Màu tường vi cho em


Đầu Trì Kiều choáng váng, hai má nóng bừng, cả người nhẹ bẫng, suy nghĩ lại rất rõ ràng, nghe đến đây thì sững sờ, hai giây sau mới nói: "Làm sao mà anh biết được?"
 
“Gặp ở bên ngoài tiểu khu.” Lục Tầm bưng bình rượu vang đỏ trên bàn trà lên, tự mình rót thêm một ly.
 
Trì Kiều có chút bối rối, Thời Dự rõ ràng đã rời đi một lúc lâu rồi Lục Tầm mới đến, họ gặp nhau như thế nào? Thấy Trì Kiều ngây ngốc không nói nên lời, Lục Tầm lạnh mặt nheo mắt lại.
 
Mặc dù suy nghĩ của Trì Kiều rất rõ ràng, nhưng suy nghĩ trong đầu lại rất chậm, sau khi ngây người xong, đang định nói thì khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tầm, thoáng do dự một lúc rồi hỏi: "Lúc trước anh không vui, là bởi vì chuyện liên quan tới Thời Dự?"
 
"Khi nào anh không vui?"
 
Lục Tầm là người ưa sĩ diên, vì vậy tự nhiên anh sẽ không thừa nhận chuyện mình nhìn thấy Thời Dự rời đi, trong đầu liền nghĩ tới chuyện bạn gái mình có quan hệ khác thường với hắn, lại càng không tình nguyện để Trì Kiều biết chuyện khi ở trong xe anh ngắt lời cô là vì sợ cô sẽ nói lời chia tay.
 
Trì Kiều ôm gối nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Tầm không chớp mắt, Lục Tầm vừa cảm thấy áy náy, bị cô nhìn như vậy đương nhiên không được tự nhiên, đang muốn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên Trì Kiều chậm rãi nói: "Đúng là anh không vui, lúc ở nhà em, lúc đến phòng em cũng vậy, sau khi từ nhà em đi ra, trước khi em nói cho anh biết chuyện của mẹ anh, anh vẫn luôn tức giận. Đúng rồi, anh còn hỏi em có phải có chuyện gạt anh không, chuyện gì vậy?”
 
"..." Lục Tầm dừng lại một chút rồi mới nói: "Em không dám nhìn anh, đương nhiên anh sẽ cảm thấy kỳ lạ. Anh cũng không biết trong lòng em đang áy náy chuyện gì, cho nên mới hỏi như vậy."
 
Trì Kiều vẫn luôn ngốc nghếch, cũng cho là thật mà gật đầu, lại hỏi điều lo lắng nhất: "Anh sẽ chuyển đến Mỹ đúng không? Có phải chị cùng anh rể của anh đã đi rồi? Còn một người chị khác của anh và mẹ của chị ấy cũng đã đi Anh?"
 
Lục Tầm nghĩ chuyện này là do ba mình nói cho Trì Kiều biết, nhưng anh không quan tâm, chỉ nói: "Ừ. Sau này ba anh sẽ đưa em gái cùng mẹ của em ấy đi, anh không đi."
 
"Còn Lục Tây Ninh và mẹ cô ấy thì sao?"
 
"Gần đây không liên lạc, không biết hai người họ thế nào, cho dù hai người họ không đi, thì trước lúc ba anh đi Mỹ cũng sẽ sắp xếp tốt cho hai người họ."
 
Chị cả và anh rể đi Mỹ là bởi vì đã kết hôn, chị ấy cũng không muốn ở cùng với mẹ, sau khi mẹ chị ấy và ba anh ly hôn cũng không gặp nhau nữa, mà gia đình nhà anh rể cũng bình thường, vẫn luôn giúp ba anh trông nom công ty. Sau khi sang Mỹ, ba anh vẫn luôn muốn sống cùng em gái nhỏ và mẹ của em ấy, cho nên chị hai cùng mẹ của chị ấy mới lựa chọn đi Anh, nếu Lục Tây Ninh và mẹ của em ấy cũng sẽ chọn một nơi khác không phải là nước Mỹ, cho dù đi Mỹ cũng sẽ không ở cùng một thành phố với bọn họ, người dì này cũng không muốn chạm mặt, không hẹn mà cùng cố ý trốn tránh đối phương, không biết có phải vì sợ xấu hổ hay không.
 
