Màu tường vi cho em


Nhận thấy Trì Kiều bởi vì xấu hổ không ngừng lui về phía sau, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, lúc này Lục Tầm mới ý thức được, liền giơ tay chạm vào cửa tủ, bên trên cánh cửa tủ có tay nắm bằng kim loại.
 
“Này?” Tay Lục Tầm chạm vào lưng Trì Kiều.
 
Sau hai giây, Trì Kiều thốt lên một tiếng. Tay phải của Lục Tầm dừng lại ở vị trí đó một lúc, sau đó di chuyển xuống mép quần jean của cô, không ngừng vuốt theo dọc sống lưng. Tại vị trí của xương bướm, Lục Tầm đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm Trì Kiều vào trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn dĩ giữa hai người có một khoảng cách nhưng bây giờ hoàn toàn dán sát vào nhau, Trì Kiều không ghét kiểu tiếp xúc này, chỉ là nhất thời vẫn chưa quen, có chút ngượng ngùng, vô thức muốn né tránh. Lục Tầm đưa tay trái lên đỡ eo cô, thấy cô không có vẻ gì là muốn phản kháng, anh siết chặt một chút, khuôn mặt Trì Kiều hoàn toàn vùi vào vai Lục Tầm.
 
 Ngay khi tay đặt trên xương cánh bướm của Lục Tầm hơi thả lỏng, thân trên của Trì Kiều lập tức ngả về phía sau, cố gắng tạo một khoảng cách với anh, Lục Tầm cũng không muốn ép cô, ngược lại đỡ lấy phía sau lưng để Trì Kiều ngẩng đầu nhìn mình.
 
Không bật đèn, xung quanh chìm trong bóng tối, Lục Tầm chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi cùng ánh mắt đen láy của cô, nhưng hành động này lại khiến Trì Kiều nhớ tới nụ hôn đêm đó của anh.
 
 
 
 
Sau hơn một tháng, họ thực sự ở bên nhau ... Vừa mới bắt đầu năm thức nhất, Trì Kiều đã nghe tên Lục Tầm, một người nằm ngoài tầm với như vậy, hiện tại trở thành bạn trai của cô, nghĩ lại một chút, thật sự là kỳ diệu.
 
Nói như vậy, từ giờ trở đi, cô đã có bạn trai? Trì Kiều không có kinh nghiệm yêu đương, từ "bạn trai" còn rất mới mẻ đối với cô.
 
Phát hiện Trì Kiều đang thất thần, Lục Tầm có chút bất đắc dĩ, khẽ nhéo một cái vào eo cô, chờ khi cô hoàn hồn nhìn về phía mình, Lục Tầm chậm rãi cúi đầu, áp trán vào trán cô. Trì Kiều nắm chặt vạt áo, sau lưng đổ mồ hôi nhiều hơn, cô xấu hổ nhìn thẳng vào Lục Tầm, cụp mắt xuống nhìn khe hở giữa chóp mũi của hai người, Lục Tầm chỉ khẽ cử động cũng khiến nhịp tim của cô ngày càng loạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay khi Trì Kiều nghĩ rằng Lục Tầm sẽ hôn mình, môi anh khẽ chạm vào chóp mũi, rơi xuống vành tai, mang theo ý cười, nhỏ giọng nói: "Sao em lại thấp như vậy?"
 
 "Ừm?"
 
Không đợi Trì Kiều kịp phản ứng, tay trái của Lục Tầm đã buông eo cô ra, nắm lấy tay cô đặt lên cổ mình: "Anh phải cúi đầu xuống thấp sắp gãy cổ mất rồi, em xoa cho anh đi."
 
Trì Kiều hiểu ra, lập tức trở mặt tức giận nói: "Ai bảo anh cúi đầu? Tại sao em phải xoa cho anh?"
 
Lục Tầm ngẩng đầu cười: "Không được tự nhiên? Không phải là do em thấp, là tại anh quá cao được chưa?"
Thoáng thấy Trì Kiều bĩu môi, anh còn nói: "Em ăn quá ít, cho nên mới vừa thấp lại vừa gầy, sau này mỗi ngày cùng anh ăn ba bữa, nhất định đầy đủ dinh dưỡng, nói không chừng còn có thể cao thêm một chút."
 
