Mệnh Thư


Nhưng muộn rồi, hắn đã thấy ta.

Tuy vậy nét mặt của hắn vẫn bình thản ung dung, không hề phân tâm một chút nào, tựa như ta chẳng khác gì người lạ.

Thái tử nịnh bợ nói:

“Tiểu Khả Hãn đi đường mệt mỏi, ta đã đặc biệt chuẩn bị mỹ nhân cho người, xin vui lòng nhận lấy.”

Y vỗ tay, vài mỹ nhân tuyệt sắc yểu điệu đi tới, nũng nịu hành lễ với Ô Lặc Hoài.

Ô Lặc Hoài vừa uống rượu, liếc họ một chút: “Đây mà là mỹ nhân?”

Thái tử sửng sốt, cười xấu hổ vài tiếng: “Là ta không phải, có mỹ nhân nào mà Tiểu Khả Hãn chưa được nhìn qua chứ, ta lại mang mấy thứ ô uế này làm bẩn mắt người.”

“Điện hạ, ngược lại là có một mỹ nhân, ta cảm thấy hơi thích nàng ấy…”

Ô Lặc Hoài vừa nói vừa nhìn ta chằm chằm.

Ta lui về sau một chút, trái tim đập nhưng nổi trống.

“Ồ? Mỹ nhân nào có thể lọt được vào mắt tiểu Khả Hãn? Có thể cho ta diện kiến chút được không?”

Ô Lặc Hoài đặt chén rượu xuống: “Tất nhiên, mỹ nhân này có liên quan không ít tới điện hạ.”

Triệu Phỉ càng mơ hồ: “Vậy sao? Sao ta không biết bên cạnh có mỹ nhân này…”

Ô Lặc Hoài nhìn ta chằm chằm cười tà ác, ta siết chặt váy.

Bỗng ta nghe hắn gọi tên: “Lạc Lạc.”

Một thiếu nữ đi tới, ả nở một nụ cười rạng rỡ, thắp sáng bầu không khí buồn tẻ.

Chỉ là sau khi nhìn thấy rõ mặt của ả, ta gần như hét lên sợ hãi.

Là Tô Lạc Lạc.

Mặt của ả ta mịn màng xinh đẹp, không có bất kỳ vết sẹo nào.

Ta đã rạch nát mặt ả mới mấy ngày, làm sao mà nó có thể lành được? Ả đã làm cách nào để mất đi vết sẹo đó?

Ả gần như nhảy nhót đến bên cạnh Ô Lặc Hoài rồi ngồi xuống.

Ả vẫy tay với ta, vẻ mặt ngây thơ tươi sáng.

Khí chất thiếu nữ này làm sao có thể là thứ muội vụng về ngu dốt của ta được?

Triệu Phỉ quay đầu nhìn ta một cái, thấp giọng hỏi: “Sao nàng ta giống ngươi như vậy?”

"Bẩm điện hạ, nàng là thứ muội của thiếp."

Triệu Phỉ cười nịnh nọt: “Xin hỏi tiểu Khả Hãn, sao người lại quen biết với nàng ấy vậy?”

Tô Lạc Lạc nhanh nhảu trả lời: “Ngày Hoài ca ca vào kinh thành, ngựa của ta bị kinh động va chạm khắp nơi, là Hoài ca ca cứu thần ạ.”

Triệu Phỉ bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân! Ha ha, tiểu Khả Hãn, từ xưa đến nay anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.”

Ô Lặc Hoài mỉm cười không nói, gắp cho Tô Lạc Lạc một miếng bánh hoa mai.

“Oa, Hoài ca ca, sao huynh lại biết rõ Lạc Lạc thích ăn bánh hoa mai vậy?”

Ô Lặc Hoài lơ đãng nhìn ta một chút, rồi cưng chiều nhìn Tô Lạc Lạc: “Chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác thân quen với muội.”

Ban đầu ta đóng vai Tô Lạc Lạc trước mặt hắn, tất nhiên hắn biết rõ những sở thích đó như nắm trong lòng bàn tay.

Ta chỉ là đồ dỏm, Tô Lạc Lạc chân chính đang ở bên cạnh hắn.

“Hoài ca ca,” Tô Lạc Lạc nũng nịu hỏi: “Lạc Lạc có xinh không?”

Ô Lặc Hoài mỉm cười trả lời ả: “Xinh.”

“Nhưng trước đó có một nha hoàn ghen ghét mỹ mạo của muội, suýt chút nữa khiến muội bị hủy dung. Cơ mà nha hoàn này bây giờ mỗi ngày đều bị chồng đánh, đúng là ác giả ác báo.”

