Màu tường vi cho em


Trì Kiều đang ngẩn người đứng ngoài quán cà phê, đột nhiên có người nắm lấy tay cô từ phía sau, cô giật thót mình, quay đầu lại nhìn thì ra là Lục Tầm.
 
Lục Tầm trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, trầm mặc nắm lấy tay Trì Kiều suốt cả đoạn đường về khách sạn, Trì Kiều vốn định sau khi ăn tối xong với Lục Tầm sẽ quay về ký túc xá, nhưng khi nhìn thấy tâm trạng anh đang rất tệ, thì cũng không lên tiếng nói ra ý định này.
 
Sau khi vào phòng, Lục Tầm chỉ nói với Trì Kiều: “Lát nữa sẽ đưa em ra ngoài ăn tối”, rồi đi thẳng ra bên ngoài ban công, qua tấm rèm vải và cửa kính, Trì Kiều thấy anh dựa vào lan can, quay lưng về phía mình. Qua nửa tiếng sau, không thấy Lục Tầm quay lại, Trì Kiều bước đến tủ lạnh mini, pha một cốc trà sữa nóng, bỏ vào cốc, đưa cho Lục Tầm đang đứng bên ngoài ban công.
 
Vào mùa thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, ngay khi mặt trời lặn, nhiệt độ xuống dưới 20 độ, vùng ngoại ô gió mạnh, khi đẩy cửa ban công ra, mặc dù Trì Kiều đã mặt thêm một lớp áo dày vẫn phải rụt cổ lại vì lạnh, vậy mà Lục Tầm vẫn mặc áo ngắn tay.
 
Thấy anh ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh núi hồ ở đằng xa, cũng không phát hiện ra có người đang tới gần, nhớ lại những lời mẹ Lục Tầm nói lúc nãy dù anh luôn ngoan hơn những đứa trẻ khác, nhưng cũng thường xuyên tức giận mà giận chó đánh mèo với anh. Trì Kiều cảm thấy chua xót, cầm lấy cốc đặt trên bàn, vòng tay từ phía sau ôm lấy anh.
 
Đứng đây hơn nửa tiếng, thân thể Lục Tầm đã hoàn toàn lạnh ngắt, đột nhiên được bánh bao nhỏ mềm mại ấm áp ôm vào lòng, một cảm giác khó tả trào ra từ lồng ngực, dập tắt điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, quay người lại, đến khi nhìn thấy Trì Kiều ánh mắt trở nên dịu dàng: "Đói không?"
 
Lúc vòng từ phía sau lưng ôm lấy Lục Tầm, trong lòng cũng không nghĩ gì nhiều, đến lúc này bị anh nhìn như vậy Trì Kiều có chút ngượng ngùng, buông tay ra, cầm cốc trà sữa trên bàn lên đưa cho anh: “ Mau vào thôi, bên ngoài rất lạnh, trên người anh cũng rất lạnh.”
 
Lục Tầm ném tàn thuốc vào thùng rác, nhận lấy cốc sữa trong tay Trì Kiều: "Em muốn ăn gì?"
 
"Mì thịt bò. Bỏ thêm hạt tiêu vào, ăn cho ấm bụng, em nấu cho anh."
 
"Nấu ăn ở chỗ nào?"
 
“Lần trước quản lý dẫn chúng ta đi xem phòng, còn có một phòng bếp khá rộng, có thể mượn được không?” Trước khi Lục Tầm bước ra khỏi quán cà phê, Trì Kiều vẫn luôn lo lắng việc mình gặp mẹ anh sẽ khiến Lục Tầm tức giận, suốt cả đoạn đường quay về thấy anh không nhắc tới, trong lòng càng thêm áy náy, có ý muốn bù đắp nhưng ngoại trừ nấu mì thịt bò cho anh ăn, cô cũng không nghĩ ra cách nào khác.
 
Lục Tầm nhấp một ngụm trà sữa, nở nụ cười: "Hôm nay không về sao?"
 
"Ngày mai em trở về ký túc xá, sách của em đều ở trong cặp, có thể học ở đây."
 
Hai người đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu, Trì Kiều chưa bao giờ nấu mì bò, trên đường về ngồi trên ghế phụ lái để đọc công thức. Lục Tầm bật radio, nói chuyện với cô câu được câu không, cũng không nhìn ra được cảm xúc của anh.
 
Hai người trở về khách sạn đã là bảy giờ rưỡi, đừng nói là Lục Tầm, Trì Kiều lúc này cũng vô cùng đói. Sau khi chần thịt bò, mùi thơm liền tỏa ra. Để tiết kiệm thời gian, Trì Kiều đã nhờ người quản lý cho mượn một chiếc nồi áp suất, cô cho thịt bò đã chần, cà chua, hành gừng và gia vị vào, ninh trong 20 phút, thăn thịt bò mềm đến mức tan chảy trong miệng.
 
