới nghĩ đến nếu không phải ăn cơm cùng gia đình Lục Tầm, chỉ có hai người bọn họ, tại sao không tìm một chỗ ăn gần trường, mà lại phải đi đến chỗ Lục Tầm đang ở vậy?
 
“Đến nhà anh ăn gì vậy?"
“Không biết, tùy em làm."
"Còn muốn em làm?"
Lúc này ga tàu điện ngầm rất đông, sau khi cả hai chen nhau lên tàu điện ngầm, Lục Tầm cố ý ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác không trả lời, sau khi đổi vị trí vài lần mới có thể bảo vệ Trì Kiều trong vòng tay mình. Khoảng cách của hai người quá gần, đến mức gần như dính chặt vào nhau, Trì Kiều không thể phân biệt được nhịp tim bên tai là của mình hay của Lục Tầm.
Cằm của Lục Tầm vừa vặn đặt trên đỉnh đầu Trì Kiều, anh khịt mũi, rồi bật cười nói: "Em còn gội đầu nữa?"
"Em là…"
“Là em chuyên nghiệp.” Lục Tầm thay Trì Kiều tìm một lý do, không đợi Trì Kiều lên tiếng, còn nói: “Em đừng quay sang trái rồi lại quay sang phải nữa, bây giờ anh rất đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút. Hôm nay quả thực vô cùng lộn xộn rồi."
Một phút trước Trì Kiều vẫn đang điều chỉnh tư thế, muốn giữ một khoảng cách với đối phương, sau khi nghe thấy như vậy quả thực không hề động đậy. Cô nghĩ, hôm nay không chỉ có Lục Tầm vô cùng lộn xộn mà mình cũng như vậy, nhưng .. thật sự rất vui.
Trì Kiều ngập ngừng một lúc, sau đó trả lời: "Em đã làm phiền anh khi nào?"
 "Em chạy đi khi nào" và "Em làm phiền anh khi nào", câu trả lời này quả thực làm cho Lục Tầm không biết làm thế nào, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, thấy anh liền bỏ chạy, có ý muốn trốn tránh rõ ràng như vậy, hiện tại có thể trưng ra dáng vẻ giống như bị anh dồn ép tới sắp khóc.
Trước giờ Lục Tầm vẫn luôn coi thường chuyện đàn ông khúm núm trước mặt phụ nữ, biết rõ người ta không muốn để ý đến mình, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng không nhận được tin trả lời quả thực quá vô nghĩa, không bằng trực tiếp đối mặt hỏi cho rõ ràng. Vì vậy trong mười ngày tiếp theo anh cũng không liên lạc với cô, đợi cho tới khi bắt đầu kỳ học mới, chờ ở nơi mà cô thường đi qua.
Chờ tới khi Trì Kiều xuất hiện, Lục Tầm không ngờ lại cảm thấy lo lắng, không phải anh không thể bỏ xuống được sĩ diện, mà là không thể làm được chuyện cứ quấn lấy người ta thế này, nếu cô tỏ rõ không muốn liên lạc lại với anh, anh thực sự không biết phải nói gì, làm gì. Không nghĩ tới cô không có làm như không thấy, cũng không có thái độ cương quyết từ chối, mà lại quay lưng bỏ chạy.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không trả lời của Lục Tầm, Trì Kiều cảm thấy có chút ấm ức, lại nói thêm một câu: "Không phải anh cũng giống như vậy sao, thật lâu cũng không liên lạc với em?"
Nhìn thấy câu này, Lục Tầm ngạc nhiên quay đầu nhìn Trì Kiều, thấy Trì Kiều đang cắn môi, vẻ mặt ấm ức, anh chỉ biết dở khác dở cười. Vốn muốn trả lời lại "Biết em không muốn để ý tới anh, sợ làm phiền em", nhưng khi Lục Tầm đặt bút xuống muốn viết lại cảm thấy những lời này giống như lời của một tên cặn bã nói hơn, có chút sĩ diện nên liền đổi thành: "Điện thoại tín hiệu không tốt."
 