Ả cười ngây thơ, nhìn ta chằm chằm.

Sao Tô Lạc Lạc có thể biết rõ Triệu Phỉ đối xử với ta như thế nò?

Rốt cuộc ả là ai?

Lúc này ả ăn như hổ đói, bên mép dính một chút vụn bánh ngọt, làm nũng nhờ Ô Lặc Hoài lau giúp ả.

Ả là Tô Lạc Lạc thật sao?

Tô Lạc Lạc mặc dù là con thứ nhưng cũng là con gái của tể tướng, sao có thể ăn uống như thế này?

Triệu Phỉ vỗ tay:

“Ha ha, đã có việc vui như vậy, hay là để Vân Khinh múa một bài mua vui cho các vị nhé?”

Ta kinh ngạc nhìn về phía y.

Y phân phó Uyển nương để cho ta đi giày có mảnh sứ vỡ, ngay cả đứng cũng khó khăn mà y còn muốn ta nhảy múa?

Tô Lạc Lạc vỗ tay: “Được, được, tỷ tỷ nhảy là đẹp nhất.”

Triệu Phỉ thấy ta không nhúc nhích, giận tái mặt, y nắm chặt nắm đấm uy hiếp: “Đi!”

Máu thấm qua giày của ta, mỗi bước đi đều như đang giẫm phải mũi dao, toàn thân ta run rẩy.

Trên mặt đất để lại dấu chân máu, Triệu Phỉ chỉ vào cười to: “Này là một bước sinh sen nè!”

Tô Lạc Lạc say sưa ăn bánh hoa mai nhìn.

Ta té ngã trên đất, khúc nhạc chưa ngừng ta chỉ có thể đứng lên tiếp tục nhảy.

Ngay lúc ta tưởng mình sắp ngất đi vì đau thì một âm thanh lớn vang lên.

“Đủ rồi!”

Ô Lặc Hoài đập bàn, nhíu mày trầm giọng nói.

Nhạc đột ngột dừng lại, mọi người đều im lặng.

Nụ cười của Triệu Phỉ cứng đờ, thận trọng hỏi: “Tiểu Khả Hãn…không thích sao?”

“Bổn vương không có hứng thú với một bước sinh sen gì đó.”

Sắc mặt của Ô Lặc Hoài khó coi, mọi người câm như hến, không rõ vì sao hắn trở nên tức giận như vậy.

Vẫn là Tô Lạc Lạc phá vỡ sự yên lặng.

Tô Lạc Lạc nhảy một cách sống động và vui vẻ, khiến cho ‘một bước sinh sen’ của ta trở nên ảm đảm.

Ta hỏi Mệnh Thư, Tô Lạc Lạc là ai, sao vết thương trên mặt ả lại khỏi được.

Trên Mệnh Thư xuất hiện: [Ngươi thử thì biết.]

Ngay sau đó, Triệu Phỉ xông vào phòng của ta nhưng từ lúc cưới đến nay y không bao giờ qua đêm ở chỗ này.

Y cười tà dâm, bắt lấy ta.

“Không ngờ ngươi lại còn có muội muội lọt vào mắt Ô Lặc Hoài. Ô Lặc Hoài luôn đúng trên đầu ta, nếu ta được ngủ với người phụ nữ của hắn thì tốt quá.”

Y nắm lấy cằm của ta: “Tuy ngươi là hoa tàn liễu bại nhưng ngươi cũng giống muội muội đến mấy phần, để bổn thái tử tạm thời coi ngươi như muội muội sủng hạnh ngươi một lần.”

Y xé rách trang phục của ta, ta liều mạng vùng vẫy, y đẩy ta lên bàn, ta cầm lấy trâm cài tóc, hung hăng quơ qua quơ lại, lúc tỉnh táo thì trên mặt y toàn là vết thương.

Y sờ thấy máu trên mặt, tức giận nhào đến bóp cổ ta.

Đôi mắt y long lên sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi muốn giết chết ta.

Ta há hốc miệng như một con cá mắc cạn, đôi tay yếu ớt vùng vẫy giữa không trung, khao khát cơ hội sống sót.

Ta như nhìn thấy mẹ ta, bà ấy cả người ướt sũng, lắc đầu, vừa khóc vừa cười nhìn: “A Khinh từ bỏ đi, vô dụng thôi.”

Tay của ta dần dần buông xuống.

Một giây sau, đôi tay đang bóp cổ ta mất đi sức lực.

