Màu tường vi cho em


Trì Kiều đỏ mặt, nhíu mày nói: "Không phải!"
 
Cô biết cách nói chuyện miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo như vậy không dễ nghe chút nào, nếu đổi lại là Tần Úy bị hỏi, nhất định cô ấy sẽ không ngượng ngùng như vậy. Tần Úy giỏi nhất trong việc chọc ghẹo con trai, luôn khiến con trai đỏ mặt, vốn không giống như cô, luôn bị Lục Tầm bắt nạt mà không biết phải làm sao.
 
Lục Tầm đã quá quen thuộc với Trì Kiều, nghe thấy cô phủ nhận, lại nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh mới dám tin những lần nóng lạnh thất thường gần đây của cô đều là do ghen tuông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chuyện này làm sao có khả năng, nhiều hơn là kinh ngạc, Lục Tầm vui mừng tới nỗi hận không thể ngay lập tức chạy hai vòng quanh hồ. Trong trí nhớ của anh, dường như anh chưa từng gặp phải chuyện gì khiến mình cảm thấy vui mừng như vậy, cũng không có gì đáng buồn, trước khi gặp Trì Kiều, cảm xúc của anh suốt nhiều năm đều không có bất cứ dao động nào.
 
Lục Tầm đã giải thích qua, cũng đã nói sẽ không liên lạc với cô nữa, có thể hiểu Trì Kiều lý trí, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, trước đây cô chưa bao giờ biết bản thân lại ích kỷ như vậy, chỉ mong trong mắt người mình thích chỉ có mình.
 
Nhìn thấy Lục Tầm nhìn chằm chằm vào mình mỉm cười, cảm giác không vui trong lòng Trì Kiều ngày càng lớn dần, tức giận nói: "Anh thật phiền phức, tại sao lại cười?"
 
“Cảm thấy anh phiền, lại còn ghen vì anh?"
"Ai ghen?"
 
“Vậy tại sao lại không để ý tới anh?"
 
Trì Kiều là người không biết nói dối, vừa nhìn thấy Lục Tầm là não cô lập tức hoạt động chậm lại, vòng vo một lúc cũng không biết nên đáp lại như thế nào, sắc mặt ửng đỏ càng thêm rõ ràng.
 
Lục Tầm thích nhất là trêu chọc Trì Kiều, nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô. Sợ cô thẹn quá hóa giận, vội vàng rút tay ra, cúi người cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên ngón áp út của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Là anh ghen, không chịu được khi thấy một mình em nói chuyện với người khác."
 
Nghe câu này, Trì Kiều hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn còn đang thất thố, không biết nên nói cái gì.
 
Không đợi cô lên tiếng, Lục Tầm nói: "Em cảm thấy không vui, vì sao không trực tiếp nói cho anh biết? Cứ như vậy mà lạnh lùng không để ý tới anh, nếu không phải nghe người ta nói, anh còn nghĩ em rất ghét anh đấy."
 
"Từ nay nếu không vui thì cứ nói thẳng ra, không cần phải để những chuyện này ở trong lòng khiến bản thân không vui, ngoại trừ anh hay đối với người khác cũng vậy. Dù em ghét ai hay không thích ai có thể trực tiếp mặc kệ họ, không cần phải lịch sự với bọn họ, cũng không cần sợ đắc tội với người khác, sau lưng em còn có anh."
 
Nghe được những lời này, chút khó xử trong lòng Trì Kiều cuối cùng cũng biến mất, ngẩng mặt lên cười, liếc nhìn Lục Tầm: "Nhưng em cũng chỉ cảm thấy anh phiền."
 
“Anh có chỗ nào chọc giận em?"
 
Trì Kiều chưa kịp nói thì điện thoại di động của cô vang lên, là Tần Úy gọi tới hỏi xem cô đang ở đâu, nói đã nướng thịt xong gọi cô tới.
 
Thấy Lục Tầm xua tay, Trì Kiều viện cớ, nói mệt không vào lều chơi cả đêm được, định về khách sạn thuê phòng nghỉ ngơi.
 
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, em nghỉ ngơi cái gì? Em có nhìn thấy Lục Tầm không? Em nghe chị, nhất định đừng để ý tới anh ta!"
 
"..." Trì Kiều liếc nhìn Lục Tầm rồi xấu hổ vặn nhỏ âm lượng điện thoại.
 
Thấy Trì Kiều không trả lời, Tần Úy lại hỏi: "Tại sao em lại không nói, không phải em đang ở cùng với Lục Tầm đấy chứ?"
 
“Em… Không có."
 
Có rất nhiều người ở đây, Tần Úy là người tổ chức, mới nói được hai câu đã có bảy tám người gọi cô ấy, nếu không phải bận như vậy, cô ấy sẽ nghe thấy giọng điệu của Trì Kiều nhiều sơ hở.
 