Thấy Lục Tầm nói tín hiệu không tốt, ban đầu Trì Kiều không đoán ra được lý do này, cô nhớ lại lần cuối cùng họ nói chuyện điện thoại là hơn mười ngày trước, cô nói, "Tín hiệu trên núi không tốt ", chỉ cảm thấy người này cực kỳ nhỏ mọn, cô chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà nửa tháng sau vẫn còn nhớ rõ.
Không đợi Trì Kiều trả lời lại, Lục Tầm lại hỏi: "Nói như vậy không phải em cảm thấy ghét anh?"
"Tại sao em phải ghét anh?"
“Không phải nói chuyện không tính toán gì hết, ngoài miệng đồng ý để anh tùy ý bắt nạt, đến khi lâm trận lại bỏ trốn?"
Cái gì gọi là tùy ý để anh bắt nạt, Trì Kiều liếc nhìn Lục Tầm trừng mắt một cái rồi mới trả lời: "Em luôn luôn tính."
"Vì em không nghĩ rằng anh chướng mắt, những gì em nói trước đó cũng coi như ghi nợ, buổi trưa mời anh một bữa. Chỉ có anh và em."
Trì Kiều nói "Được", một lúc sau cô mới phản ứng lại, tại sao vì để chứng minh cô không có ghét anh mà mời anh ăn cơm, lần trước cô mời anh ăn là anh không chịu đi chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt Trì Kiều có chút không vui rồi liền bổ sung thêm "Em không mời anh, anh tự quẹt thẻ của mình đi" vào sổ tay, Lục Tầm nhất thời không biết nên trả lời lại như thế nào, tâm trạng u ám suốt nửa tháng nay bỗng chốc được giải tỏa. Bất kể đối phương vì lý do gì đột nhiên thay đổi sắc mặt, chỉ cần tốt là được. Lục Tầm không muốn bị Trì Kiều nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của mình, nhưng ý cười trên mặt không thu lại được, đành phải mở nắp chai nước khoáng trên bàn, uống một ngụm để che giấu.
Tâm trạng kìm nén hồi lâu, lúc này trong lòng Trì Kiều cũng tràn đầy vui mừng, nhưng khi nghĩ tới cô gái cao gầy kia, trong lòng vẫn có chút không vui.
 
Còn hơn hai mươi phút nữa mới hết tiết, cô không nghe được bài nên đã giật lấy cuốn sổ. Lục Tầm thực sự đã ghi lại đầy đủ những ghi chú của hai tiết học vừa rồi, cũng đánh dấu những điểm chính ở một số chỗ, hóa ra bản thân mình lại là người duy nhất lơ đễnh không biết giảng viên đang giảng cái gì. Cũng may bây giờ không phải cấp ba, nếu không với đầu óc chậm chạp này của cô nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới thành tích.
Trì Kiều vốn không có hứng thú với chuyện gì, tâm trạng tốt nên khẽ sờ điện thoại di động nói với các bạn cùng phòng buổi trưa đừng thu xếp, cô có việc phải làm, cuối tuần sẽ mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn. Vừa nói ra những lời này, đương nhiên cô bị lão Đại cùng Tiểu Yêu mắng cho một trận.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lục Tầm cầm chai nước khoáng đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trì Kiều, anh cúi người nói nhỏ với cô: "Cô giáo này ồn ào quá, lại cứng nhắc như vậy, tai của anh không nghe thấy gì nữa rồi, em còn không đi theo phía sau?"
Thấy Trì Kiều đỏ mặt trừng mắt nhìn mình, Lục Tầm mỉm cười: "Vậy thì anh sẽ tự đi."
Tính tình của giáo viên này thật sự không tốt lắm, tiết học khá nhàm chán, lại đặc biệt thích làm ầm ĩ gọi người đứng dậy trả lời ... Lục Tầm đến quá gần, Trì Kiều lui về phía sau, nói: "Anh cũng không phải ở lớp này, không muốn nghe có thể rời đi, giữa trưa có thể tới nhà ăn số năm gặp."
Lục Tầm không lên tiếng trả lời, vỗ nhẹ vào đầu cô, anh đưa tay ra lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat bước đến hàng thứ tư từ dưới lên.
 “Anh không đi, sợ em chạy mất.” - Khi nhận được tin nhắn này, Trì Kiều kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Lục Tầm, thấy anh tình cờ ngồi xuống cạnh cậu nhóc giúp nhận chỗ cho mình trước giờ vào lớp, cậu nam sinh kia cười hỏi một câu gì đó, anh cười đưa tay ra hiệu với cậu ta. Trì Kiều đoán bọn họ đang nói về mình, có một chút khó chịu lại có chút thích, phức tạp đến mức cô cũng không thể hiểu rõ.
Ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Lão Đại ngồi ở hàng thứ hai từ cuối đếm lên gửi bóng lưng của Lục Tầm cho Trì Kiều xem, nói anh đeo tai nghe gục xuống mặt bàn ngủ, trông ngoan ngoãn giống như một chú cún đang đợi chủ nhân tan học, Trì Kiều nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị nhiều ánh mắt của mọi người trong giảng đường nhìn chằm chằm như vậy lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải dựng thẳng điện thoại lên giả vờ như đang soi gương.
 Sau khi tan học buổi sáng, Trì Kiều cùng Lục Tầm đi tới nhà ăn số năm, cô mới biết được bởi vì thiếu gia sợ chen chúc, không thường ăn cơm ở trong nhà ăn của trường.
"Em quẹt thẻ cho anh, anh chuyển tiền cho em?"
Trì Kiều đương nhiên lắc đầu nói không cần, Lục Tầm thấy thế liền nói: "Vậy em trả tiền cơm cho anh, anh mua cà phê cho em. Đây cũng coi như là mỗi người một thẻ."
Lục Tầm chưa đến bảy giờ đã ăn sáng cho nên bây giờ đã cảm thấy đói, không nói nhiều, vùi đầu ăn một phần cơm, một bát mì, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh Trì Kiều lau miệng nhìn cô ăn phần cơm trứng.
Trì Kiều ăn phần cơm trứng nhỏ, cô ăn rất chậm mới ăn được hơn một nửa, thấy Lục Tầm nhìn mình chằm chằm, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên: "Anh cũng đừng nhìn em chằm chằm như vậy?"
"Ở đây chỗ nào cũng có người, anh không nhìn em chẳng lẽ nhìn những người khác."
 "Vậy anh cứ nhìn người khác đi, em bị anh nhìn chằm chằm thực sự ăn không nổi."
“Anh hiểu rồi, tiểu tổ tông.” Lục Tầm đứng lên, lắc lắc cổ: “Sao em đối với một mình anh lại gay gắt như vậy.”
 