Y kinh ngạc há mồm, ôm lấy yết hầu, nơi mà máu đang tuôn ra cuồn cuộn.

Máu của y thấm đẫm vạt áo trước.

Mà con dao hành hung đang nằm trong tay ta.

Ta đẩy ngã y rồi nhìn xuống quan sát y.

Y vùng vẫy như một con cá sắp chết, cố kêu cứu nhưng yết hầu đã bị cắt đứt.

Chậc chậc, thật đáng thương.

"Thái tử?" Ta khẽ gọi.

Y nhìn chằm chằm ta, chỉ có thể phát ra: “Cứu…cứu…cứu…”

“Cứu? Cứu ngươi?”

Ta nở một nụ cười nhẹ, sau đó dần dần mất khống chế trở nên kỳ quái, sắc bén và điên cuồng.

Dường như ta cười ra nước mắt.

“Chẳng phải điện hạ thích máu sao? Nhìn xem bộ dáng thấm đẫm máu của người như lúc này so với một bước sinh sen…”

Ta lạnh mặt: “Đẹp hơn nhiều.”

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét của phụ nữ, Uyển nương đẩy cửa ra.

Nàng ta quay người chạy đi, hét to: “Người đâu! Thái tử phi giết thái tử! Thái tử phi giết thái tử!”

Triệu Phỉ dần dần ngừng cử động rồi tắt thở.

Ta cười ngây ngốc, bước từng bước đến bên cửa sổ, tê liệt nhìn.

Ta nhìn vầng trăng trên bầu trời, nó vẫn sáng và rực rỡ giống như cái năm ở trên thảo nguyên.

Ta khép cửa phòng lại, đổ ngọn đèn, ngọn lửa bốc lên.

Ta lẳng lặng chờ đợi ngọn lửa chôn vùi ta và Triệu Phỉ.

Mệnh Thư đột nhiên lật trang nhanh chóng và dừng lại ở kết cục của Triệu Phỉ: [Ba năm sau, Triệu Phỉ trở thành Hoàng Đế bù nhìn của Ô Lặc Hoài.]

Dòng chữ đó biến mất.

Chợt cánh cửa bị mở ra, một người đàn ông xông vào.

“Theo ta.”

Những lời này, rất quen thuộc.

Lúc Ô Lặc Thoát hành thích Khả Hãn, ta đang định chạy đi thì Ô Lặc Hoài bắt lấy nói: “Đi theo ta.”

Ta bước từng bước đi qua, nhìn thấy rõ mặt của hắn.

Ô Lặc Hoài.

Hắn nắm tay của ta: “Chạy ngay đi!”

Ta ngơ ngác bị hắn kéo chạy ra ngoài, lúc quay đầu nhìn lại Triệu Phỉ, không biết có phải ta hoa mắt hay không nhưng những vết thương trên mặt y hình như đang dần lành lại, ngón tay hơi cử động một chút.

Ta bị hắn dẫn đi rất xa, tạm thời trốn được truy binh.

Ta thở hổn hển, hất tay của hắn ra.

“Ô Lặc Hoài, ngươi đến làm gì?”

Ta cố kìm nước mắt, lùi về sau một bước.

Hắn đến gần ta: “Ta đến để đưa nàng đi.”

“Tại sao? Ngươi đã có Tô Lạc Lạc rồi.”

“Nàng có còn nhớ trên thảo nguyên ta đã từng nói gì không?”

Ta ngước mắt nhìn hắn, lặng lẽ nghe.

“Ta hỏi nàng nghĩ kĩ chưa, theo ta chính là một đời một kiếp một đôi người.”

Hắn cụp mắt, loại bỏ hết khí chất lạnh lùng, nhẹ nhàng nói với ta: “Nàng nói nàng nghĩ kĩ rồi, từ giây phút đó trở đi ta quyết định không bao giờ buông tay nàng.”

Nước mắt thi nhau rơi xuống, ta cúi đầu nức nở: “Nhưng…nhưng ta bắn tên vào chàng…ta…”

Hắn cầm lấy tay ta, đặt lên lồng ngực của hắn, ngay tại chỗ ta bắn tên vào.

“Đúng, nàng làm ta bị thương, ta nghĩ, nàng như chim ưng của ta, lúc nó chưa được thuần hóa nó cũng cào ta bị thương rồi chạy trốn nhưng rồi nó vẫn quay về bên ta. Ta thả nàng đi ba năm, nàng chơi đùa đủ rồi, nên quay về thôi.”