Trì Kiều tính tình tốt, thỉnh thoảng cũng biết nói đùa, không bao giờ giận Lục Tầm chỉ vì một lời nói mà bất giác muốn nổi nóng. Nghe vậy cô cũng không hờn giận nói: "Em không cao được nữa, năm nhất cấp hai đã cao như vậy rồi! Anh mau bật đèn lên."
Lục Tầm nghe xong buông cô ra, chạm vào công tắc bật đèn, ở trong bóng tối một lúc lâu mới bật đèn lên, ngoại trừ việc mắt nhất thời không thích ứng, trực tiếp nhìn Lục Tầm như vậy cũng khiến Trì Kiều xấu hổ.
"Có muốn đi tắm không?"
"Ừm?"
Thấy Trì Kiều có vẻ bị lời này làm cho sợ hãi, Lục Tầm phì cười, đút tay vào túi quần tỏ ý mình không làm gì nữa.
 
 “Em đổ mồ hôi nhiều như vậy, có muốn tắm rửa thay quần áo không?"
 
Nghe vậy, Trì Kiều mới giật mình nhận ra phía sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người, thân nhiệt thấp, không hay vận động, ngay cả khi học thể dục cũng không ra nhiều mồ hôi như vậy, trong lúc nhất thời khiến cô cực kỳ xấu hổ.
 
Ba lô của Lục Tầm ném ở trên ghế sofa, anh đi tới lấy áo phông rồi đưa cho cô, Trì Kiều không nhận lấy, ngược lại nói: "Em có mang theo quần áo để thay, em đi tắm, anh đi lấy giúp em."
Lục Tầm cảm thấy khát, cầm lon Coca trên bàn lên hỏi Trì Kiều có uống  không, thấy cô lắc đầu, anh mở nắp uống một ngụm, Trì Kiều chăm chú nhìn anh một lát, chỉ cảm thấy sườn mặt của anh đẹp đến không có cách nào hình dung, khi chưa biết đến anh, cô cũng biết Lục Tầm là người đẹp trai, nhưng cũng không khác gì với những chàng trai khác, chỉ làm cô vui mắt, cũng sẽ không động tâm giống như bây giờ.
 
Thấy Lục Tầm đang uống Coca, Trì Kiều nhận ra miệng mình có chút khô, cô nhìn xung quanh, thấy hai chai nước khoáng duy nhất cũng trống không, đành phải đi đến bên cạnh Lục Tầm, kéo cánh tay anh nói với anh mình muốn uống.
 
Lục Tầm đưa Coca cho cô, hỏi: "Khát rồi?"
 
Thấy Trì Kiều gật đầu, anh nói: "Anh đi lấy túi cho em, thuận tiện mang nước cùng thức ăn tới, em muốn ăn gì?"
 
Ban đầu Trì Kiều cũng không muốn ăn gì, nhưng hiện tại có chút đói bụng, liền nói: "Cái gì cũng được."
 
Ngay khi Lục Tầm rời đi, Trì Kiều lập tức vào phòng tắm để tắm rửa, cô vừa cởi quần áo xuống, cúi đầu ngửi thử, cả ngày trên núi, trên áo có mùi mồ hôi, bụi bặm và mùi dầu mỡ đồ nướng, thật sự rất khó ngửi, vừa rồi tới gần như vậy, không biết Lục Tầm có ngửi thấy không, thật sự là quá mất mặt...
 
Trì Kiều tắm một lúc lâu, sau khi tắm xong mới nhớ ra mình chưa có quần áo, chỉ ở lại đây có một ngày, Lục Tầm cũng không mang khăn tắm qua, chỉ mang theo một cái khăn mặt tới đây, Trì Kiều không muốn dùng khăn tắm của khách sạn nên đành phải dùng khăn mặt của Lục Tầm lau tóc và người, đợi một lúc không chịu nổi nữa liền gọi Lục Tầm.
Gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời, Trì Kiều mở cửa ra, vươn đầu nhìn ra bên ngoài, Lục Tầm vẫn chưa trở lại. Bên trong phòng tắm đều là hơi nước có chút ngột ngạt, thoáng thấy chiếc áo phông nắm ghế sofa, Trì Kiều lại nhìn ra ngoài, sau khi chắc chắn rằng Lục Tầm không có trong phòng, cô nhanh chóng chạy tới đó, cầm lấy áo phông của anh mặc lên người.
 
