Màu tường vi cho em


Thực ra, Trì Kiều không muốn về ăn tối với Lục Tầm, họ vẫn đang đi học, hơn nữa cũng chỉ ở bên nhau một ngày, xa không tới, vẫn còn rất lâu mới tính đến chuyện về gặp cha mẹ, tới gặp ba và dì của Lục Tầm đối với Trì Kiều mà nói, ngược lại là gánh nặng. Cô cảm thấy mất mát bởi vì Lục Tầm không hỏi qua ý kiến của mình mà đã trực tiếp từ chối.
Cảm xúc của Trì Kiều vừa thoáng qua, Lục Tầm cũng không còn khó xử sau khi anh giải thích, khi nghe anh hỏi mình như vậy, cô suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Em có đi hay không, đều nghe theo lời anh. Nếu không em đi cùng với hai người, rồi xuống ở một trung tâm thương mại gần nhà cô ấy, tìm một chỗ chờ anh?”
Sau cuối tuần, hầu hết khách du lịch ở Thung lũng đom đóm đã rời đi, ít người, bầu trời tối đen. Để cô một mình bắt taxi xuống núi quay về trường học, quả thực có chút đáng sợ, hơn nữa để người lớn phải đợi thật sự không lịch sự, nếu như Lục Tàm không cảm thấy phiền đưa cô đi cùng, bọn họ cùng nhau rời đi, chờ ở một chỗ gần nhà Lục Tây Ninh là tốt nhất.
Lúc trước Lục Tầm cũng nghĩ như vậy, nếu đổi lại là một cô gái khác, bạn trai cùng người nhà ăn cơm, để mình phải chờ ở bên ngoài, thực sự sẽ cảm thấy không vui nhưng Trì Kiều thì không. Tính tình của Lục Tầm từ nhỏ đã lạnh lùng và cứng rắn, chỉ có Trì Kiều mới có thể khiến anh mềm lòng.
Lục Tầm nắm tay Trì Kiều: "Cùng nhau đi, ăn cơm tối xong liền rời đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tây Ninh vừa mới nhận bằng lái xe, rất hứng thú nên không chịu nhường ghế lái, Lục Tầm và Trì Kiều cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau. Trì Kiều hỏi Lục Tầm có muốn mua quà không, Lục Tầm và Lục Tây Ninh cùng đồng thanh nói "Không cần." Trì Kiều không nói nhiều nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh Lục Tầm, dọc đường nghe Lục Tầm nói chuyện phiếm với Lục Tây Ninh.
 
Nhà của Lục Tây Ninh gần biển, gần khu vực trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, phong cảnh đẹp, là một trong những khu dân cư đắt đỏ nhất tại thành phố Z. Biệt thự ba gian bốn lầu không lớn lắm nhưng được trang hoàng lộng lẫy, đây cũng là lần đầu tiên Lục Tầm đến đây.
Khi ba người vào cửa, mẹ của Lục Tây Ninh đứng đợi trước lối vào hoa viên. Mẹ của Lục Tây Ninh vừa tròn bốn mươi tuổi, nhìn còn rất trẻ, lông mày rất giống Lục Tây Ninh, tuy rằng cách ăn mặc quá lộng lẫy, xinh đẹp tuyệt trần nhưng khí chất kém xa so với Lục Tây Ninh.
Na Lục Tầm còn có một buổi xã giao chưa xong nên vẫn chưa tới. Mẹ Lục Tây Ninh đối với Lục Tầm cùng Trì Kiều thật sự rất thân thiện, mỉm cười chào đón bọn họ, sau đó cùng nhau đến nhà ăn.
Ngoại trừ Lục Tây Ninh cùng mẹ ở nơi này, còn có ông bà ngoại Lục Tây Ninh nữa. Hơn tám giờ, mẹ Lục Tây Ninh cũng không đợi ba Lục Tầm nữa, mọi người ăn cơm trước. Ông bà ngoại Lục Tây Ninh đã ăn cơm xong, trên bàn cơm chỉ có mẹ Lục Tây Ninh và ba người trẻ tuổi bọn họ.