"Người nhà anh đều rời đi, không phải ở thành phố Z này chỉ còn lại một mình anh sao?"
 
"Ba anh chỉ muốn đổi một nơi để đầu tư, không phải là không quay trở lại, ông ấy cũng đã hơn sáu mươi tuổi, vài năm nữa cũng nên về hưu rồi." Lục Tầm nhìn Trì Kiều mỉm cười, “Bọn họ đều đi rồi không phải là rất tốt hay sao, một mình anh ở lại rất yên tĩnh, sau khi tốt nghiệp muốn đi đâu, có thể đưa em đi cùng.”
 
Đây là lần đầu tiên Lục Tầm nói với cô chuyện sau này, tình cảm lúc còn đi học thường không ổn định, phần lớn sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay, tuy rằng Tần Úy vẫn luôn nói mẹ Lục Tầm chính là mẹ chồng tương lai của cô, mà Lục Tầm cũng rất tốt, tất cả mọi phương diện đều tốt. Về mối quan hệ với Lục Tầm, vì ba mẹ và mẹ của Thời Dự, Trì Kiều biết rằng chuyện này không thực tế, không có ước mơ viển vông, cũng chưa tính đến chuyện tương lai, sau khi nghe Lục Tầm nói về kế hoạch tương lai của mình, đương nhiên vô cùng kinh ngạc nhưng cũng rất cảm động.
 
Lục Tầm nói "sau này" trước, Trì Kiều cũng hỏi về một chuyện mà trước đây bản thân chưa từng hỏi: "Tương lai anh muốn làm gì, có phải sẽ tới chỗ của ba anh làm không?"
 
"Không đi, ở chỗ của ông ấy quá phiền phức."
Cả chị cả và anh rể đều làm việc trong công ty của ba anh, anh trai họ, chú của em gái còn có một đống lớn họ hàng xa họ hàng gần cũng làm việc ở đó, bọn họ đều tự bồi dưỡng cho mình một đám người, mượn sức là thân tín của ba anh, vốn dĩ Lục Tầm không có hứng thú với chuyện kinh danh, hơn nữa mọi chuyện lại rối rắm như vậy đương nhiên cũng không tình nguyện tham gia vào, nói không chừng sẽ tạo thành thế ba chân vạc.
 
Ba anh cũng đã tỏ vẻ năng lực của anh rể không tồi, nếu sau khi nghỉ hưu con trai không có hứng thú, cũng sẽ không tìm người bên ngoài về để quản lý công ty mà sẽ để anh rể quản lý công ty, nhưng phần tài sản vẫn để lại cho con trai nhiều nhất. Là con hợp pháp duy nhất nên chị cả rất không hài lòng với việc này, vừa gặp nhau, chị ta luôn muốn dụ dỗ Lục Tầm làm cha mình thất vọng, mong muốn biến cậu em trai duy nhất của mình thành hình tượng nhị thế tổ, chuyện này trong lòng Lục Tầm biết rất rõ chuyện này nhưng cũng lười quản.
 
Ngay cả người chị thứ hai kém cỏi nhất và Lục Tây Ninh, ba anh cũng sẽ sắp xếp cho cuộc sống sau này của họ một cách tốt nhất, đảm bảo bọn họ có được cuộc sống xa hoa nhất. Nếu anh rể quản lý công ty, cho dù phần lớn tài sản được để lại cho Lục Tầm, gia đình chị cả cũng sẽ nhận được phần tài sản nhiều hơn chị hai, Lục Tây Ninh cùng cô em út cộng lại, Lục Tầm cũng có thể hiểu được sự bất bình của đối phương nhưng cảm thấy vì chuyện này mà ngày đêm vắt óc tính kế thì không đáng.
 
Gia đình kiểu này của bọn họ, tương lai sau này như thế nào rất khó để nói, Lục Tầm từ nhỏ lớn lên trong nghèo khó, coi thường vật chất, bình thường cũng không cảm thấy quá thê thảm, có tiền cũng không cảm thấy hạnh phúc, bọn họ muốn thế nào thì tùy, anh sẽ không dồn tâm sức vào việc dỗ dành ba mình, tranh giành tài sản của gia đình, chị gái, em gái, dì kế có một đống, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Lục Tầm dựa lưng vào ghế sô pha, đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Trì Kiều, sau đó nhéo nhéo hai má đỏ bừng của cô: "Sau này em muốn làm gì?"
 
