Màu tường vi cho em


Mẹ của Lục Tầm lại im lặng, Trì Kiều vẫn còn sững sờ, Lục Tầm đã quay lại.
Lục Tầm ngồi xuống giường, hỏi: "Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Lục Tầm, mẹ của Lục Tầm ngay lập tức nói: "Trì Kiều, ngày mai dì sẽ hẹn cháu, rồi chúng ta nói chuyện, nhất định cháu không được nói với nó."
Trì Kiều giống như rơi vào trong màn sương nói ‘được’, mẹ của Lục Tầm cúp điện thoại.
Thấy biểu hiện của Trì Kiều có chút mất tự nhiên, Lục Tầm vỗ vỗ bên cạnh  nói: "Lại đây."
Trì Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống, Lục Tầm nắm lấy tay phải của cô đặt vào lòng bàn tay, ánh mắt ôn nhu: "Sợ?"
Trì Kiều muốn nói lại thôi, phân vân không biết có nên nói với Lục Tầm chuyện không phải vụ tai nạn vừa rồi khiến mình sợ hãi, mà là bà chủ của cửa hàng ăn gọi điện thoại tới nói mình là mẹ của anh...
Trì Kiều đang do dự thì điện thoại cố định của Lục Tầm vang lên, Lục Tầm buông tay Trì Kiều ra, đẩy đẩy cô: "Em giúp anh nghe đi."
Trì Kiều nhấc máy nói “xin chào”, người gọi điện tới là bố Lục Tầm nói rằng bác sĩ gia đình đã đến, yêu cầu Trì Kiều và Lục Tầm xuống nhà. Cách điện thoại vẫn nghe được, Lục Tầm đứng dậy đi tới bàn học, cầm điện thoại hỏi: "Bữa tối chuẩn bị xong chưa? Nếu không để chú Vương lên trước, lát nữa bọn con xuống ăn cơm sau."
Sau khi Lục Tầm cúp điện thoại, Trì Kiều hỏi: "Chúng ta cứ ở trên này có phải không được lễ phép không?"
"Không sao đâu."
 
Lục Tầm đưa Trì Kiều ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách nhỏ trên lầu bốn đợi bác sĩ gia đình tới, chưa đầy hai phút sau, bố Lục Tầm cùng bác sĩ gia đình và người giúp việc bước ra khỏi thang máy.
Giúp việc đặt đĩa hoa quả và trà thơm lên bàn cà phê trong phòng khách nhỏ, bố Lục Tầm gọi Trì Kiều tới đây ngồi xuống, luôn miệng trách cứ con trai mình không biết tiếp đãi Trì Kiều, ngay cả nước cũng không rót cho người ta.
Bác sĩ gia đình đã kiểm tra cổ tay của Lục Tầm, cũng nói không có gì đáng ngại, còn khen xe bị hư hại như vậy mà người không bị thương chỗ nào đúng là phúc lớn, sự chú ý của bố Lục Tầm đều dồn lên người con trai, nói vài câu với bác sĩ gia đình, sau đó tiễn ông ấy ra về.
Lục Tầm không muốn xuống lầu, sau khi bác sĩ gia đình rời đi, bố của Lục Tầm ở lại cùng anh và Trì Kiều nói chuyện. Khi Lục Tầm đứng dậy đi vệ sinh, bố Lục Tầm lại hỏi: "Nếu Lục Tầm chuyển trường tới Mỹ học, cháu có muốn đi cùng nó không?"
Trì Kiều sửng sốt một lúc, nói: "Cháu rất thích hoàn cảnh hiện tại, cũng không có ý định xuất ngoại. Lục Tầm phải chuyển trường sao?"
"Không, chỉ hỏi mà thôi."
Bữa tối, bố Lục Tầm lấy chai rượu Mao đài hai mươi năm ra cùng với cua. Ông rót cho mình và Lục Tầm một chén lớn, lại rót cho mẹ, em gái Lục Tầm và Trì Kiều một ly nhỏ. Trì Kiều không biết uống rượu, cũng không biết thưởng thức hương vị của rượu, mặc dù không muốn uống như bố Lục Tầm lại không ngừng khuyên, Lục Tầm cũng nói thịt cua có tính hàn, uống một chén nhỏ có thể làm ấm dạ dày, cô đành phải nhắm mắt lại uống hết chén rượu trước mặt, nào ngờ mình vừa uống xong, bố Lục Tầm lại rót thêm một chén khác.
 