Khi Lục Tây Ninh trở về nhà của mình, cũng không còn sôi nổi hoạt bát như khi ở bên ngoài, so với Trì Kiều thì yên tĩnh trầm lặng hơn. Lục Tầm nói rất ít, cho nên phần lớn thời gian đều là mẹ Lục Tây Ninh một mình nói chuyện.
Sau khi ăn xong, nghe mẹ Lục Tây Ninh phàn nàn, Trì Kiều mới biết được, hiện tại ba của Lục Tầm đang ở cùng một người phụ nữ trẻ tuổi mà trước đó ông ấy theo đuổi được, tuy rằng cuối tuần hoặc những dịp lễ tết sẽ cùng về với mẹ Lục Tây Ninh, chị gái và Lục Tây Ninh nhưng tất cả những điều này đều là vì đứa nhỏ, tình cảm dường như đã phân rõ giới hạn.
Sau khi có mặt đầy đủ mọi người, mẹ Lục Tây Ninh bắt đầu nói xấu người phụ nữ kia, nói cô ấy là người tâm cơ khó dò, có dã tâm lớn, vốn dĩ mọi người chính là nước giếng không phạm nước sông, nếu như không có cô ta sẽ không có sóng gió.
Lục Tầm quay về căn biệt thự kia thường xuyên, là người tiếp xúc nhiều nhất với người phụ nữ kia, không biết mẹ Lục Tây Ninh nghe ai nói Lục Tầm và người phụ nữ kia thường xuyên bất hòa, thêm mắm dặm muối nói Lục Tầm phải chịu tổn thương, bất công.
"Cô ta dựa vào mình tuổi còn trẻ, không ngừng thổi gió bên gối, gọi cậu là nhị thế tổ* cũng vô dụng. Nhị thế tổ có thể bằng chính mình tự thi vào trường đại học Z sao? Cậu cô ta lái xe cho ba cậu, anh trai của cô ta làm trong công ty của ba cậu, cả nhà bọn họ từ họ hàng xa tới họ hàng gần đều kéo tới đây, một người nói một câu, ba cậu không tin cũng thành tin."
*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Lục Tầm thực sự cảm thấy vô cùng chán ghét người phụ kia, nhưng cũng không thích mẹ của Lục Tây Ninh, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì, cả quá trình cũng không nói một lời. Nhìn thấy Lục Tầm giơ cổ tay lên nhìn thời gian, mẹ của Lục Tây Ninh vẫn còn muốn nói rất nhiều điều nhưng lại chỉ nói sau này thường xuyên tới đây, bà ta không chịu được khi nhìn thấy một đứa nhỏ bị bắt nạt, phải chịu oan ức cho nên mới nói.
Lục Tây Ninh nghe thấy mẹ mình nói nếu không phải con gái, nếu không phải sự bọn trẻ phải chịu ức hiếp, bà ta đã sớm kết hôn với người khác, cũng sẽ không giống như bây giờ tức giận không đâu. Khi Lục Tây Ninh nghe thấy mẹ mình nói như vậy thì không khỏi cười lạnh một tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
 
Dì giúp việc nhà Lục Tây Ninh nấu rất ngon, trên bàn lớn có rất nhiều món ăn mà Trì Kiều thích, nhưng với những lời này, Trì Kiều cũng cảm thấy không ngon, chỉ ăn vài miếng là cô đã đặt đũa xuống.
Cô cũng không biết những chuyện khác, nhưng sau khi nghe mẹ Lục Tây Ninh nói, trong gia đình này không ai thực sự quan tâm tới Lục Tầm, ba của anh có quá nhiều con, có thiên vị nhưng cũng có khoảng cách, mà mẹ anh cũng đã sớm bỏ đi...
Mẹ Lục Tây Ninh đều nói không tốt về người phụ nữa kia, bất luận người kia là tốt hay xấu, cũng nhất định không hợp với Lục Tầm, chẳng trách anh vẫn luôn ở trong khách sạn thà nói mình bị sốt cũng không chịu về nhà.
Toàn bộ quá trình Lục Tầm cũng không nói bất cứ một lời nào, suốt cả bữa ăn, mẹ Lục Tây Ninh một mình sắm rất nhiều vai tự diễn một mình, vẻ mặt không kìm được, dần dần cũng không còn thân thiện như trước nữa. Sau khi bà ta nói xong câu cuối cùng, Lục Tầm nắm tay Trì Kiều đứng dậy: "Ngày mai còn có tiết học, chúng ta về trường trước đi."