Lục Tầm vốn là người lạnh lùng, rất ít khi bày tỏ cảm xúc trước mặt người khác, không hiểu sao, cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm của thức ăn, cũng như việc Trì Kiều bận rộn ở trong bếp khiến anh nhớ đến mẹ mình.
 
Anh khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng chậm rãi nói: "Trong ấn tượng của anh, mẹ luôn bận rộn. Bà ấy thông minh, cũng từng học đại học, không cam lòng làm những công việc tay chân, để sớm thoát khỏi cuộc sống gian khổ, ngoại trừ thời gian đi làm, làm việc nhà, còn có thể bớt chút thời gian để nghiên cứu. Bà ấy có quá nhiều việc phải làm, thời gian không lúc nào là đủ, cho nên khi anh nói chuyện với bà, bà ấy không có thời gian để nghe. Nhiều lần, anh quấn lấy bà ấy để được nói thêm hai câu, bà ấy không có kiên nhẫn, anh biết bà ấy cũng không dễ dàng gì, vẫn luôn kiềm chế bản thân, giữ im lặng. Từ nhỏ đã thành thói quen, đến khi trưởng thành cũng không thích nói chuyện."
 
"Không phải bà ấy không quan tâm đến anh, bà rất dễ mất bình tĩnh vì áp lực quá lớn, sau khi đánh xong thì liền ôm lấy anh vừa khóc vừa nói xin lỗi, đôi khi bà cũng sẽ dành một chút thời gian dẫn anh đi ăn món ngon, chơi với anh. Anh không trách bà ấy, lúc đi làm ngoài thì phải tươi cười với người khác, về nhà thì sợ gây phiền phức cho bà ngoại và cậu mợ, cảm xúc trong lòng chỉ có thể phát tiết với anh. Lúc không bận rộn, không mệt mỏi, anh thường vào trong bếp cùng bà nấu cơm, bà một bên vừa bận rộn vừa kể chuyện cho anh nghe. Thủy Hử, Tây du ký, truyện cổ tích, ngay cả hương vị món sườn xào chua ngọt thơm phức, anh vẫn còn nhớ rất rõ. Từ ‘yêu’ này đối với anh mà nói rất buồn nôn, nhưng trước đây anh thật sự rất yêu, rất thích dựa vào bà ấy."
 
"Nếu người khác bỏ rơi anh, bà ngoại, cậu hay những người khác, anh cũng sẽ không tức giận, đổi anh lấy tiền cũng không sao. Nhưng bà ấy không thể. Cho đến khi anh bị bà ấy bỏ lại, anh vẫn lo lắng, rồi bà ấy sẽ sống như thế nào, có phải lại bị ba của Từ Xán ức hiếp hay không… Chỉ vì bản thân đã quen với việc ỷ lại vào bà, bỏ rơi anh, hiện tại anh không có cách nào để tha thứ cho bà. Cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho bà ấy."
 
Trì Kiều không biết phải nói gì nên do dự một lúc, đặt đũa xuống, bước tới ôm lấy Lục Tầm.
 
“Anh ăn nhiều đồ ăn, tại sao lại gầy như vậy?” Sau một lúc lâu rơi vào im lặng, Trì Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tầm cười khanh khách nói: “Em muốn nuôi anh béo lên.”
 
Lục Tầm nghe xong liền giật mình, khóe mắt hơi cay cay, sau khi hoàn hồn, giơ tay sờ lên tóc Trì Kiều: "Thật là trùng hợp, anh cũng vậy."
 
......
Chỉ trong nháy mắt đã bước sang tháng 11. Sau hơn một tháng, Trì Kiều cuối cùng cũng hòa vào nhịp điệu của việc học và yêu, từ thứ hai đến thứ năm, cô dành thời gian ở thư viện và ký túc xá, cùng Lục Tầm ở khách sạn vào thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật. Hai người cùng nhau học ở bàn trà bên ngoài phòng khách, hai tuần mới về nhà một lần.
 
Không thể lúc nào cũng ở bên nhau, Tần Úy cũng đã nói vừa mới ở bên nhau nên vẫn còn cảm giác mới mẻ, nhưng Trì Kiều vẫn thích dính lấy Lục Tầm.
 
Cuối cùng cũng đến tuần phải quay về nhà, tối thứ sáu Trì Kiều mới về nhà, định kiếm cớ quay lại trường sau bữa trưa ngày thứ bảy. Cô giúp bảo mẫu mang đĩa và bát đũa trên bàn ăn vào phòng bếp, đang định lên lầu thu dọn đồ đạc thì ba Tần đã gọi cô tới ngồi xuống sô pha.
 