    Xe của Lục Tầm bị hỏng, sau khi ăn tối xong bố Lục Tầm gọi tài xế tới đưa hai người về. Uống đến chén thứ hai, Trì Kiều cảm thấy choáng váng, sợ mình thất thố sau khi chào tạm biệt, bố, dì và em gái của Lục Tầm liền ngồi vào hàng ghế sau, ngay khi cửa xe đóng lại, cô nghiêng đầu dựa vào vai của Lục Tầm.
“Còn chưa tới mười giờ đã buồn ngủ rồi?"
“Hình như em say rồi, cả người lâng lâng, đầu có chút choáng váng."
Nghe vậy, Lục Tầm hết sức kinh ngạc: "Chén của em nhỏ như vậy, hai chén này cũng chưa bằng một nửa cốc của anh, cũng có thể say được? Cho dù anh có uống hết nửa chai rượu cũng không say được."
“Em không phải anh.” Trì Kiều ngẩng đầu, cau mày nhìn anh.
Thấy rõ biểu hiện của Trì Kiều, Lục Tầm mới tin lời của cô, anh cảm thấy bánh bao nhỏ khi say cực kỳ đáng yêu. Sau khi trở về phòng khách sạn, thử chuyện thân mật mà vốn dĩ trước đó Trì Kiều kháng cự, mới phát hiện ra lúc này phản ứng của Trì Kiều rất chậm, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên hoàn toàn quên mất chuyện phiền muộn mà bố đã nói với mình trong phòng làm việc.
Sau khi uống một chút rượu, đêm nay Trì Kiều ngủ ngon hơn mấy ngày trước rất nhiều, hôm sau tỉnh lại, cơn buồn ngủ kéo dài một tuần cuối cùng cũng biến mất. Chiều thứ sáu không có lớp, cô muốn cùng Lục Tầm đi vào nội thành cũng ăn cơm rồi cũng nhau đi xem phim, sáng thứ bảy về nhà, nhưng Tần Úy không chịu, chiều thứ sáu nhất định phải về, từ trước đến này Trì Kiều đều không phản đối cô ấy, đành phải nói với Lục Tầm trưa thứ bảy sẽ quay lại, sau đó hai người sẽ cũng nhau trải qua cuối tuần, một phút cũng không tách rời.
Tiết học cuối cùng buổi sáng, Trì Kiều nhận được tin nhắn WeChat từ bà chủ nhà hàng, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn cũng không mấy ngạc nhiên.
“Trì Kiều, buổi trưa cháu có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm."
Trì Kiều do dự một lúc, sau đó trả lời "Được".
 
“Mười hai giờ cháu tan học đúng không? Dì đợi cháu ở bên ngoài cổng trường."
Sau khi tan học, Trì Kiều và hai người bạn cùng phòng cùng nhau trở về ký túc xá, cất sách vở rồi đi đến cổng trường. Vừa ra khỏi cổng trường, mẹ của Lục Tầm đã bước xuống từ một chiếc BMW màu trắng đậu cách đó năm mét, vẫy tay ra hiệu cho Trì Kiều đi qua.
Trì Kiều ngồi vào bên cạnh ghế phụ lái, khi nghe đối phương hỏi muốn ăn gì,  từ chối nói: "Không ăn cơm, dì tìm cháu có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Mẹ của Lục Tầm mỉm cười: "Dì họ Hà, cháu cứ gọi dì Hà là được rồi."
Trì Kiều chưa kịp nói thêm câu nào, bà ấy đã khởi động xe, đưa Trì Kiều đến một nhà hàng chay yên tĩnh nhưng vắng vẻ, ít thực khách.
Gọi đồ ăn xong, vừa rót trà cho Trì Kiều vừa nói: "Tôi tìm cháu là vì muốn nhờ cháu giúp đỡ. Khi dì trở về có một khoảng thời gian rất muốn gặp Lục Tầm nhưng lại sợ nó hận mình, không dám trực tiếp xuất hiện. Xem ra cháu là người tốt, rất lương thiện, lần đầu tiên gặp cháu dì đã muốn nói với cháu chuyện này, do dự đến hôm qua mới nói."
Trì Kiều cầm cốc sứ trắng trong hai tay, hỏi: "Dì muốn cháu hỗ trợ nhue thế nào?"
Mẹ Lục Tầm không trả lời mà hỏi lại: "Chuyện giữa dì và nó cháu có biết gì không?"
“Cháu cũng đã nghe người khác nói một chút."
“Lúc còn nhỏ Lục Tầm sống với dì, sau này dì đưa nó cho bố nó, nhất định nó sẽ rất hận dì. Cháu có thể giúp dì thăm dò xem nó nghĩ như thế nào được không, giúp dì hỏi nó nếu mẹ nó quay về, nó có thể tha thứ hay không."
 