Mẹ của Lục Tây Ninh cau mày, đang định lên tiếng thì chuông cửa đã vang lên, dì giúp việc chạy tới mở cửa, là ba của Lục Tầm tới.
Thấy rõ người tới, mẹ Lục Tây Ninh sớm đã không còn lạnh lùng thay vào đó là trưng ra vẻ mặt tươi cười, bà ta đứng dậy nói: "Thấy anh vẫn chưa đến, em sợ bọn trẻ đói cho nên đã ăn trước cùng chúng, trong nồi vẫn còn canh, anh có muốn uống một chút không?"
“Vừa mới bàn chuyện làm ăn với đối tác, uống mấy chén rượu, còn cơm không cho anh một bát." Ba của Lục Tầm đặt cặp xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Tầm. Ông ấy liền kêu lên một tiếng, nhìn về phía mẹ Lục Tây Ninh cười nói, “Anh gọi nó mà nó không để ý tới , bây giờ lại đồng ý đưa bạn gái tới chỗ của em."
 
Mẹ của Lục Tây Ninh cười nói: "Ninh Ninh gọi điện thoại tới, con bé và anh trai tốt nhất. Bình thường con bé cũng không chịu nghe lời em, chỉ nghe mỗi lời anh trai nói. Em đang nói với Lục Tầm, sau này mỗi cuối tuần đều tới đây ăn cơm, dù sao đồ ăn bên ngoài cũng không đủ chất."
Ba của Lục Tầm nghe vậy có chút kinh ngạc, nhìn về phía Lục Tầm: "Ba gọi điện thoại kêu con về nhà, con cũng không chịu nghe máy... Nghe nói con đưa Ninh Ninh đi ra ngoài cắm trại?"
Lục Tầm hờ hững "ừm" một tiếng, "Bọn con phải quay về trường, nếu muộn một chút nữa ký túc xá sẽ đóng cửa."
“Gấp cái gì. Mỗi lần quay về nhìn thấy ba liền bỏ đi, xem ra em gái của con vẫn có ích hơn."
Lục Tây Ninh không hề lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Con nói anh ấy cũng không nghe, Lục Tầm chỉ nghe lời chị Trì Kiều mà thôi."
Nghe vậy, ba Lục Tầm nhìn Trì Kiều hai lần rồi đột nhiên mỉm cười: "Cháu là Trì Kiều? Trước đây chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi?"
Trì Kiều nghe vậy liền đứng lên, nhìn về phía ba Lục Tầm mỉm cười: "Chào chú."
“Lần trước, chú tình cờ gặp ba cháu, chuyện kia ông ấy đã giải quyết được chưa?"
“Cảm ơn chú, đã giải quyết xong rồi ạ."
Ba Lục Tầm ngồi đối diện với Trì Kiều, quan tâm hỏi cô đang học chuyên ngành gì, sinh năm nào, sau này có ý định ra nước ngoài du học hay không cùng với một đống vấn đề khác. Thấy ông ấy chỉ quan tâm tới con trai cùng bạn gái của nó, thậm chí còn hơn cả Lục Tây Ninh, mẹ Lục Tây Ninh cảm thấy rất khó chịu.
Ban đầu bà ta muốn mượn sức Lục Tầm để đối phó với người phụ nữ kia, bà ta quan tâm đến Lục Tầm, đứa nhỏ không được mẹ chăm sóc, để cho con gái mình thân thiết hơn với anh trai nó, mà người phụ nữ kia vì tư lợi, vẫn luôn xa lánh Lục Tầm, nhất định không chịu gặp. Không ngờ Lục Tầm không biết phân biệt người nào để ý tới mình, điều này khiến trong lòng bà ta vô cùng buồn bực, mắt thấy Lục Tây Ninh bị coi nhẹ, càng cảm thấy không chịu đựng được nữa, cũng không muốn giả vờ nữa, nghiêm mặt lại xoay người lạnh lùng đi lên lầu.