So với Lục Tầm, mục tiêu của Trì Kiều rõ ràng hơn: "Sau khi học xong nghiên cứu sinh thì sẽ tới tòa soạn hoặc đài truyền hình, làm về mảng tin tức. Còn anh thì sao? Làm luật sư? Em còn nghĩ ba anh sẽ nói anh về nối nghiệp ông ấy."
 
"Không hẳn, anh chưa từng nghĩ tới. Thật ra ba anh cũng hy vọng như vậy nhưng anh không muốn, gia sản của ông ấy quá lớn, nghĩ lại cảm thấy rất mệt. Ông ấy ngay cả chuyện chị cả, anh rể, em gái đi đâu đều đã nói với em… ngoại trừ cái này, còn nói gì nữa? Nhờ em khuyên anh đi?"
 
Vào ngày xảy ra vụ tai nạn, trong phòng làm việc, ba Lục Tầm đã nói với anh, phân tích thế cục hiện tại, cũng muốn con trai rời đi cùng mình, nhưng Lục Tầm nóng lòng muốn một mình ở lại, vì vậy đã ngay lập tức từ chối.
 
Trì Kiều sợ Lục Tầm sẽ hiểu lầm rằng mình lại nói thay ba anh, nên nhanh chóng giải thích: "Không có, sau khi em từ nhà anh quay về, ông ấy cũng không còn liên lạc nữa, chuyện này là em nghe Thời Dự nói."
 
Phát hiện ra sau khi Lục Tầm nghe vậy biểu tình không đúng, Trì Kiều nhận ra điều gì đó, suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói: "Anh ấy cũng không có ý gì khác, chỉ là trong lúc nói chuyện có nhắc tới chuyện tại nạn, nhắc nhở em và anh chú ý an toàn."
 
Vừa nói lời này, Lục Tầm lập tức nhướng mày, thoáng thấy Trì Kiều đang lo lắng nhìn mình, lạnh giọng hỏi: "Chuyện nhà của anh không ngờ Thời Dự lại nắm rõ như vậy, lúc trước đúng là nhìn không ra anh ta lại có hứng thú với chuyện nhà người khác."
 
Chuyện nhà mình Lục Tầm không muốn người khác nói cho bạn gái mình biết, chưa kể người này còn là người đang theo đuổi bạn gái mình. Trì Kiều không muốn nói chuyện liên với Thời Dự, là vì cô không thích, hay vì mẹ của Thời Dự không đồng ý? Lúc nghỉ hè, khi anh đưa Trì Kiều về nhà, anh đã nhìn thấy thái độ của mẹ Thời Dự. Sau ngày hôm đó, Thời Dự bỏ nhà đi, Trì Kiều đến khách sạn để sưởi ấm cho anh ta, hơn nữa còn chi tiền để mua bít tết cho anh ta. Lục Tầm lúc đó chỉ là hơi khó chịu, không thể giải thích được, vào lúc này, sự khó chịu của anh lại phóng đại vô hạn.
 
Thấy Lục Tấn khó chịu, Trì Kiều vô thức thức thanh minh cho Thời Dự: "Thời Dự cũng nghe người khác nói, anh ấy cũng không phải loại người thích nhiều chuyện..."
 
Lục Tầm nhìn Trì Kiều, sắc mặt vẫn không chút thay đổi hỏi: "Em cũng cảm thấy anh ta rất tốt, anh ta lại thích em như vậy, vì sao không để ý tới anh ta?"
 
Giọng điệu và thái độ này khiến Trì Kiều có chút không vui, khóe miệng xị xuống: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
 
Vừa dứt lời, vẻ mặt Lục Tầm có chút không đành lòng, anh cũng không ngờ bản thân mình còn hẹp hòi tới mức so đo cùng một cô gái nhỏ, nhìn thấy biểu tình của Trì Kiều, lại có chút đau lòng, nâng tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cô rồi đứng dậy đi vào nhà tắm.
 
Từ phòng tắm đi ra, thấy Trì Kiều đứng ở ngoài cửa, Lục Tầm có chút kinh ngạc: "Sao em lại đứng ở đây?"
 
Lục Tầm như vậy khiến Trì Kiều hơi tức giận, cô nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi cảm thấy có lẽ Lục Tầm đã hiểu lầm, cô quyết định giải thích rõ ràng chuyện sao mình lại không để ý tới người ta: "Có phải anh không thích Thời Dự, vì những gì anh ấy đối với em trước đây?"
 
