Màu tường vi cho em


Sáng hôm sau Trì Kiều vẫn có bốn tiết học, cô lo lắng việc Lục Tầm trở lại sẽ ảnh hưởng đến việc nghe giảng, nhưng anh thực sự không xuất hiện, trong lòng Trì Kiều lại có chút mất mác mơ hồ.
Đến bữa trưa, cô cũng không nhận được tin nhắn hay cuộc điện thoại nào của anh, Trì Kiều không thể không nghĩ đến việc nhắn WeChat hỏi anh đã đến lớp chưa, có phải lại trốn về đi ngủ rồi không, đã ăn cơm chưa nhưng đến khi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn đi lại có chút do dự, tối hôm qua cô chủ động nhắn tin, chủ động gọi điện, chưa nói được mấy câu anh đã giục cô nhanh chóng đi ngủ.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, Lão Đại cùng Tiểu Yêu đều không phải là người ở đây, sau khi nghỉ hè trở về, đương nhiên muốn đến trung tâm thành phố. Hai ngày nay Trì Kiều đều bị bọn họ nói tới, mời bọn họ đi ăn thịt nướng ăn trưa, sau đó mời bọn họ uống trà chiều, ba người liền chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Ngay cả Thời Dự cũng thích ảnh chụp của nhóm bọn họ, nhưng Lục Tầm không xuất hiện.
Lão Đại cùng Tiểu Yêu đang thượng lượng xem có nên xem một bộ phim trước khi quay trở về hay không. Trì Kiều nhìn tin nhắn WeChat lúc trước của mình với Lục Tầm hai lần, khi nghe thấy hai người họ hỏi mình muốn xem phim gì có chút lơ đãng nói: "Mình không muốn xem phim, muốn quay về trường trước."
 Lão Đại cùng Tiểu Yêu liền hiểu ý cười cười, đồng thanh hỏi: "Trở về hẹn hò đúng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình tới thư viện."
Sau khi chia tay hai người bạn cùng phòng, Trì Kiều bắt tàu điện ngầm trở lại trường, vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô nhận được tin nhắn của một người bạn cùng phòng khác là Lý Mạn, nhìn thấy đối phương nói hôm nay mới đến thành phố Z, Trì Kiều nhớ ra ngày hôm qua Lý Mạn vẫn chưa tới lớp.
 
Lý Mạn nói đã mua tặng cho cô một món quà cũng gửi nhờ ở chỗ quản lý ký túc xá coi như để cảm ơn chuyện xảy ra lần trước. Thấy Lý Mạn nói bản thân chưa bao giờ mua đồ hiệu đắt tiền như vậy trừ khi được người khác giới tặng, hy vọng cô cũng sẽ không ghét bỏ nó, Trì Kiều nhận lấy nước hoa mà cô ấy tặng, trả lời lại: "Tôi cũng chưa mua, cũng rất thích nó."
 Đặt chai nước hoa trở lại tủ sách, Trì Kiều lướt WeChat, cũng muốn chia sẻ chuyện này với Lục Tầm đầu tiên nhưng khi nhìn thấy đoạn chat trống không của hai người họ mấy ngày nay, cô cắn môi, ngược lại nói cho Tần Úy.
Hôm qua còn dính chặt lấy cô cả ngày, hôm nay còn không có lấy một tin nhắn, chẳng trách Tần Úy nói con trai lạnh nhạt là khó chịu nhất.
Thấy Trì Kiều nói rằng Lý Mạn không thờ ơ như mình vẫn nghĩ, Tần Úy lười phải gõ tin nhắn trả lời, trực tiếp trả lời bằng tin nhắn thoại: "Dừng, tất cả nữ sinh đại học Z đều biết cô ấy là người như thế nào, cũng chỉ có một đứa ngốc như em mới quan tâm tới mấy chuyện đó, lần trước chị phải ở nhà nếu không cũng sẽ không cho em đi."