Tiếng đóng cửa phòng của bà ta lớn đến nỗi tất cả mọi người có thể nhìn ra tâm trạng của bà ta không tốt. Lục Tầm thật sự không còn kiên nhẫn thêm được nữa, năm lần bảy lượt nói mình phải đi, ba Lục Tầm ngước mắt nhìn lên lầu, nói: "Đi thôi, cuối tuần nhớ đưa Trì Kiều tới bà nội con ăn cơm, ba cũng tới."
Nói xong, ba Lục Tầm đi lên lầu tìm mẹ của Lục Tây Ninh, Lục Tây Ninh lúng túng đứng dậy tỏ ý muốn tiễn họ xuống lầu, Lục Tầm nhìn cô ấy cười cười: “Không cần tiễn, em còn phải khách khí với anh làm gì."
Mẹ của Lục Tây Ninh và ba Lục Tầm đang đứng trước cửa sổ kính sát đất trên tầng 4. Cửa sổ đang mở một nửa, vì vậy ngay khi Trì Kiều và Lục Tầm bước ra khỏi phòng, hai người họ đã nghe thấy tiếng mẹ của Lục Tây Ninh quở trách, hình như đang nói Lục Tầm không hiểu phép tắc, không nhìn được tấm lòng của người khác.
Trì Kiều có chút tức giận, mẹ Lục Tây Ninh nói những lời này với ba Lục Tầm, không chỉ tức giận vì Lục Tầm không thèm đoái hoài gì đến lời của bà ta, không cho bà ta một chút mặt mũi, cũng chắc chắn Lục Tầm sẽ không đem những lời xúi giục của bà ta nói với ba.
Trước khi lên gì, Lục Tầm vẫn không nói gì mới hỏi: "Em ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không?"
Trì Kiều không có cảm giác ngon miệng: "Em ăn no rồi, không muốn ăn thêm nữa. Cũng đã hơn chín rưỡi rồi, tới ký túc xá nhanh nhất cũng phải mười rưỡi, nếu còn về muộn nữa dì quản lý sẽ không cho em vào nữa đâu."
 
Lục Tầm không miễn cưỡng mở khóa lên xe. Trì Kiều ngồi vào ghế lái phụ, vừa mới thắt xong dây an toàn, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Tây Ninh: "Chị Trì Kiều, em không biết phải nói gì. Em thực sự không biết mẹ lại nói như vậy. Hình như anh ấy sẽ không để ý tới em nữa, vài ngày nữa, đợi anh ấy nguôi giận, chị giúp em nói một tiếng với anh ấy nha."
“Chị sẽ nói, không sao, cảm ơn đã chiêu đãi."
 Sau khi trả lời, Trì Kiều liếc mắt trộm nhìn Lục Tầm một cái, bình thường anh là người ít nói cũng không thích cười, nhưng cô có thể thấy tâm trạng của anh lúc này tồi tệ như thế nào. Đừng nói đến Lục Tây Ninh, anh nhất định cũng không muốn quan tâm đến cô nữa, đều do cô nhiều chuyện, đồng ý với Lục Tây Ninh để anh tới đây ăn tối.
Buổi sáng anh đã nói không muốn đến, còn nói mẹ của Lục Tây Ninh và người phụ nữ trẻ cô gặp trong khách sạn lần trước cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, vì sao cô còn khuyên anh, tại sao lại đồng ý với Lục Tây Ninh?
Khi Lục Tầm đồng ý đến đây, cô vẫn còn chưa hết vui mừng, bởi vì một người không bao giờ cho người khác mặt mũi lại chịu nghe lời của một mình cô, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy bản thân thật sự quá ngây thơ. Trong lòng Trì Kiều đầy hối hận, ngoài Chương Dương và cô, dường như bên cạnh Lục Tầm cũng không còn người thân thiết nào khác nước, trước tiên cô nên quanh tâm đến cảm nhận của anh mới đúng, tại sao lại phải quan tâm tới chuyện của người khác.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, suốt đường đi cũng không nói chuyện nhiều, lúc chờ đèn đỏ, Lục Tầm nghiêng đầu sang nhìn Trì Kiều thì thấy cô đang cúi đầu ôm chặt túi xách vào trong lòng, còn đang ngẩn người, giống như cô đã bị mối quan hệ hỗn loạn trong nhà anh dọa sợ rồi, trong lúc nhất thời lòng tự trọng phải chịu đả kích, lời tới bên miệng đành phải nuốt trở vào.