“Vậy chàng và Tô Lạc Lạc…”

“Ghen sao? Đúng là ta muốn chọc giận nàng, nàng dám lấy chồng…”

Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, mấy chữ cuối gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chàng không để bụng sao?”

“Ai dám lấy nàng, ta sẽ giết chết để cướp lại nàng.”

Ta cười, vươn tay về phía hắn, hắn cầm lấy tay ta.

Đúng lúc này, ta nhìn thấy túi thơm hình con thỏ bên hông hắn.

Nụ cười của ta đông cứng lại.

"Đây là cái gì?"

Hắn cầm lên, vô tình nói: “Ta nghĩ nó rất hợp với nàng nên mua.”

“Tại sao…lại nghĩ nó hợp với ta?”

Hắn cười, vẻ mặt dịu dàng: “Lần đầu tiên gặp nàng, nàng ôm một con thỏ trong lòng, còn hoi ta có thể cứu nó không, không phải nàng rất thích thỏ sao?”

Từng câu từng chữ hắn nói quanh quẩn bên tai ta, ta cảm thấy choáng váng, nghẹt thở như bị chìm xuống nước.

ta lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Không, từ trước đến nay ta chưa từng thích thỏ, ta cực kỳ ghét thỏ.

“Ô Lặc Hoài, chàng biết ta là ai không?”

Tôi cười khổ.

“Ta biết, nàng là A Khinh.”

“Chàng có hiểu ta không?”

“Tất nhiên, nàng thích bánh hoa mai, thích váy hồng đào, sợ sét đánh, còn cản tên giúp ta…”

Trái tim ta càng ngày càng lạnh, hắn kể từng li từng tí, tất cả đều là dáng vẻ của Tô lạc Lạc, tất cả những chuyện bọn ta từng làm với nhau đều là ta thay thế Tô Lạc Lạc làm theo sự sắp xếp của Mệnh Thư, thậm chí cả cản mũi tên cũng là Tô Lạc Lạc, ta chỉ là trời xui đất khiến.

Ta lắc đầu: “Không, chàng không biết ta là ai.”

Ta giơ hai tay lên cười: “Chàng nhìn đôi tay dính đầy máu này đi, ta vừa giết thái tử đương triều, ta có giống cô gái mà chàng vừa miêu tả hay không?”

Ta vốn tưởng hắn đến cứu ta khỏi nguy hiểm, nhưng có vẻ chỉ là một cái bẫy khác của Mệnh Thư.

Đơn giản là để ta và Tô Lạc Lạc cùng ở bên cạnh hắn, để ta làm nền cho sự lương thiện của Tô Lạc Lạc, cuối cùng hoàn thành kết cục ‘một tiễn xuyên tim’.

Ta lùi lại thêm vài bước, ta sẽ không theo hắn trở về.

Ta nghĩ đến cha ta lúc hài cốt mẹ ta còn chưa lạnh đã bò lên giường mẹ ruột Tô Lạc Lạc ngủ.

Tình thâm ý dày, nực cười tình thâm ý dày.

Truy bình ngày càng đến gần, Ô Lặc Hoài vươn tay về phía ta: “Chạy ngay đi, A Khinh.”

Ta lắc đầu: “Ta sẽ không đi cùng ngươi.”

“Đừng đùa nữa!”

“Ta là đích nữ phủ tể tướng, thái tử phi đương triều, ta sẽ không làm phạm nhân trốn chạy.”

“Theo ta đi, ta để nàng làm Hoàng Hậu.”

Không, chàng sẽ không, người yêu thực sự của chàng là Tô Lạc Lạc, chàng sẽ phong nàng ta làm hậu.

“Làm Hoàng Hậu của ngươi?” Ta cười rơi lệ: “Gả cho con trai của một nô lệ là một sự sỉ nhục.”

Sắc mặt hắn biến đổi, hoàn toàn kinh ngạc: “Nàng nói gì?”

Ta biết mẹ hắn là giới hạn cuối cùng không được chạm đến.

“Ô Lặc Hoài, ngươi biết vì sao ban đầu ta bỏ trốn không?”

Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói từng chữ đau lòng: “Bởi vì ta sẽ không gả cho con trai của nô lệ.”

Hắn siết chặt cổ tay của ta, đỏ mắt nghiến răng:

"Ngươi nghĩ kỹ?"

Ta dứt khoát đẩy hắn ra.

Hắn gật đầu, nước mắt lưng tròng cười khổ: “Được! Được!”