“Không có là tốt rồi, em nghỉ ngơi đủ rồi thì tới trại tìm bọn chị uống rượu. Ở trường Đại học Sư phạm Quốc gia cũng có một nhóm người đang cắm trại ở đây, có mấy người trông khá ưa nhìn, chờ em tới chị sẽ giới thiệu cho em. Nhớ nhất định không được để ý tới Lục Tầm."
 
Trì Kiều chưa nghe thấy những lời chị gái nói, sợ Tần Úy sẽ nghe thấy giọng của Lục Tầm, sau khi cúp điện thoại, cô thậm chí không dám nhìn mặt Lục Tầm.
 
Trì Kiều nhìn về phía Lục Tầm cười cười, nói sang chuyện khác: "Em đói bụng rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi."
 
Mọi người đều tập trung ở bờ hồ bên kia, trời đã tối, nơi đây cũng chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ tiếng côn trùng và ếch nhái, không có âm thanh nào khác, cho nên những lời Tần Úy nói trong điện thoại Lục Tầm đều nghe thấy hết. Tần Úy nói cái gì anh cũng không quan tâm nhưng dáng vẻ cẩn thận sợ anh không vui của Trì Kiều lại khiến Lục Tầm có chút thích thú.
 
"Đói bụng? Về lều ăn cơm tối." Từ phía này nhìn lại, chỗ lều trại quả thực là một nơi cực kỳ náo nhiệt.
 
Trì Kiều lắc đầu: "Không đi, ở đó có quá nhiều người, tới khách sạn của anh đi."
 
“Không phải em đang sợ chị gái đấy chứ?"
 
“Những lời chị ấy nói anh đều nghe thấy? Tần Úy không có ý đó, chị ấy chỉ thuận miệng nói..."
 
"Tại anh. Khi đó cô ấy nói em đang ghen, anh thấy cô ấy quá ồn ào không để ý tới cô ấy." Từ trước đến giờ, Lục Tầm là người không kiên nhẫn nếu không thích sẽ rời đi, không cần để ý tới chuyện người khác có mất mặt hay không, cho đến vừa rồi, anh thờ ơ với Tần Úy, khiến bánh bao nhỏ rơi vào thế khó xử.
 
“Chị ấy thực sự đã nói với anh như vậy? Anh đừng nghe chị ấy nói lung tung, em ghen khi nào..." Bị Lục Tầm nhìn chằm chằm, khi nói ra những lời này Trì Kiều có chút chột dạ.
 
"Đưa điện thoại cho anh."
 
Trì Kiều vẫn còn đang căm phẫn vì bị chị gái bán đứng, điện thoại trong túi quần sớm đã bị Lục Tầm lấy đi mất, cầm lấy ngón tay cô để mở khóa. Nhấp vào WeChat của cô, anh lập tức nhìn thấy tin nhắn thoại Tần Úy gửi đến, dài đến ba mươi giây, nội dung đều là lên án mình, ví dụ như chơi trò mập mờ, trêu chọc Trì Kiều, trước mặt một đám người không cho cô ấy chút mặt mũi, thái độ tùy ý, không biết hối cải.
 
Trì Kiều nghe xong cũng cảm thấy đau đầu, thấy nụ cười trên mặt Lục Tầm càng ngày càng đậm, trông không có chút tức giận, sau khi kinh ngạc, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, gượng cười nói: "Cái kia... Anh có thể quên đi được không, coi như không nghe thấy?"
 
“Có thể. Nhưng trước hết em phải trả lời anh, thực sự em cũng cho rằng anh đang trêu ghẹo em, chậm chạp không chịu thổ lộ là bởi vì muốn chơi trò mập mờ?"
 
Trì Kiều im lặng một lúc, khẽ  "ừm" một tiếng.
“Anh tưởng rằng chuyện anh có thích em hay không, đến kẻ ngốc cũng đều có thể nhìn ra. Đến bây giờ em vẫn chưa nhận ra?” Nói xong câu này, Lục Tầm nhớ tới Trì Kiều thích mình, anh cũng đâu có nhìn ra. Bây giờ nghĩ lại, nếu Trì Kiều thực sự không có tình cảm với mình, liệu cô có chịu dành thời gian ra cho anh không... Anh đúng là ngốc, bị lây từ cô, mới giống cô ngốc nghếch như vậy.
 
Trì Kiều lắc đầu trước, sau đó nói: "Em không biết."
 
Lục Tầm nhất thời không biết phải làm như thế nào, không thích nói, cũng không thích giải thích rõ ràng, hiện tại bánh bao nhỏ hoàn toàn không tin tưởng mình.
 