Mẹ của Lục Tây Ninh so với trong tưởng tượng của anh thì không giống, ngay trước mặt cô gái mà anh thích, tất cả mọi chuyện xấu hổ đều nói ra, đừng nói là mặt mũi, ngay cả một lớp vải lót trong áo hay trong chăn cũng không đủ để anh lưu lại, thật sự là quá đủ rồi. Kể khổ thì có ích lợi gì, ba anh là người không khéo như vậy, ai có thể dỗ dành được? Mẹ Lục Tây Ninh cũng tốt, người nào cũng tốt, tâm tư cũng đều dễ hiểu giống nhau, chỉ đang tự cho mình là thông minh mà thôi.
Không có đường  nào lái xe vào tòa nhà ký túc xá, vì vậy Lục Tầm đã đậu xe ở nơi mình thường đậu, cùng Trì Kiều đi bộ trở về ký túc xá. Hai người xuống xe đi trăm mét không nói tiếng nào, Trì Kiều lại càng chắc chắn Lục Tầm đang tức giận.
Cô cắn môi, khẽ hỏi: "Bữa tối hình như anh ăn cũng không nhiều, nếu không chúng ta qua khu cửa Bắc mua cái gì đó ăn đi?"
Lục Tầm giơ cổ tay lên nhìn thời gian: "Đã mười giờ hai mươi rồi. Muộn nửa tiếng xin xỏ vẫn còn được, nếu còn muộn nữa, dì quản lý ký túc nhất định sẽ nhớ tên em."
“Nếu anh bị đói thì phải làm sao bây giờ?"
“Anh không phải đứa nhỏ ba tuổi. Anh đưa em về trước, sau đó sẽ tìm một chỗ ăn cơm."
Trì Kiều “a” lên một tiếng, cũng không muốn tiếp tục nói nữa.
Đến khi đi tới tầng dưới ký túc xá của Trì Kiều, Lục Tầm đưa tay sờ tóc của Trì Kiều: "Mau vào đi."
Trì Kiều không nỡ chia tay Lục Tầm, nếu anh nói, cô có thể đồng ý không về ký túc xá, sáng mai cùng anh tới trường... Nhưng thật lâu sau, Lục Tầm cũng không có ý định giữ cô lại.
"Tại sao em  không trở về ký túc xá?"
Trong lòng Trì Kiều tràn đầy mất mát, ôm túi xách vào trong lòng, vẫy tay với Lục Tầm: “Em vào đây, tạm biệt."
 
Lục Tầm "ừm" một tiếng rồi thò tay vào túi quần bò tìm điếu thuốc. Trì Kiều càng nghĩ càng thấy nhất định là anh đang giận mình, với tính tình của Lục Tầm, chẳng lẽ anh cứ phớt lờ cô như vậy sao? Cô rất muốn giải thích, nhưng phải giải thích như thế nào mới được? Chuyện hôm nay xấu hổ như vậy, chắc chắn anh sẽ không muốn nhắc lại nữa.
Vừa đi tới cửa khu nhà ký túc xá, Trì Kiều đột nhiên quay đầu lại: "Lục Tầm."
Lục Tầm đang quay đầu châm thuốc, nghe thấy tiếng cô gọi mình, anh cất bật lửa đi, hỏi: "Sao vậy?"
Trì Kiều quanh co nửa ngày, không nghĩ ra nên nói gì, đành nói: "Ngủ ngon."
Lục Tầm nhìn cô cười cười: "Ngốc như vậy, mau về đi thôi."
Trì Kiều vẫn đứng ở đó một lúc lâu, lúc dì quản lý ký túc đi tới thấy cô cùng một cậu chàng đứng nhìn nhau hơn nửa ngày, hơn nữa khoảng cách cũng không xa bằng lần trước, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc, nói: “Lần sau không được về muộn như vậy nữa.”
Trì Kiều vốn đang thất vọng, hoàn toàn không đem những lời của dì quản lý để ở trong lòng. Cuối hành lang lầu một có một ô cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài, Trì Kiều bước nhanh tới, muốn nhìn Lục Tầm một lần nữa qua cửa sổ. Lúc cô đi đến bên cửa sổ vừa lúc Lục Tầm đi ngang qua.