“Tô Vân Khinh, nhớ kỹ, sau này gặp lại, ngươi vĩnh viễn là nô lệ của ta.”

6

Ta chạy về phía truy binh, thay vì bị hắn thay lòng đổi dạ rồi giết chết thì thà chết trong phủ thái tử còn hơn. Ít nhất ta còn giữ lại được chút ký ức giả dối kia, giữ lại được những điều tốt đẹp mà ta trộm được.

Ta quyết tâm quay về và sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Nhưng…ta lại trông thấy Triệu Phỉ.

Triệu Phỉ còn sống.

Y ngồi ngay thẳng, cổ quấn băng gạc, mặt không biểu tình nhìn ta chăm chú.

Y rõ ràng đã chết rồi.

Còn cả vết thương trên mặt nữa, sao không thấy đâu cả?

Uyển nương xông đến tát ta một cái.

“May là thái tử phúc lớn, ngươi chỉ làm tổn thương ngoài da thịt bên ngoài của người, tiện nhân ngươi sẽ không được chết yên lành.”

Ta nhớ lại, sao y có thể chỉ bị thương ngoài da, rõ ràng ta đã cắt đứt cuống họng của y, chính mắt nhìn thấy máu y chảy tràn ra đất rồi chết…

Chuyện gì đang xảy ra?

Uyển nương lại chạy đến bên thái tử: “Điện hạ, người mau hạ lệnh đi, đuổi tiện nhân kia vào ngục, vài ngày nữa đưa đi chém đầu!”

Triệu Phỉ không phản ứng, tựa như không nghe thấy bất cứ cái gì, chỉ nhìn ta chằm chằm.

“Điện hạ?” Uyển nương phát hiện ra sự bất thường của y, “Điện hạ người sao thế? Người đừng làm ta sợ.”

Uyển nương khóc lóc, lại cầm cây roi lên, hung hăng quật về phía ta cho hả giận.

Đột nhiên, roi ngừng.

Ta ngẩng đầu, trông thấy cây roi của Uyển nương dừng lại giữa không trung, bị ngăn cản.

Mà người tóm lấy là…

Triệu Phỉ.

"Điện hạ?" Uyển nương không thể tin nhìn y.

Y không lên tiếng, đi về phía ta rồi ngồi xuống.

“Mạo phạm, Vân Khinh tiểu thư.”

Ta nghe thấy y nhỏ giọng nói, sau đó bị y ôm lên.

“Điện hạ người làm gì vậy? Tiện nhân này…”

Triệu Phỉ không hề để ý tới nàng ta, nhẹ nhàng ôm ta và đưa ta vào trong phòng.

"Ngươi không phải Triệu Phỉ."

Triệu Phỉ này với Triệu Phỉ trước đó như hai người khác nhau, thần sắc y sáng trong, đoan chính, thủ lễ.

“Ta không phải.”

“Vậy vì sao ngươi lại ở trong thân xác của Triệu Phỉ?”

“Ta cũng không biết, ta nhớ sau khi bị người khác giết thì ta rơi vào trong bóng tối, ta thấy một luồng sáng rồi cứ đi theo ánh sáng đó, mở mắt ra là đã ở đây.”

“Vậy ngươi là ai? Vì sao ngươi quen ta?”

Y nhìn ta chằm chằm, đôi mắt trong trẻo, tựa như đang nhìn cố nhân cách biệt từ lâu.

“Chúng ta…trước đây đã từng gặp nhau?”

“Ừ, nhưng ta chỉ là một người khách qua đường.”

“Vậy ngươi…tên là gì?”

Y mỉm cười không nói.

Ta nhận ra, biết đâu kiếp trước y và ta có duyên phận gặp nhau, y đã từng nói tên mình cho ta nghe nhưng ta đã quên từ lâu.

“Ta tên Vân Sinh.”

Đúng là ta đã quên.

Ta lộ ra vẻ lúng túng, y mỉm cười.

“Vân Khinh tiểu thư, ta chỉ là một kẻ tầm thường, tên ta không quan trọng. ”



“Tại sao Vân Sinh lại ở trong thân thể của Triệu Phỉ?”

Ta hỏi Mệnh Thư.

[Triệu Phỉ là nhân vật quan trọng, sau khi ngươi giết y thì một linh hồn lang thang nhập vào.]

“Ta đã từng gặp Vân Sinh ở đâu?”

[Y chỉ là một nhân vật nhỏ bé, trong tác phẩm của ta có hàng vạn nhân vật qua đường như y, ngẫu nhiên gặp ngươi mấy lần, không cần để ý đến.]