“Anh không trực tiếp thổ lộ vì sợ sẽ dọa em chạy mất, anh muốn từng bước để em có thể từ từ chấp nhận anh. Giải thích như vậy, em có đồng ý tin tưởng anh không?" Nếu cô vẫn không tin, anh nên nói như thế nào đây...
 
Trì Kiều không lên tiếng, mà đi về phía Lục Tầm, giơ tay lên nắm ngón út ở bàn tay phải của anh.
 
Không thể giải thích được, hành động này khiến trái tim Lục Tầm trở nên mềm mại. Anh cũng nắm lấy tay cô: "Đi thôi, đưa em đi ăn tối."
 
Vừa rồi Lục Tầm cũng nắm lấy tay cô, nhưng không biết tại sao, cảm giác lúc này rất khác, một cảm giác tê dại chưa từng thấy từ đầu ngón tay truyền đến, tràn vào trong tim cô.
 
Tất cả sự chú ý của Trì Kiều đều đổ dồn vào Lục Tầm, người đang đi trước mặt cô, lúc đến gần lều cô mới nhận ra. Thấy Trì Kiều muốn chạy trốn, Lục Tầm hỏi: "Em thật sự sợ Tần Úy như vậy?"
 
Thật ra không sợ nhưng nếu như cứ nắm tay như vậy mà xuất hiện trước mặt chị gái, sẽ khiến chị ấy không vui, tức giận chuyện cô không nói.
 
“Sau khi trở về, em sẽ mời hai người ăn cơm. Bởi vì anh không để ý tới chị ấy cho nên chị ấy mới tức giận như vậy. Tính cách của chị ấy chóng giận nhưng cũng chóng quên, bình thường cũng rất hay khen anh."
 
Lục Tầm không quan tâm tới Tần Úy nghĩ về mình như thế nào, anh chỉ sợ Trì Kiều cảm thấy khó xử mà thôi. Bước tới lều, anh buông tay Trì Kiều ra, bảo cô đi tìm Lục Tây Ninh ăn cơm, sau đó cầm hai lon bia đi về phía Tần Úy.
 
Tần Úy đang uống rượu nói chuyện phiếm với mọi người, vừa nhìn thấy Lục Tầm tới gần, nghĩ đối phương tới tìm Trì Kiều muốn tới hỏi mình, liền nhìn đi nơi khác không quan tâm.
 
Lục Tầm vỗ vỗ vai cậu chàng ngồi gần cô ấy nhất, cậu chàng không học ở đại học Z, cũng không biết Lục Tầm, anh ta có hứng thú với Tần Úy đang chuẩn bị xin phương thức liên lạc, đương nhiên cũng không mấy tình nguyện. Nhưng khí thế của Lục Tầm quá mạnh, sau khi liếc mắt nhìn đối phương một cái, anh ta liền vô thức đứng dậy.
 
Nhìn thấy Lục Tấn ngồi xuống, Tần Úy vốn muốn giả bộ lạnh nhạt, nhịn không được nói: "Tôi không biết Trì Kiều đang ở đâu, hơn nữa có biết cũng không muốn nói với anh."
Lục Tầm mỉm cười, kéo chiếc cốc nhựa trước mặt Tần Úy, rót đầy rồi đưa cho cô ấy, Tần Úy vô thức cầm lấy, đang buồn bực, chỉ thấy Lục Tầm lại mở một chai bia khác, chạm vào cốc nhựa của cô, rồi uống một ngụm.
 
Tần Úy không phải người thích chấp nhất, sau khi sửng sốt một chút, lập tức nguôi giận: "Khách sáo rồi."
 
Nhìn thấy Trì Kiều từ xa đi tới, Tần Úy chỉ về phía em gái mình nói với Lục Tầm: "Kiều Kiều tới rồi."
 
Trì Kiều cảm thấy không yên tâm nên muốn đến xem chị gái cùng Lục Tầm đang nói chuyện gì. Nhìn thấy Lục Tầm đi tới nắm tay Trì Kiều mà Trì Kiều không phản kháng, Tần Úy lại sững sờ.
 
Sau khi phản ứng, cô ấy chỉ về phía Trì Kiều nói "Em ...", sau đó đứng dậy chạy tới chỗ em gái.
 
Đoán được Tần Úy đang định khởi binh vấn tội, Lục Tầm đột nhiên nói: "Lúc hai người nói chuyện điện thoại, trùng hợp tôi cũng có ở đó không cẩn thận nghe được, là tôi sai, về sau cô nói chuyện với tôi, tôi sẽ nghe hết."
 
Tất cả những lời phàn nàn của mình, anh ta đều nghe được? Thật là xấu hổ … Dáng vẻ uy nghiêm của Tần Úy lập tức mất đi hơn phân nửa, cụp đuôi quay đầu lại nói với Lục Tầm: "Khách sáo, khách sáo."
 