Trì Kiều bị cô ấy quở trách nhiều cũng thành quen, thay vào đó liền nói về việc Lục Tầm không liên lạc với mình, cũng hỏi có phải Lục Tầm tức giận chuyện hôm qua cô nhất quyết muốn quay về trường hay không.
Nghe thấy giọng điệu áy náy của em gái, Tần Úy không khỏi nói: "Anh ta vẫn thường xuyên tranh thủ thời gian bám lấy em, đột nhiên một ngày không xuất hiện, có phải khiến em cảm thấy vô cùng mất mác? Rõ ràng em cảm thấy anh ta phiền phức, sao đột nhiên lại cảm thấy mất mác?"
Trì Kiều chưa kịp trả lời, cô ấy đã gửi một tin nhắn khác: "Đây là thói quen thông thường. Lục Tầm so với em thì tâm cơ hơn nhiều đấy đồ ngốc. Lúc trước em cũng đã từng nói chị cả ngày chỉ nhắc tới Chương Dương, em cũng cảm thấy phiền muốn chết đấy sao? Bây giờ chị chỉ cần nghe thấy Lục Tầm là liền cảm thấy đau đầu, cuối tuần đi dã ngoại, thành công là thành công, nếu không thành em cũng giống như chị dẹp nó đi."
 Lúc trước Tần Úy nhắc tới Chương Dương, cô đều bịt tai lại, nhưng đổi ngược lại, Tần Úy so với cô lúc đó thì kiên nhẫn hơn. Trì Kiều không muốn cứ ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại ở trong ký túc xá, miên man suy nghĩ một lúc, cô quyết định để điện thoại lại tới thư viện học.
Chỗ ngồi ở thư viện thực sự rất khó tìm, Trì Kiều đi bộ từ tầng một lên tầng bốn mới có thể tìm được một chỗ trống. Cô chưa kịp nhẩm được mười từ mới, chợt nghe thấy hai cô gái đối diện xì xào: "Đó là Lục Tầm."
“Nghe nói anh ấy có bạn gái rồi."
“Từ khi nào vậy?"
Trong lòng Trì Kiều liền đánh ‘bộp’ một tiếng, còn chưa kịp quay đầu lại, một tách Strawberry White Frappuccino từ trên trời rơi xuống trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Trì Kiều ngẩng đầu, Lục Tầm mỉm cười với cô bằng một nụ cười kiểu Mỹ, sau đó dùng ngón tay ấn xuống cửa phòng đọc sách. Trì Kiều muốn đứng dậy nhanh chóng bị anh đè lại.
 Lục Tầm lấy sổ ghi chép cùng bút của cô viết một hàng chữ, buông bút xuống xoa tóc cô rồi bước ra khỏi phòng đọc.
Trì Kiều nhìn vào cuốn sổ ghi chép, bên trên viết: "Em cứ học đi, anh ở bên ngoài chờ em."
Bị hai cô gái đối diện nhìn chằm chằm, Trì Kiều sao còn có tâm trạng học nữa, vội bỏ sách vào cặp, cầm lấy Frappuccino rồi bước ra khỏi phòng đọc.
 Lục Tầm đang ngồi trên ghế nhựa bên ngoài phòng đọc sách, cắn ống hút nhìn vào điện thoại di động, Trì Kiều bước đến gần liền thoáng nhìn thấy, trên màn hình hiện lên hình ảnh của chính mình.
 "Anh chụp khi nào vậy? Tại sao lại chụp em?"
Trì Kiều muốn lấy điện thoại di động của anh xem, nhưng Lục Tầm lại giơ tay cầm điện thoại di động lên trên đầu, mỉm cười không đưa cho cô.
Trì Kiều  hừ một tiếng: "Anh là học sinh cấp hai sao? Tiểu học tới cấp hai những bạn học nam đều thích cướp bài tập của em cũng sẽ giơ lên cao để không cho em lấy được nhưng đến cấp ba học cũng không còn làm như vậy nữa."
Lục Tầm lạnh lùng nghiêm mặt hỏi: "Cậu bé nào?"