Nhưng ta nghĩ, ánh mắt Vân Sinh nhìn ta vừa bi thương và u sầu, không giống một nhân vật tầm thường.

“Vậy trong cơ thể của Tô Lạc Lạc có phải cũng có một linh hồn khác như vậy?”

[Đúng.]

“Nàng ta là ai?”

Mệnh Thư không trả lời ta.

‘Triệu Phỉ’ hay nói đúng hơn là Vân Sinh hạ lệnh không cho phép bất kỳ kẻ nào tiết lộ chuyện đêm đó, Uyển nương tới tìm ta liều chết, Vân Sinh sai người nhốt nàng ta vào trong phòng.

Vân Sinh để ta nghỉ ngơi thật tốt, lúc đang định rời đi thì ta kéo y lại.

“Triệu Phỉ luôn yêu chiều Uyển nương, hành động hôm nay của ngươi vô cùng khác lạ, sẽ bị người ngoài hoài nghi.”

“Ý tiểu thư Vân Khinh là?”

“Triệu Phỉ tính tình cô quái vô thường, háo sắc khinh bạc, ngươi có thể làm bộ bị ta mê hoặc mà chán ghét vứt bỏ Uyển nương. Người bên ngoài sẽ cho là Uyển nương bởi vì ghen ghét nên vu oan cho ta hãm hại ngươi.”

“Vậy ta nên làm sao?”

“Qua đêm ở đây.”

Ánh mắt của y né tránh, có hơi bối rối và luống cuống.

Xem ra trước đây hẳn là một thiếu niên ngây ngô.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, chi là làm bộ một chút thôi.”

“Ta biết.” Y vội vàng đáp, “Vân Khinh tiểu thư với ta khác nhau một trời một vực, Vân Sinh nào dám có suy nghĩ không nên có.”

Dáng vẻ y căng thẳng như thể sợ coi thường ta.

Ta thở dài: “Ngươi không cần như thế, ta chỉ là một người hèn hạ thân bất do kỷ mà thôi.”

Y ngồi xuống, thận trọng nói: “Không phải, Vân Khinh tiểu thư là người tốt nhất mà Vân Sinh từng gặp qua.”

Ta ngạc nhiên một chút: “Ý ngươi là lúc ta phát cháo từ thiện, hành y chữa bệnh?”

Những việc đó chẳng qua là ta giả nhân giả nghĩa tiến hành để sửa đổi vận mệnh mà thôi.

Y lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy đó là khi nào? Sao ta không nhớ bản thân từng làm chuyện tốt gì nhỉ?”

Y cười: “Tiểu thư quên cũng không sao, Vân Sinh sẽ giúp người nhớ lại.”

Từ đó trở đi, Vân Sinh ở lại trong phòng của ta luôn, chỉ là ta ngủ trên giường còn y ngủ dưới mặt đất.

Đêm nào ta cũng gặp ác mộng, có khi mơ thấy mẹ ta, có khi mơ thấy Ô Lặc Hoài, có khi lại mơ thấy Tô Lạc Lạc, ta như bị bao phủ ở trong nước, muốn ngoi lên nhưng không thể cử động.

Cuối cùng ta nghe thấy một giọng nói.

Rất quen thuộc nhưng ta không nhớ nổi đã từng nghe thấy ở đâu.

“Vân Khinh tiểu thư, Vân Khinh tiểu thư…”

Ta bị giọng nói ấy đánh thức, như một người chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên được mặt nước.

Ta sốc đến mức nắm lấy tay y.

"Không sao, Vân Khinh tiểu thư, không sao."

Y an ủi ta, vẻ mặt lo lắng.

“Vân Khinh tiểu thư đừng sợ, ta ở đây, không ai có thể tổn thương người.”

Ta cầm tay y, ánh trăng chiếu vào mặt y, ánh mắt của y như mặt nước thanh tịnh, vì sao ta lại cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc?

Y rót cho ta một ly trà.

"Tiểu thư, uống nước đi."

Những lời này hình như ta cũng đã từng nghe ở đâu rồi…

Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh là thái tử nên đi tiễn hắn.

Ta đứng trong góc tường thành nhìn hắn.

Ô Lặc Hoài biết rõ ta ở đây nhưng từ đầu đến cuối không thèm nhìn ta lấy một cái, Hình như trên người Ô Lặc Hoài có gì đó đang thay đổi.

Toàn thân hắn không có chút ấm áp nào, hắn nhìn tất cả mọi người mà trong mắt chỉ toàn hờ hững và cay nghiệt.