"Anh nói em cái gì? Nói lại lần nữa đi."
Trong lòng Trì Kiều quả thực nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng trong nhà ăn vô cùng ầm ĩ, Lục Tầm dường như cũng không nghe thấy tiếng cô nói, cô vẫn đang đợi anh thuật lại câu nói vừa rồi thì anh đã đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn, đứng ở trước bậc đá chờ cô.
Ăn trưa xong, dưới trời nắng gắt hai người đi hơn nửa trường đến cửa hàng Starbucks ở phố đi bộ, thấy Lục Tầm đang ngáp mấy cái, Trì Kiều mới nhớ ra buổi chiều anh thường không tới lớp, mà là đi ngủ.
Ngáp rất dễ lây lan, để đảm bảo tinh thần nghe giảng buổi chiều, Trì Kiều thường về ký túc xá để chợp mắt sau khi ăn trưa xong, sau đó, cô bất tri bất giác nghĩ, tại sao mình lại phải đi theo Lục Tầm?
Từ phố đi bộ đến kí túc xá mất gần nửa tiếng đi bộ, tiết học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu từ hai giờ, hiên tại đã 12 giờ 50, chợp mắt chắc không ngủ được ... Không thể giải thích được, từ sáng sau sự xuất hiện của Lục Tầm đại não của cô giống như không hoạt động.
"Anh cũng ở ký túc xá à?"
 "Không."
Quả nhiên giống như Trì Kiều đoán, ký túc xá chật chội giường hẹp, thiếu gia làm sao có thể ở lại được. Thấy Lục Tầm lại ngáp, Trì Kiều hỏi: "Không phải anh có thói quen hơn mười một giờ mới đi ngủ sao? Mới hơn có một chút."
“Ừm. Gần đây đúng là không thể mở mắt nổi."
“Vậy sao anh không quay về ngủ tiếp?"
 Lục Tầm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chúng ta ở lại thêm nửa tiếng nữa, hơn 1 giờ 30, anh sẽ đưa em tới giảng đường. Khi nào thì em tan lớp?"
“5 giờ 10."
Lục Tầm tính toán thời gian cũng không đủ đề về chợp mắt một lát, đành phải nói: "Anh đi tới chỗ bạn học ngủ một lát, năm giờ tới đón em."
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm lại bổ sung nói: "Cùng anh về nhà ăn cơm."
Vì không có giấc ngủ trưa nên Trì Kiều đã thất thần cả buổi chiều, khi tiết học thứ tư còn hai mươi phút nữa mới tan, mới nhớ ra tối nay mình cùng Lục Tầm về nhà anh ăn tối, mặc áo phông trắng cùng quần short có phải không thích hợp không? Vì vậy cô liền gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Tầm, hẹn một tiếng sau mới gặp mặt.
Năm phút sau, Lục Tầm mới trả lời: "Vừa lúc anh có thể ngủ thêm một lát."
Hơn hai giờ anh mới tới phòng ký túc xá của bạn để ngủ nhờ, dù có gặp muộn một tiếng đồng hồ, hôm nay cũng không ngủ đủ bốn tiếng, đối với con trai chuyện này thực sự rất bình thường, đối với Trì Kiều cho dù quan hệ bạn bè của hai người có tốt đến đâu cũng không sẽ tới ngủ nhờ giường của người ta.
Vừa tan học tiết thứ tư, Trì Kiều thu dọn sách vở, nhanh chóng trở về ký túc xá để gội đầu, cũng tiện thể thay một bộ trang phục trông chững chạc hơn mà mẹ Tần đã chọn mua cho cô lúc trước.
Sau khi lau khô tóc, thu dọn đồ đạc, vừa đúng sáu giờ, Trì Kiều gọi điện cho Lục Tầm, vừa gọi xong, cô đã hỏi: "Em sắp xong rồi, anh ở đâu?"
“Ở dưới lầu."
“Hả?"
Trì Kiều bước đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, Lục Tầm thực sự đang đứng dưới lầu ký túc xá của bọn họ, miệng nhai kẹo cao su hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ lười biếng nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp.
Giác quan thứ sáu của Lục Tầm rất mạnh, Trì Kiều vừa mới bước ra nhìn, không biết ký túc xá của cô có mấy tầng lầu, Lục Tầm chỉ mới ngẩng đầu quét mắt hai cái đã có thể nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ. Anh cúp máy, ra hiệu với cô rồi lại cất điện thoại vào túi quần.
 