“Anh không quen anh ta, nên không thể nói về việc thích hay không.” Nghe câu sau, Lục Tầm lại hỏi: “Tại sao anh ta đối xử khác với em?”
 
Trì Kiều cắn môi nói: "Khi còn nhỏ em đã gặp Thời Dự, em vừa mới thay đổi hoàn cảnh sống nhất thời không thích ứng, người ta đối với em rất tốt, vẫn luôn an ủi chăm sóc cho em, cho nên chuyện em và anh ấy là không thể nào, ngoại trừ trốn tránh, nếu như phải gặp mặt, em cũng không có cách nào không để ý tớ anh ấy được. Em là người hướng nội, rất dễ bị người khác bắt nạt, cho nên trước đây có một chút ỷ nại vào anh ấy, lúc ấy em cũng cho rằng như vậy là thích nhưng hiện tại em hiểu rõ là không phải. Mẹ anh ấy cũng luôn tỏ ra là mình không thích em, em lập tức không đi tìm anh ấy nữa. Cho tới hôm nay đã hơn một tháng em không liên lạc với anh ấy, lần trước tới khách sạn tìm anh ấy cũng bởi vì chuyện anh ấy bỏ nhà đi có liên quan tới em. Em không thích anh ấy, chuyenj anh ấy bỏ nhà đi đối với em mà nói là một gánh nặng, so với những người khác em là người hy vọng anh ấy về nhà sớm một chút, cũng có thể sớm quên được chuyện này, xem em như bạn bè bình thường."
 
Sau khi nghe đến đoạn này, cảm giác khó chịu của Lục Tầm lập tức tan thành mây khói. Anh không rõ vì trước đây anh đã hỏi Trì Kiều rằng cô có thích Thời Dự hay không, nhưng thái độ khi ấy của cô rất mơ hồ, dáng vẻ của cô rất giống bị mẹ Thời Dự chia rẽ uyên ương vậy. Anh có thể chấp nhận việc bạn gái chỉ thích mình một chút, thậm chí trong lòng cô không thích mình nhưng không chịu nổi việc trong lòng bạn gái mình có người khác.
 
Lục Tầm cười cười, muốn mạnh miệng nói: “Anh cũng không muốn ăn dấm của Thời Dự nữa, em giải thích nhiều như vậy để làm gì?” Nhưng anh chưa kịp tìm lại thể diện cho mình, Trì Kiều đã quay người đi vào phòng ngủ, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.
 
Lục Tầm đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ vào cửa: "Em tức giận sao?"
 
“Không phải là anh đang giận sao?” Trì Kiều càng nghĩ càng bực bội, từ chưa đến giờ Lục Tầm vẫn chưng ra gương mặt lạnh không thể giải thích được, từ khi nhìn thấy cô không vui, liền không thèm nhìn nữa.
 
Lục Tầm gõ cửa thêm mấy lần nữa, thấy Trì Kiều phớt lờ mình thì trực tiếp bước vào, Trì Kiều chui vào trong chăn, anh không nhịn được bật cười. Lục Tầm ngồi ở trên chăn bông, nhẹ giọng nói: "Anh tức giận khi nào?"
 
"Anh tự biết."
 
Trì Kiều hiếm khi nói chuyện với mọi người bằng giọng điệu không hờn giận như vậy, thấy bạn gái thực sự không vui, Lục Tầm loay hoay một hồi rồi quyết định bỏ qua mặt mũi của mình: "Anh không tức giận, là đang ghen."
 
Nghe được lời này, Trì Kiều để lộ đôi ra ngoài nhìn về phía Lục Tầm: "Tại sao anh lại ghen? Có phải là chuyện em gặp Thời Dự?"
 
Lục Tầm có chút xấu hổ, nhịn không được phải quay mặt sang chỗ khác, "ừm" một tiếng, thật lâu sau mới nói: "Hiện tại cũng không còn nữa nhưng vẫn ghen một chút."
 
Bánh bao nhỏ này là của anh, anh nên bảo vệ cô khi cô lớn lên, Thời Dự dựa vào cái gì, chỉ là từ nhỏ đã quen biết với cô, dựa vào cái gì mà không cho người khác theo đuổi cô. Bạn gái của anh, từ khi nào liên quan tới Thời Dự.


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em