Dường như đang nhìn một bầy sâu, bầy kiến dưới chân.

Hắn gật đầu với Vân Sinh một cái liền thúc ngựa rời đi, lúc trước hắn đối xử với Triệu Phỉ như bao gạo bao rượu nhưng vẫn lịch sự với y, mà bây giờ lại thô lỗ như vậy, rõ ràng ngay cả sự khách sáo ngoài mặt hắn cũng không thèm để ý.

Hắn muốn làm gì?

"Hoài ca ca, chờ muội một chút!"

Tô Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện, Ô Lặc Hoài quay đầu.

“Hoài ca ca, muội muốn đi cùng huynh.”

Xung quanh nghị luận ầm ĩ, người triều Chu vốn rất bảo thủ, phụ nữ muốn công khai bỏ trốn cùng trai quả thực rất đáng xấu hổ.

“Ngươi muốn đi cùng ta?”

Tô Lạc Lạc gật đầu thật mạnh.

Ta siết chặt khăn tay.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hình như Ô Lặc Hoài có nhìn về phía ta ở bên này. Hắn nở một nụ cười gian xảo.

"Ngươi nghĩ kỹ?"

Ta hơi đau lòng.

Đây là câu mà hắn đã từng hỏi ta trên thảo nguyên.

"Ừm! Lạc Lạc muốn vĩnh viễn đi theo hoài ca ca!"

Ả đứng dưới ngựa của hắn, ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt ngây thơ.

“À, còn cả con thỏ của Lạc Lạc nữa!”

Ả lôi con thỏ từ trong túi ra, nâng lên cho Ô Lặc Hoài nhìn.

Ô Lặc Hoài hơi sửng sốt, đúng, người thích thỏ là Tô Lạc Lạc không phải Tô Vân Khinh.

Dần dần, Mệnh Thư đã khiến Ô Lặc Hoài hiểu ra, người năm đó hắn yêu thực ra là một cô gái chưa từng gặp chứ không phải ta.

Tô Lạc Lạc vươn tay ra với Ô Lặc Hoài để hắn kéo ả lên ngựa.

Ô Lặc Hoài tỉnh táo lại, nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngựa đỏ rất hung dữ, không muốn cho người khác chạm vào.”

Con ngựa kia đúng là như vậy, không chịu để người khác chạm vào, ta đã từng cho nó ăn cỏ, suýt chút nữa thì bị nó giẫm chết, may là Ô lặc Hoài kịp thời đến cứu.

Nhưng Tô Lạc Lạc mỉm cười, đi về phía ngựa rồi giơ tay ra sờ sờ đầu của nó.

Con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn để mặc cho ả sờ.

Tại sao lại như thế?

Lẽ nào...

Ta mở Mệnh Thư ra, phía trên xuất hiện một dòng chữ: [Ngựa đỏ dịu dàng ngoan ngoãn để mặc cho Tô Lạc Lạc vuốt ve.]

Ô Lặc Hoài kinh ngạc nhìn ả, ả lại vươn tay ra với hắn.

Dường như Ô Lặc Hoài liếc ta một cái, mỉm cười tinh nghịch kéo ả vào trong ngực.

Trên Mệnh Thư lại xuất hiện: [Ô Lặc Hoài kéo Tô Lạc Lạc lên ngựa.]

Sau đó, mỗi một hành động của Tô Lạc Lạc, trên Mệnh Thư đều xuất hiện ngay sau đó.

Sao lại có thể như vậy?

Mệnh Thư luôn luôn dự đoán trước tương lai, lúc đầu những chuyện ta làm ở trên thảo nguyên đều là làm theo chỉ dẫn của Mệnh Thư.

Nhưng Tô Lạc Lạc, ả luôn làm xong rồi trên Mệnh Thư mới xuất hiện.

“Vân Khinh tiểu thư, người sao vậy?”

Vân Sinh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hỏi ta.

Ta nhìn y, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Chẳng lẽ linh hồn trong thân thể Tô Lạc Lạc mới là…

Người chấp bút?

Cho nên ả mới có thể khiến ngựa đỏ nghe lời, cho nên ả mới biết rõ Triệu Phỉ ngược đãi ta?

Lòng ta rối như tơ vò, trông thấy Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc trên lưng ngựa cảm thấy vừa khủng hoảng lại bất lực.