Trì Kiều sợ anh đợi nên xách túi chạy thẳng xuống tầng một, sợ Lục Tầm nhìn thấy, cô đứng ở góc ổn định lại hơi thở rồi mới bước ra ngoài.
Khi đến gần, thấy Lục Tầm nhìn chăm chú nhìn mình, mặt Trì Kiều đỏ bừng, cúi đầu nói: "Không phải đến nhà anh ăn cơm sao, sợ mặc quần đùi như vậy không được lịch sự cho lắm… Nếu đã đồng ý giúp anh rồi, cũng phải chuyên nghiệp một chút. "
Lục Tầm nhai kẹo cao su rồi thổi bong bóng, chậm mất hai giây sau mới cười nói: "Trong nhà chỉ có anh, em mặc cái gì cũng đều được.”
“A?"
“Anh kêu em về nhà ăn cơm với anh, không phải đến nhà ba anh hay nhà bà nội anh ăn cơm.” Anh không thích phải nán lại những nơi như vậy, tại sao lại phải dẫn cô gái mình thích đi? Nhưng anh cũng cố tình gây hiểu lầm, sợ rằng nếu không nói như vậy Trì Kiều sẽ từ chối.
"..."
Biết đầu óc của Trì Kiều tiêu hóa chậm, đề phòng trước khi cô hiểu ra rồi đổi ý, Lục Tầm liền tiến lên trước nắm lấy cánh tay đối phương, kéo cô đi ra khỏi cổng trường phía đông.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Trì Kiều mới phản ứng lại: "Xe của anh đâu?"
“Không muốn lái xe lắm nên đã để ở trường, hôm nay muốn đi tàu điện ngầm."
"... Em tưởng anh lái xe nên đi giày cao gót."
Lục Tầm dẫn cô đi thẳng vào ga tàu điện ngầm gần nhất: "Em đi giày cao gót rồi mà sao vẫn còn thấp hơn anh nhiều thế?"
Mãi cho đến khi Lục Tầm kéo cô lên tàu điện ngầm, Trì Kiều mới nghĩ đến nếu không phải ăn cơm cùng gia đình Lục Tầm, chỉ có hai người bọn họ, tại sao không tìm một chỗ ăn gần trường, mà lại phải đi đến chỗ Lục Tầm đang ở vậy?
 
“Đến nhà anh ăn gì vậy?"
“Không biết, tùy em làm."
"Còn muốn em làm?"
Lúc này ga tàu điện ngầm rất đông, sau khi cả hai chen nhau lên tàu điện ngầm, Lục Tầm cố ý ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác không trả lời, sau khi đổi vị trí vài lần mới có thể bảo vệ Trì Kiều trong vòng tay mình. Khoảng cách của hai người quá gần, đến mức gần như dính chặt vào nhau, Trì Kiều không thể phân biệt được nhịp tim bên tai là của mình hay của Lục Tầm.
Cằm của Lục Tầm vừa vặn đặt trên đỉnh đầu Trì Kiều, anh khịt mũi, rồi bật cười nói: "Em còn gội đầu nữa?"
"Em là…"
“Là em chuyên nghiệp.” Lục Tầm thay Trì Kiều tìm một lý do, không đợi Trì Kiều lên tiếng, còn nói: “Em đừng quay sang trái rồi lại quay sang phải nữa, bây giờ anh rất đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút. Hôm nay quả thực vô cùng lộn xộn rồi."
Một phút trước Trì Kiều vẫn đang điều chỉnh tư thế, muốn giữ một khoảng cách với đối phương, sau khi nghe thấy như vậy quả thực không hề động đậy. Cô nghĩ, hôm nay không chỉ có Lục Tầm vô cùng lộn xộn mà mình cũng như vậy, nhưng .. thật sự rất vui.


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em