Hầu hết những người kinh doanh đều có thói quen uống trà, ba Tần gọi Trì Kiều đến ngồi vừa nói chuyện vừa tráng qua chén tử sa.
 
"Trà mới được đưa tới, con nếm thử xem."
 
“Ba có chuyện muốn nói với con?"
 
"Cũng không có gì, chỉ là ba nghe người ta nói chuyện về ba của Lục Tầm, gần đây ông ấy gặp rất nhiều khó khăn, Lục Tầm có nói chuyện này với con không?"
 
"Con có nghe Thời Dự nhắc tới một chút, Lục Tầm chưa từng đề cập tới chuyện này với con."
 
"Trước kia ba cậu ấy thân với người đó, nay bị liên lụy. Có người muốn nhân cơ hội lật đổ ông ấy, đứng ở giữa để trục lợi. Nghe nói ba cậu ấy đã chuyển 80% tài sản ra nước ngoài, cũng xem như ông ấy có tầm nhìn xa, cho dù công ty trong nước đệ đơn phá sản, căn bản cũng không thể làm lung lay gốc rễ của nó. Nhưng sự phát triển sự việc hiện tại, ba Lục Tầm nói không chừng sẽ không thể rời đi trong một thời gian, không thể tra ra được nguyên nhân tại sao phá sản, nói không chừng có thể phải ngồi tù. Những đứa con khác của ông ấy đều đã xuất ngoại, chỉ còn Lục Tầm, có thể không đi được hay không?"
 
Ba Tần hiểu tính cách của Trì Kiều, biết cô là người nhiều hy vọng nên chỉ có thể tiêm phòng trước.
 
Trì Kiều lắc đầu: "Anh ấy sẽ không đi, lúc trước anh ấy cũng nói đã chuẩn bị ở lại."
 
"Nếu công ty của ba Lục Tầm thật sự đến mức phải nộp đơn phá sản, nếu không rời đi thì Lục Tầm sẽ không thể học ở trường được nữa."
 
Trong số bạn bè thân thiết với nhà họ Tần, những người có tài sản ròng hơn một tỷ nhân dân tệ, cuối cùng bị phá sản, nợ nần không rõ ràng, ngoài bản thân, sự an toàn của người thân và con cái họ cũng sẽ bị đe dọa, tình huống này không phải Trì Kiều chưa từng gặp qua, tuy rằng không thể hiểu được hoàn toàn những lời ba Tần nói nhưng cô cũng đã nắm được đại khái.
 
Vấn đề này vẫn luôn ở trong lòng Trì Kiều, ý nghĩ muốn đi tìm Lục Tầm cũng không còn nữa. Buổi tối trở lại trường gặp anh, Trì Kiều muốn hỏi anh có xuất ngọai hay không, nghĩ tới việc anh không thích nói chuyện gia đình, không muốn anh không vui, cuối cùng đành phải nhịn xuống.
 
Cô cẩn thận quan sát Lục Tầm, thấy anh không khác thường ngày, mới yên tâm một chút, nếu ở nhà có chuyện, nhất định sẽ rất lo lắng.
 
Tuy nhiên, sau hơn một tuần, Lục Tầm bất ngờ bị ba gọi điện kêu về nhà, khi nhận được tin nhắn anh nói có việc phải về nhà, không thể ăn cơm tối cùng nhau, Trì Kiều đã có một dự cảm chẳng lành.
 
Đêm đó đến mười một giờ, Lục Tầm cũng không liên lạc lại với cô, Trì Kiều lo lắng chờ đợi đến mười một rưỡi, rốt cuộc chịu không nổi, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi tới cầu thang gọi điện thoại cho Lục Tầm.
 
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nghe thấy giọng nói của Trì Kiều, Lục Tầm cười hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"
 
"Em đang chờ anh trả lời."
 
"Anh không chú ý tới thời gian, tới khi nhận được điện thoại mới nhìn thấy tin nhắn em gửi tới."
 
“Anh đang làm gì vậy?"
 
“Không có gì.” Lục Tầm im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Trì Kiều.”
 
“Hả?” Không biết vì sao, tim Trì Kiều đột nhiên đập thình thịch.
 
"Ba anh bị hạn chế xuất cảnh, có chút phiền phức… Nếu anh đi tới Mỹ, em có đi cùng anh không?"
PS: có thể mọi người chuẩn bị khăn giấu nha... sắp ngược rồi...


Nhấn để mở bình luận

Màu tường vi cho em