Thời tiết đã vào thu, nhiệt độ ban đêm ở trên núi còn chưa đến hai mươi độ, Lục Tầm liền mang theo áo dài tay. Trì Kiều đang xắn tay áo thì Lục Tầm đột ngột mở cửa bước vào.
 
Nhìn thấy Trì Kiều mặc áo của mình, chân trần đứng trên thảm, Lục Tầm đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm một lúc, nhất thời quên đóng cửa lại.
 
Nhìn thấy ánh mắt của anh, Trì Kiều vô thức kéo vạt áo phông, đi tới đóng cửa lại, đưa tay cầm lấy chiếc túi trong tay Lục Tầm: "Em đi thay quần áo."
 
“Đừng thay, mặc đi, em mặc đồ đen trông rất đẹp.” Lúc này Lục Tầm mới để ý đến chân của cô rất đẹp, vừa trắng thon lại vừa thẳng.
 
 Mặt Trì Kiều đỏ bừng, lườm anh một cái.
 
Thịt nướng có nhiều dầu mỡ, ăn khi nguội sẽ không ngon, Lục Tầm cũng không lấy, mà chọn một phần mì cùng chân giò hun khói mà bạn cùng lớp đưa cho mình, ngoài hai món này còn có thêm một cái bánh kem dâu tây nữa. Trì Kiều có chút vui mừng: "Cái này từ đâu ra vậy?"
Lục Tầm vặn mở chai nước khoáng đưa cho cô, thản nhiên nói: "Có người khác đưa."
“Là con gái à?” Nghe Tần Úy nói, hôm nay có một vài cô gái hỏi về Lục Tầm, trong số rất nhiều chàng trai đi cùng, anh là người nổi bật nhất, có người không quan tâm đối phương đã có bạn gái chưa, mà ra tay, thậm chí còn cảm thấy theo đuổi một người đã có bạn gái rất thú vị.
 
    "Ghen rồi?"
 
    "Không có."
 
Trì Kiều hoàn toàn không để ý, bởi vì Lục Tầm vẫn luôn bị người khác theo đuổi, cô cũng đã quen với việc này rồi, dù là ai anh cũng sẽ không để ý đến. Nhưng đồ cô gái khác đưa cho Lục Tầm, cô không muốn ăn, vì vậy liền đặt miếng bánh mousse dâu tây xuống, cầm chai nước khoáng lên uống.
 
Lục Tầm có thể biết được Trì Kiều có thực sự lãnh đạm hay không,  anh vẫn muốn trêu chọc cô: "Nhất định vẫn phải mạnh miệng? Cái này là do Lục Tây Ninh đưa cho anh, có một anh chàng muốn theo đuổi nó liền xuống núi mua."
 
"Chương Dương có biết không?"
 
Nghe được câu này, Lục Tầm nở nụ cười: "Sao trước đây anh không biết em lại thích nghe chuyện người khác như vậy nhỉ."
 
 Không đợi Trì Kiều lên tiếng, anh liền cởi áo ra, lấy quần thể thao trong ba lô bên cạnh rồi bước vào phòng tắm: "Đun một ít nước, úp mì gói."
 
Lúc chiều tỉnh dậy Lục Tầm cũng đã tắm rồi nhưng trước khi tìm thấy Trì Kiều anh có hút thuốc, nên muốn tắm một lần nữa, Lục Tầm tắm cũng rất nhanh, khi ra khỏi phòng tắm Trì Kiều vẫn chưa ăn xong miếng bánh.
 
Không có thìa, Trì Kiều phải cắn, thoáng nhìn thấy trên miệng nhỏ của cô dính bơ, Lục Tầm bước tới giúp cô lau sạch, anh mút ngón trỏ, nhìn Trì Kiều cười: "Ngon lắm."
 
Thấy Lục Tầm vẫn ở trần, Trì Kiều hỏi: "Sao anh không mặc áo vào?"
 
Lục Tầm chưa kịp trả lời, Trì Kiều đã nhớ ra chiếc áo duy nhất anh mang theo bây giờ đang ở trên người cô: "Em sẽ thay nó ra."
 
 “Không cần, áo dài tay nóng lắm.” Lục Tầm gọi điện thoại xuống phòng lễ tân khách sạn, yêu cầu bên đó giặt khô quần áo đã thay rồi sáng mai gửi lại.
 