"Cũng không phải chỉ có một người, trong lớp bọn em có rất nhiều bạn nam nghịch ngợm, nhưng sau khi lên cấp ba trưởng thành rồi cũng sẽ không làm như vậy."
 Lục Tầm không nói, Trì Kiều trông ngọt ngào và mềm mại, các chàng trai thích cô, muốn bắt nạt cô là chuyện bình thường. Cái gì gọi là sau khi lên tới cấp ba liền trưởng thành, Thời Dự cùng các bạn nam khác cũng đã từng trêu chọc cô? Lúc trước Trì Kiều học ở một trường cấp ba thuộc đại học Z, ba anh cũng muốn anh tới đây học, nhưng Lục Tầm lại vô cùng phản nghịch thế nào cũng nhất định phải làm trái lời ba mình, rời xa nhà  dọn tới ở trong ký túc của trường trung học thuộc đại học sư phạm.
Lúc này có chút hối hận, nếu như anh biết cô lúc còn học trung học, thì cũng sẽ không có Thời Dự của bây giờ, bánh bao nhỏ cũng sẽ không cần Thời Dự bảo vệ. Lục Tầm cảm thấy buồn bực vì những chuyện trước kia, việc làm của bản thân quả thực quá ngu ngốc, chỉ cần không vui là sẽ không làm. Nghĩ đến cái tên của Thời Dự gắn lên người Trì Kiều khiến anh không vui.
“Tại sao anh lại ở đây? Tới đây đọc sách?"
“Tới tìm em."
Trì Kiều nhấp một ngụm Frappuccino, đột nhiên cảm thấy mình hỏi câu này thật ngớ ngẩn, nếu không phải tới tìm mình, Lục Tầm làm sao có thể mua một thứ đồ uống màu hồng ngọt ngào như vậy, nhưng cô không thích lắm, nó quá ngọt...
“Anh tới tìm em có việc gì không?"
 Lục Tầm không trả lời, đặt ly cà phê trong tay xuống ghế nhựa bên cạnh, sau đó hỏi: "Sao em lại đi ra? Quay về học thuộc từ mới của em đi, anh đợi em ở bên ngoài."
“Không học thuộc nữa."
"Em ở thư viện bao lâu rồi?"
“Mười phút."
 Lục Tầm có chút bất đắc dĩ: "Anh sợ ảnh hưởng tới việc học hành của em cho nên mới nhịn cả một ngày không dám liên lạc với em. Mãi đến chín giờ anh mới tới tìm em, em vẫn chưa xong việc sao?"
Nghe vậy, Trì Kiều sững sờ, hóa ra anh không liên lạc với cô vì chuyện này? Hại cô cả ngày nay cứ đoán tới đoán lui giống như một con mèo ngốc tự đuổi theo cái đuôi của mình. Cô biết Lục Tầm không phải là người mưu mô hay ăn chơi trác táng.
Bởi vì lời nói của người trước mặt, cảm xúc tồi tệ mà cô đè nén cả ngày đều biến thành vị ngọt của dâu tây và sô cô la trắng, thích một người thật là kỳ diệu.
 "Em thật sự không đọc nữa à?"
“Mới vừa bắt đầu đi học, vẫn còn sớm."
Lục Tầm phì cười, đứng dậy nói: "Cùng đi ăn cơm với anh."
Nghe câu này, Trì Kiều sau đó mới nhận ra rằng mình vẫn chưa ăn tối ...
Lúc này chỉ có một căn tin mở cửa, tâm tình Trì Kiều cũng tốt hơn, lập tức cảm thấy đói bụng, đề nghị nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi, ở cửa bắc có một chợ đêm. Buổi tối có rất nhiều đồ ăn ngon, em thích ăn nhất là gà nướng ở đó, cơm chiên ở đó cũng ngon. Ông chủ ngày nào cũng mang hai thùng cơm, chiên nó trong một cái chảo lớn. Một nồi bán cho nhiều người, nhưng có rất nhiều người vẫn phải xếp hàng đợi.”
