Mê Hoặc Trầm Mê



Âm hộ vì cơn khát tình dục của chủ nhân mà tự giác co rút khuếch trương, lúc kề sát với gậy thịt, lại giống như đang dịu dàng mút lấy.

Vốn dĩ gậy thịt đang dần cứng lên, nhưng do tác động của cánh hoa đang mấp máy mơn trớn phía dưới mà ngày càng trở nên cứng như đá.

Hoắc Kỳ Chu đem tay dời xuống hạ thân cô, sờ nhẹ, quả nhiên tay anh chỉ cảm thấy sự ấm áp của dâm thủy, ở dưới không mặc gì cả! Đúng như suy nghĩ của anh, cô thật sự chân không ra trận!Anh cười một tiếng, niết vào hoa môi đang che giấu hạt đậu kiều nộn sớm đã hưng phấn dựng đứng lên như trân châu kia: "Thật phóng đãng!"Cô kiều suyễn, cười: "Đương nhiên phải như vậy, nếu không, sao em có thể hàm chứa được đại dương vật của Hoắc tổng?"Hoắc Kỳ Chu nhớ đến vài lần trước Giang Nghiên bị anh làm đến chết đi sống lại luôn miệng xin tha, lại nhìn bộ dáng lớn mật mạnh miệng hiện tại của cô, anh mỉm cười.

Anh bế cô lên, đặt lên bàn cơm, mở rộng cửa huyệt, thẳng lưng cắm vào: "Nếu em thích cắn nuốt như vậy, tôi đây sẽ thành toàn cho em.

"Khi anh đi vào, hai người đều than nhẹ một tiếng, Hoắc Kỳ Chu thì sảng khoái, Giang Nghiên thì căng trướng thỏa mãn.

Cô không hề che giấu sự sung sướng của bản thân, hàm răng trắng tinh gặm lấy ngón trỏ, môi đỏ kiều diễm, ngón tay trắng nõn, tóc dài tán loạn trên mặt bàn, ánh mắt mị hoặc như có tinh quang lấp lánh, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt: " Hoắc tổng, anh thật tuyệt ah, em rất thích anh! "Hoắc Kỳ Chu phớt lờ cô, từ những lần tiếp xúc trước anh đã biết, Giang Nghiên, cô gái này, da mặt dày như vỏ cây vậy, anh càng để tâm đến cô, cô càng làm loạn.

Gậy thịt thô cứng chậm rãi rút ra từ hoa huyệt khít khẩn, mang theo một dòng xuân thủy, vì bị mở rộng đến mức tận cùng mà huyệt thịt trở nên run rẩy tê rần, bị lôi lôi kéo kéo bởi một khối to lớn như vậy hoa huyệt đáng thương đành cố gắng ngậm nuốt toàn bộ vật lớn kia.

Hoắc Kỳ Chu nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ôm lấy hai chân thon dài của cô, đem cơ thể cô từ trên bàn cơm kéo ra bên ngoài.

Gậy thịt vừa rút ra hơn phân nửa vì tư thế lôi kéo này mà một nữa thúc vào, nếp uốn tầng tầng lớp lớp bị khai phá, thẳng đến hoa tâm.

Một cú thâm nhập vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, đối lập với sự chậm rãi thong thả khi rút ra, quả thực, anh như muốn đánh bay toàn bộ linh hồn của cô!Cây gậy thô tráng đầy gân xanh nhiệt liệt làm càn ở huyệt thịt, quy đầu cứng rắn tròn trịa ra ra vào vào cửa huyệt, tê dại nhức nhói, toàn thân Giang Nghiên, mỗi một tế bào đều kêu gào sung sướng, ngón chân cô co quắp, tay cô nắm chặt tay Hoắc Kỳ Chu để chống đỡ.

Nhưng mà lúc này, Hoắc Kỳ Chu ôm hai chân cô, bắt đầu mạnh mẽ va chạm!Gậy thịt rút ra cắm vào, không một khe hở, khoảng cách bất quá chỉ ngắn ngủn vài giây.

Càng làm, huyệt thịt càng mềm xốp, từng luồng dâm dịch bị mang ra ngoài, cửa huyệt mê luyến mà chảy ra không ít ‘bọt mép ‘, giảm bớt trở ngại cho gậy thịt khi vào vách động, kích thích tốc độ thao lộng của anh mỗi lần đều nhanh hơn vài phần.

Huyệt bị thao mở ra rồi khép lại, điểm mẫn cảm nhất được quy đầu cào cấu quát cọ.

Tốc độ kịch liệt mang đến khoái cảm cực hạn, Giang Nghiên bị anh làm đến nỗi không thể nói được lời trêu chọc nào, trên miệng chỉ còn lại tiếng rên rỉ ngâm nga.

Không chỉ vậy, tốc độ tấn mãnh của anh làm toàn thân cô đều bủn rủn vô lực, ngay cả tay cô cũng không giữ nổi cánh tay của Hoắc Kỳ Chu, liên tục trượt xuống.

Cô không chịu nổi, chỉ có thể thu tay lại, nắm lấy khăn trải bàn bên dưới, hy vọng chiếc thuyền nhỏ đang phiêu diêu trước gió lớn này có thể tìm được một điểm cố định nhỏ nhoi tránh khỏi vấp ngã.

.


Nhấn để mở bình luận

Mê Hoặc Trầm Mê