"Cái này… Cháu không biết phải hỏi như thế nào."
Mẹ của Lục Tầm im lặng một lúc rồi cuống quýt hỏi thăm tình hình hiện tại của Lục Tầm, trong lòng Trì Kiều rất phức tạp, hỏi ba câu chỉ đáp lại được một câu, bất luận là cô nói gì, chỉ cần là những chuyện của liên quan tới Lục Tầm, bà ấy đều nghe rất chăm chú.
Bữa ăn này, Trì Kiều giống như ngồi trên đống lửa, hoàn toàn không biết mình đã ăn gì. Trước khi rời đi, mẹ của Lục Tầm một lần nữa yêu cầu cô giúp mình thử lòng Lục Tầm, muốn biết liệu mình có còn chỗ đứng trong trái tim Lục Tầm hay không.
Trong ấn tượng của Trì Kiều, Lục Tầm thậm chí không nhắc đến từ "mẹ", cô có linh cảm rằng anh sẽ không muốn nói về chủ đề này, cô đành phải nói: "Nếu có cơ hội thích hợp, cháu sẽ hỏi giúp dì, bình thường bọn cháu cũng không nói về chuyện này."
Lời này nói ra cho thấy bản thân hoàn toàn không chắc chắn nhưng mẹ Lục Tầm lại vô cùng vui mừng: "Không vội, không làm cháu khó xử là tốt rồi. Dì mở một nhà hàng ở gần trường chỉ muốn nhìn thấy nó từ xa là được rồi, nhưng lại có thể gặp cháu đúng là duyên phận… Lục Tầm lúc trước đi theo dì đã phải chịu rất nhiều khổ cực, mấy năm nay dì vẫn một mình, cho nó một chút tiền cũng muốn bù đắp cho nó."
Mặc dù không biết rốt cuộc vì sao lại bỏ đi nhưng vì Lục Tầm không muốn nhắc đến chuyện này, chắc hẳn đã bị mẹ mình làm tổn thương. Trì Kiều biết mình không nên dây vào phiền toái, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy mẹ Lục Tầm cười, kìm  nước mắt,  liền mềm lòng.
Cô loay hoay hồi lâu không biết nên nói thế nào với Lục Tầm, sáng hôm sau khi ăn xong, cô không nhịn được hỏi ý kiến của chị gái.
Nghe Trì Kiều nói rõ mọi chuyện, Tần Úy đang ăn bánh áp chảo cũng không nói gì, đặt đũa xuống, nói: "Mẹ của Lục Tầm tìm em nhờ em thăm dò Lục tầm? Đây là tình huống gì vậy… Cũng chỉ có em mới dễ mềm lòng, dễ bị người ta sai bảo."
 
"Vậy em có nên giúp mẹ Lục Tầm không? Chị nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Chỉ cần hỏi Lục Tầm là anh ấy có tha thứ cho mẹ anh ấy không thật ra cũng không có gì, nhiều lắm cũng chỉ khiến anh ấy không vui, chuyện em do dự chính là, mẹ Lục Tầm nhất định không chỉ muốn biết chuyện này, em giúp hỏi như vậy, tám phần nhất định còn muốn em giúp để gặp mặt Lục Tầm, nếu anh ấy tức giận sẽ giúp bà ấy khuyên bảo…Em rất sợ Lục Tầm vì chuyện này mà giận em. Khi người khác nhắc tới mẹ anh ấy sắc mặt vô cùng khó coi, lúc trước em đã từng nhìn thấy rồi.”
Tần Úy suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu mẹ em quay về tìm em, em có để ý không?"
"Không." Trì Kiều dứt khoát trả lời, "Nhưng chuyện này không giống, em đối với bà ấy không có một chút ấn tượng nào, cũng không có tình cảm, bởi vì bà ấy làm tổn thương bố em, em vô cùng ghét bà ấy. Còn Lục Tầm từ nhỏ đã sống cùng với mẹ, có tình cảm, giống như ông bà nội xem vậy, không sợ chuyện sau đó bọn họ xem em như gánh nặng, trước đây cũng đã từng làm em tổn thưởng, mặc dù có oán hận nhưng tình thân cũng không thể nào vứt bỏ.”
"Chuyện này thật sự rất khó. Giúp đỡ nhất định bà ấy được một tấc lại muốn tiến một thước, để em giúp khôi phục tình mẹ con giữa hai người họ, đến khi Lục Tầm biết được nhất định sẽ nghĩ em nhiều chuyện, tức giận em giúp mẹ anh ta gạt mình. Bây giờ em nên nói cho anh ta biết chuyện này, cũng không có cách nào khác tuân thủ lời hứa với mẹ Lục Tầm, đến lúc đó em cũng không phải người đứng giữa. Hai người vừa mới ở bên nhau, tình cảm không thể chịu nổi sóng gió."
"Nếu như không giúp, coi như không biết nhưng đây lại là mẹ ruột của bạn trai em! Cho dù trái tim Lục Tầm có sắt đá đến đâu thì cả đời này cũng không thể không nhìn mặt mẹ mình, ngộ nhỡ em với Lục Tầm kết hôn, đây là mẹ chồng tương lai của em, không đắc tội được."
"Vậy em phải làm thế nào?"
“Chị không biết, đã sớm nói tính tình em rất dễ mềm lòng sớm ngày phải khó xử."
Trước khi mẹ của Lục Tầm biết phải làm gì, Trì Kiều lại gặp phải chuyện xấu hổ hơn - Người hồi lâu không liên lạc Thời Dự lại cùng mẹ mình tới.
Sau khi nhận được WeChat của Tần Úy, Trì Kiều trả lời: "Em sẽ không xuống dưới đâu, cứ nói em không ở nhà."
"Em đã có bạn trai rồi, sợ cái gì nữa. Hình như Thời Dự đặc biệt tới tìm em, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện này dù sao nói ra vẫn là bạn bè."
Trì Kiều giằng co một hồi, vẫn như cũ nói: "Quên đi, chị với mẹ đừng lỡ lời, em không ở nhà."
Trước khi kịp gửi tin nhắn đi, cửa phòng của cô đã bị đẩy ra, người đi vào là Thời Dự.
 


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em