Trong giọng nói của Trì Kiều có một sự kích động không thể giấu được, Lục Tầm cười hỏi: "Hôm nay tâm trạng của em lại tốt như vậy, có chuyện gì sao?"
Nếu ai đó hỏi Tần Úy hỏi như vậy, cô ấy nhất định sẽ để cho đối phương đoán trước, sau đó nói "Ngốc, bởi vì do bạn đấy". Từ nhỏ Trì Kiều đã hâm mộ tính cách của Tần Úy, lúc này cảm thấy chính mình có chút vô dụng, lời đã đến bên miệng mà vẫn không chịu nói ra, vô thức liền đổi sang chủ đề khác nói: "Lý Mạn mua cho em một món quà."
“Có thứ gì tốt đáng để em vui vẻ như vậy?"
 "Nước hoa, thật ra cô ấy cũng không phải là người lạnh lùng, cô ấy rất nhạy cảm, cảm thấy bản thân không giống với những người khác, sợ người khác không thích mình, cho nên cô ấy mới không để ý tới người khác. Cô ấy sợ em sẽ từ chối không nhận món quà của cô ấy, cũng không trực tiếp đưa nó cho em liền gửi nó ở chỗ dì quản lý ký túc xá."
“Em giúp cô ấy giải vây, nhưng trên mặt cô ấy vẫn luôn lạnh băng, cô ấy cũng không có ác ý. Dù đời tư không được đánh giá tốt nhưng cô ấy chưa bao giờ cản trở bạn cùng lớp. Đối xử với người khác cũng có thiện ý, đối phương cũng có thể cảm giác được. Anh còn nhớ cô bé nghèo khó lúc trước không, anh giới thiệu công việc cho mẹ cô bé, mấy ngày trước mẹ cô bé đã nhận được lương, đã hỏi địa chỉ của em, nói sẽ gửi nước sốt thịt bò cho chúng ta."
"Không quan tâm."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt Lục Tầm lại mang theo ý cười. Thấy Trì Kiều bĩu môi, anh hỏi: "Em có muốn anh khuyến khích em tiếp tục xen vào chuyện người khác hay không?"
“Em nào có xen vào việc của người khác, hơn nữa còn có anh, tổng cộng mới ba lần."
“Hai tháng ba lần vẫn còn chưa đủ nhiều?"
 Nhưng ba lần đều có kết quả tốt, đặc biệt là Lục Tầm ... Nếu cô không gọi 110, trường học này lớn như vậy, làm sao anh có thể để ý cô?
 Lục Tầm thường tan học sau giờ học buổi sáng đi về ngủ, đến khi tỉnh dậy sẽ tới lớp tự học vào buổi tối. Ở lại ngôi trường này hai năm, chợ đêm cửa bắc anh chưa từng đến. Anh không thích xếp hàng, cũng không kén ăn, có thể no bụng là được, không tốn thời gian xem món đó ngon hay không, nhưng hiếm khi thấy Trì Kiều vui vậy thì cứ nghe theo cô thôi.
Nghe nói Lục Tầm chưa từng ăn đồ ăn ở cổng bắc, Trì Kiều rất ngạc nhiên, nếu không phải chỉ có buổi tối mấy chủ cửa hàng mới tới đây bày quầy hàng, cô và bạn cùng phòng cũng sẽ đến đây kiếm đồ ăn cho bữa sáng và bữa trưa rồi. Hương vị trong căng-tin của trường hoàn toàn không thể so sánh với nơi này được.
Chợ đêm rất dài, hai người lang thang từ đầu đến cuối, Lục Tầm mua đồ ăn vặt mà Trì Kiều giới thiệu cho mình, lại mua thêm hai chai Coca nữa, trên tay cầm một túi lớn ngồi xuống ghế trong nhà ga công cộng không có người.