Sau khi kéo Trì Kiều sang một bên, Tần Úy hoàn toàn quên mất mình phải nói với em gái những gì, vừa mở miệng liền hỏi: "Những gì ban nãy chị nói trong điện thoại anh ta đều nghe thấy?"
 
“Tin nhắn thoại của chị anh ấy cũng nghe rồi..."
 
Tần Úy hít một hơi rồi ỉu xìu nói: "Sao em lại để cho anh ta nghe thấy, lúc này mới đến chỗ nào. Anh ta mới dỗ dành hai câu đã không tức giận nữa? Còn nắm tay, hai người quyết định ở bên nhau? Ngại quá!"
 
“Anh ấy nói lúc trước không thổ lộ sợ em không thích anh ấy, nếu anh ấy thổ lộ sẽ phản tác dụng."
 
Tần Úy tặc lưỡi một cái: "Nói ngon nói ngọt, trước kia không dám bây giờ lại dám?"
 
“Còn không phải chị nói với anh ấy là em ghen..."
 
Tần Úy ‘a’ lên một tiếng, càng thêm khó thở: "Như vậy không phải bởi vì giúp em sao."
 
 Trì Kiều cười, kéo tay chị gái đi tìm Lục Tầm: "Em đói ròi, đi ăn cái gì đi."
 
Cô thật sự rất đói, cũng rất thích ăn thịt nướng, không biết có phải vui quá hay không, ăn gì cũng đều cảm thấy ngon hơn mọi khi. Tần Úy có nhiều bạn, một lúc sau lại đến nhóm khác, Lục Tầm đến gần Trì Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Ở đây ồn ào quá, em tới chỗ anh đi?"
 
Vừa mới bày tỏ tình cảm với nhau, Trì Kiều cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở cùng Lục Tầm nên đã gật đầu, ngay khi cả hai nắm tay nhau rời khỏi khu vực lều trại thì nhìn thấy Chương Dương lái xe tới.
 
Ánh mắt Chương Dương dừng lại một giây trước hai người họ, rồi mới hỏi Lục Tầm: "Em gái của cậu đang ở chỗ bọn họ?"
 
Lục Tầm "ừm" một tiếng, tiếp tục dẫn Trì Kiều về phía khách sạn, Trì Kiều kêu một tiếng rồi đề nghị, "Chúng ta quay lại xem một chút được không?"
 
“Xem cái gì?"
 
"Nhìn Chương Dương," Trì Kiều lấy điện thoại di động gửi cho Tần Úy một tin nhắn, mới tiếp tục nói, "Em cảm thấy lo lắng cho Tần Úy, anh không lo lắng cho em gái của mình sao?"
 
Lục Tầm lắc đầu nói: "Anh ngay cả mình còn quản không được, đâu có thời gian rảnh lo cho người khác."
 
Lục Tầm dường như không quan tâm lắm đến việc Lục Tây Ninh đang qua lại với ai, nếu như bình thường hẳn là anh trai sẽ cảm thấy lo lắng cho em gái đúng không? Tần Úy chỉ nhắc nhở cô cẩn thận kẻo bị Lục Tầm ức hiếp.
 
Theo quan điểm của Trì Kiều, Lục Tầm lạnh nhạt như vậy, có lẽ ít nhiều sẽ có khoảng cách giữa các anh chị em cùng cha khác mẹ.
 
Sau khi vào phòng với Lục Tầm, không đợi anh đóng cửa lại bật đèn lên, Trì Kiều hỏi: "Không phải anh muốn kể cho em chuyện lúc còn nhỏ sao?"
 
Nghe vậy, Lục Tầm đặt thẻ phòng lên tủ bên cạnh cửa, trong bóng tối cúi đầu nhìn cô, thấy Trì Kiều đang ngẩng mặt lên, có vẻ như đang chờ anh trả lời, anh không kìm được mà giơ tay lên chạm vào má cô.
 
Nó mềm mại hơn anh tưởng tượng, từ gò má đến chóp mũi rồi đến cằm, anh lại khẽ vuốt ve, cũng cảm giác được cả người Trì Kiều căng thẳng, anh cũng bỏ ngay suy nghĩ muốn hôn xuống, dùng ngón tay khẽ vuốt lên môi cô.
 
“Sau này sẽ nói. Một buổi tốt đẹp như vậy không thể nói những chuyện không vui như vậy được."
 
Trì Kiều dựa lưng vào tủ cạnh cửa, chỉ trong nửa phút, cô không ngừng mồ hôi, có chút muốn tức giận- như thể cô lại bị Lục Tầm lừa.


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em