Mặc dù ta đã chấp nhận việc Ô Lặc Hoài sẽ yêu Tô Lạc Lạc nhưng nhìn thấy bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, còn là con ngựa đỏ ta chưa từng được cưỡi nên không thể nào kìm nén sự ghen tự và đau lòng đang khiến ta thất thố.

Ta sợ Ô Lặc Hoài sẽ phát hiện những giọt nước mắt của ta nhưng tầm nhìn trước mắt của ta càng ngày càng mờ đi, ta cắn môi để kìm lại nước mắt.

Đột nhiên ánh sáng trước mặt ta biến mất.

Ta ngẩng đầu nhìn thấy Vân Sinh đang đứng trước mặt ta, chặn tầm nhìn của Ô Lặc Hoài.

“Muốn khóc thì khóc đi, Vân Khinh tiểu thư, ta sẽ không để ai phát hiện ra đâu.”

Vân Sinh mỉm cười dịu dàng nói.

Ta dựa vào ngực y rồi lau khô nước mắt của mình.

Lúc này, Ô Lặc Hoài lên tiếng: “Xuất phát!”

Ngữ điệu của hắn cực kỳ không tốt, giống như đang tức giận.

“Vân Khinh tiểu thư, có người đã nói với ta, lúc trong lòng buồn đau thì ăn kẹo sẽ dễ chịu hơn.”

Y đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo hoa quế.

Kẹo này là thứ ta thích ăn nhất trước khi mẹ ta tự vẫn.

Vị ngọt đã lâu mới nếm lại nhưng không thể nào giảm bớt sự cay đắng trong lòng ta.

Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Ô Lặc Hoài, ta hỏi: “Vân Sinh, ngươi nói xem yêu là gì? Trên đời này có tình yêu nào kiên định mãi mãi không thay đổi không?”

Vân Sinh mỉm cười, cụp mắt lại.

"Vân Khinh tiểu thư, ta không biết."

Lúc chúng ta trở về, đi qua một cây cầu đá, Vân Sinh dừng lại.

“Sao vậy?” Ta hỏi Vân Sinh.

“Tiểu thư, Vân Sinh đã từng nghe một câu chuyện xưa, người có muốn nghe không?”

Ta gật đầu rồi nhìn y.

“Phật Đà A Nan yêu một thiếu nữ, Phật Tổ hỏi người ‘Con thích cô gái đó đến nhường nào?’, A Nan đáp…”

“Nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ mong người con gái đó đi qua cầu.”

Y chưa nói xong, ta đã tiếp lời.

Y chớp chớp đôi mắt, ngạc nhiên khi ta cũng biết.

Lúc trước khi trốn về từ Bắc Địch, khi ta đi qua cây cầu đá đã từng gặp một lão hòa thượng.

Ông ấy rất già, râu và tóc đều bạc trắng, và ông ấy còng lưng hỏi ta có thấy một hòa thượng trẻ tên là Giác Không không.

Ta lắc đầu.

Ông ấy nheo mắt nhìn ta một lúc, sau đó mỉm cười và quay đầu vừa rời đi vừa lớn giọng nói: “Nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng đổ...”

Sau đó mọi người nói cho ta biết lão hòa thượng đó ở trong một cái miếu đổ nát ở sâu trong núi.

Thì ra trong miếu còn có một hòa thượng trẻ nữa, một buổi sáng sớm ba năm trước, có người đi đến dịch trạm Bắc Địch thì thấy Giác Không.

Bọn họ đều hỏi hòa thượng trẻ đi đâu, y vuốt cằm nói chỗ cần đi.

Mọi người nhìn hòa thượng trẻ một mình bước đi trên con đường đầy cát vàng nơi biên thùy.

“Vân Khinh tiểu thư, trên đời này thứ thay đổi nhanh nhất không gì qua được lòng người, nhưng nếu người hỏi ta yêu là gì…”

Giọng nói chầm chậm của y bị gió thổi tan.

“A Nan hóa thân thành cầu đá, ngàn năm sau khi thiếu nữ đó đi qua câu cầu, ngài ấy không yêu cầu xa vời nàng phải ở lại. Giữa thế gian mênh mông này gặp lại được nhau, chỉ cần người bình an là ta yên lòng, ta nghĩ đây chính là tình yêu mà ta hiểu được.”

Ta không hiểu, không muốn chiếm hữu, không cần tình yêu đáp lại sẽ là tình yêu như thế nào.

“Nếu trong lòng thích một người, vậy thì cứ yêu đi, cần gì quan tâm tạo hóa trêu ngươi hay sự thay lòng đổi dạ của con người chứ?


Nhấn để mở bình luận

Mệnh Thư