Mùa thu đã bắt đầu rồi, nhưng cái đuôi của mùa hè vẫn còn ở lại, vẫn còn tiếng ve, tiếng ếch kêu, gió thoảng mang hương hoa cỏ cây, Trì Kiều trong lòng tràn đầy vui sướng thầm nghĩ cũng không cần phải yêu đương, có thể trở thành bạn bè như vậy cũng rất tốt.
Hai ngày tiếp theo, Lục Tầm thật sự không tìm cô, đến tận tám giờ tối mới tới để cho cô đủ thời gian đọc sách. Trì Kiều không còn rối rắm nữa, đôi khi cũng sẽ chủ động liên lạc với Lục Tầm giữa giờ giải lao của các lớp. Sáng thứ sáu, Trì Kiều nhận được điện thoại của chị gái, cô mới nhớ ra chuyện hẹn nhau đi dã ngoại.
 Trì Kiều đã quen, nghe chị gái nói Lục Tây Ninh cũng sẽ dẫn theo mấy người bạn cả nam lẫn nữ trong Học viện Âm nhạc tới để giao lưu, Trì Kiều thật sự rất ngưỡng mộ chị gái có thể giữ quan hệ qua lại với Lục Tây Ninh, cô thật sự cũng không có ý nghĩ này trong đầu.
Chị gái dẫn theo mấy người, Lục Tây Ninh cũng dẫn theo mấy người, ít nhất cũng đã có hơn chục người… Đi leo núi cắm trại với một đám người xa lạ, thà rủ Lục Tầm đi thư viện còn hơn.
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Trì Kiều đã bị Tần Úy mắng cho một trận, Tần Úy tổ chức cho mọi người đi cắm trại, một nửa là bởi vì cô. Trì Kiều không dám nói không đi thêm lần nào nữa, tắt điện thoại, quay sang hỏi ý kiến của Lục Tầm.
Lục Tầm đối với hoạt động này không có bài xích cũng không có hứng thú, nhưng Trì Kiều muốn đi, anh đương nhiên cũng sẽ đồng ý. Trì Kiều sớm đã không còn quan tâm đến mối quan hệ của Từ Xán và Lục Tầm nữa, khi Tần Úy hỏi có nên liên lạc với Từ Xán hay không, cô lập tức lắc đầu nói không cần.
Nào biết sáng sớm thứ bảy, mấy người họ ở trong trường đợi Chương Dương lại ngẫu nhiên gặp cả Từ Xán.
Nhìn thấy Từ Xán ở phía xa, Lục Tầm đang đứng bên cạnh xe không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Sao cô lại tới đây?"
“Tới tìm anh. Sao anh không nghe điện thoại của tôi?"
“Có việc?"
Từ Xán không trả lời rồi lướt qua vai Lục Tầm nhìn về phía xe của anh: "Ở trong trường anh khá nổi tiếng? Tôi chỉ tùy tiện tìm một người hỏi, anh ta liền nói cho tôi biết xe của anh đứng ở chỗ nào rồi."
Thấy Trì Kiều đang nhìn chằm chằm Lục Tầm và Từ Xán ở cách đó không xa, Tần Úy đẩy cửa xe, nhảy xuống, đi tới chỗ hai người họ. Trì Kiều chưa kịp ngăn đã thấy chị gái mỉm cười chào hỏi Từ Xán: "Người đẹp này, chị còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở quán bar của anh Chương Dương."
Từ Xán hờ hững liếc cô ấy một cái, cũng không lên tiếng, sau đó lại ngẩng đầu lên tiếp tục trừng mắt nhìn Lục Tầm.
Tần Úy không để ý đến thái độ của người khác, tiếp tục tươi cười chào hỏi: "Quan hệ giữa trường của chúng tôi với Học viện Âm nhạc quả thực rất tốt, muốn cùng nhau đi dã ngoại hai ngày một đêm, cái gì cũng đều có, này người đẹp, chị có muốn đi không?"
Từ Xán vẫn như cũ không để ý tới Tần Úy, chỉ hỏi Lục Tầm, "Anh có đi không?"
"..."
 "Anh muốn đi cùng Học viện Âm nhạc? Tôi cũng đi."


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em