Nước đã sôi, Lục Tầm xé  vỏ mì gói, động tác lưu loát cho ra hai chén, đợi mì ngấm, Lục Tầm tắt đèn, bước ra ban công sau đó quay lại vẫy tay với Trì Kiều vẫn đang ăn: "Lại đây."
 
"Tại sao anh lại tắt đèn?"
 
 Lục Tầm không trả lời, lại nói: "Lại đây."
 
Trì Kiều đặt đồ ăn trong tay xuống rồi bước tới. Cô chưa từng ra ban công bao giờ nhưng khi bước tới, Trì Kiều mới biết nơi này lại có tầm nhìn tốt như vậy, không chỉ có thể nhìn toàn cảnh hồ mà còn có lửa trại bên cạnh, hơn nữa cũng có thể nhìn thấy những con đom đóm ở phía xa.
"Khó trách sao anh lại tắt đèn. Thật sự rất đẹp, ánh trăng, sao cùng những ngọn núi so với quang cảnh thành phố  đẹp hơn rất nhiều."
 
Lục Tầm không trả lời, vươn tay ôm eo Trì Kiều, để cô đứng trước mặt mình. Trên miệng Trì Kiều vẫn còn dính bơ,  Lục Tầm dùng ngón tay cái lau đi cho cô, vuốt tóc vươn trên trán cô rồi nhìn cô chăm chú.
 
Nhìn nhau chằm chằm một lát, Trì Kiều đỏ mặt quay đi, thấy Trì Kiều ngượng ngùng Lục Tầm có chút thích thú, bật cười, cuối cùng cũng lên tiếng: "Em còn chạy nữa không?"
 
“Cái gì?"
 
“Anh đang hỏi, sau này em nhìn thấy anh còn muốn quay đầu bỏ chạy không?"
 
Lục Tầm không thích quá thân với người khác, cho nên mặc dù chơi với rất nhiều người, người duy nhất anh coi như bạn bè chỉ có Chương Dương. Còn anh chị em ở nhà vì cùng cha khác mẹ nên có xung đột quyền lợi, bản chất không thích hợp để tiếp xúc nhiều với nhau. Ví dụ như Lục Tây Ninh, anh muốn quan tâm tới cô ấy nhưng ngược lại mẹ cô ấy lại luôn nghĩ xấu về anh.
 
Nhưng anh đã quyết định, trừ khi Trì Kiều chủ động rời đi, nếu không anh sẽ không bao giờ thay đổi.
 
Trì Kiều dường như không hiểu hết ý trong lời nói của anh, lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tại sao em lại muốn chạy?"
 
“Không chạy là tốt rồi.” Lục Tầm cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh tắt đèn, bởi vì sợ em xấu hổ.”
 
Trì Kiều muốn hỏi anh có ý gì nhưng cô chưa kịp nói gì, Lục Tầm đã véo cằm cô cúi đầu hôn.
 
Lục Tầm lưu lại trên môi cô một lát, thấy Trì Kiều sững sờ nhìn  mình, Lục Tầm buông tay ra, hôn lên mắt cô: "Bánh bao nhỏ ngốc, chuyện gì cũng đều không hiểu."
 
Trì Kiều muốn nói "Không lẽ anh hiểu" nhưng tay Lục Tầm liền giữ lấy gáy cô, một lần nữa hôn xuống môi cô. Phát hiện Trì Kiều vẫn ngây ngốc nhìn mình, Lục Tầm không còn cách nào khác đành phải giơ tay che mắt cô lại.
 
Sau khi mất đi tầm nhìn, sự đụng chạm trên môi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, Trì Kiều không nhìn thấy gì, vì vậy cô liền vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Lục Tầm.
 
Được Trì Kiều ôm cùng ôm cô là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, Lục Tầm càng thích vế trước hơn, đây là lần đầu tiên cô chủ động đáp lại anh. Dường như quá căng thẳng, Trì Kiều hơi dùng sức, sau khi đã tận hưởng đủ, Lục Tầm cũng không có ý định cạy mở môi cô nữa, anh hôn lên cổ cô  thưởng thức dáng vẻ lúc này của cô, cười nói, "Mì được rồi, ăn xong rồi đi ngủ."


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em