Ký túc xá đóng cửa lúc mười giờ, mười giờ rưỡi, trong khuôn viên trường hầu như không có ai ngoại trừ mấy chú bảo vệ và giáo viên về muộn, dáng người Lục Tầm cao gầy, đi một mình trong đêm, nhìn đặc biệt cô đơn.
Trì Kiều luôn luôn trầm lặng và chưa bao giờ có ý nghĩ nông nổi, lúc này, nhìn thấy Lục Tầm qua cửa sổ, trong lòng cô nhất thời xúc động không thể giải thích được. Cô chạy một mạch đến cửa ký túc xá, dì quản lý đang định khóa cửa, thấy cô quay lại liền hỏi: "Sao vậy?"
 
“Cháu có việc cần đi ra ngoài."
Dì quản lý lớn tiếng nói: "Chuyện này làm sao có thể? Sau mười giờ không thể tùy tiện ra vào được!"
Lo sợ Lục Tầm sẽ đi xa, Trì Kiều không nói nhiều với bà ấy, trực tiếp chạy ra ngoài. Từ cửa ký túc xá đến vị trí của Lục Tầm vừa rồi còn cách ba đến năm trăm mét, một lúc sau, Lục Tầm đi được một đoạn, Trì Kiều chạy đến trong góc, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của anh. Nhưng anh vừa cao chân lại dài, thật sự rất khó để đuổi kịp.
Khuôn viên trường lúc này quá yên tĩnh, Trì Kiều không dám gọi lớn, đành phải cắn răng chạy hết tốc lực. Cuối cùng khi cô đuổi kịp Lục Tầm, từ phía sau ôm lấy cánh tay anh, thở hổn hển không nói nên lời.
Lục Tầm đang thất thần, không để ý tới động tĩnh phía sau, đột nhiên bị người ôm lấy, đương nhiên cũng giật mình, ngón trỏ bị tàn thuốc làm bỏng. Anh cau mày quay đầu lại, nhìn thấy Trì Kiều thì sững sờ: "Sao em lại đi ra?"
Nghe được câu này, Trì Kiều đột nhiên cảm thấy ấm ức không thể giải thích được, cô kìm nước mắt hỏi: "Có phải anh đang tức giận không?"
Nhìn thấy nước mắt của Trì Kiều, Lục Tầm nhất thời không hình dung ra được: "Tại sao anh lại tức giận?"
Trì Kiều không nói gì, kéo Lục Tầm lại cười nhạo anh, cúi đầu cố nhịn cười rồi gạt nước mắt: "Khi anh từ nhà em gái về, suốt dọc đường anh cũng không để ý đến em. Em không nên để anh đi, có phải anh tức giận, đúng không?"
Trước khi nghe thấy những lời này, Lục Tầm còn tưởng rằng, suốt dọc đường Trì Kiều không nói gì bởi vì bị chuyện loạn thất bát tao* của gia đình anh dọa sợ rồi, anh rất muốn hỏi cô sau khi thấy như vậy có cảm thấy hối hận hay không nhưng lại không thể nói ra được, bởi vì lòng tự trọng, cũng bởi vì sợ nghe thấy câu trả lời mà bản thân không muốn nghe.
 
 *Loạn thất bát tao: dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn.
Một lúc lâu sau, Lục Tầm không lên tiếng, anh hoàn toàn không ngờ rằng Trì Kiều vẫn luôn ủ rũ suốt cả dọc đường vì lo lắng anh đang giận cô.
Trước khi Lục Tầm kịp phủ nhận, Trì Kiều càng cảm thấy ấm ức, anh bắt gặp cảnh cô đang cắn môi cố kìm nước mắt. Lục Tầm thấy nó vừa buồn cười vừa đáng yêu, những lời trêu chọc cô còn chưa kịp nói, đã cảm thấy sống mũi có chút cay cay.
“Nếu anh tức giận, em định dỗ anh như thế nào?"  
Trì Kiều nghe vậy liền ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn Lục Tầm, thoáng nhìn thấy ý cười trong mắt anh, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, cô cũng không biết tiếp theo nên nói như thế nào, suy nghĩ một chút, vòng tay ôm lấy anh, kiễng chân, hôn lên má anh.


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em