Mệnh Thư


Phiên ngoại.

Nếu không có sự thức tỉnh này có lẽ tôi vẫn sẽ mãi kẹt trong vòng lặp và Tô Lạc Lạc trở thành tác giả thực sự của thế giới này.

Tác giả cần tiếp tục sáng tạo ra những câu chuyện.

Tôi lấy Mệnh Thư ra đặt bút viết:

“Ngày 28 tháng 04 năm 2022, tại một quán cà phê của thành phố A…”

Cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng theo từng con chữ xuất hiện dưới ngòi bút của tôi, dần dần xuất hiện tiếng nói, âm nhạc, và mùi hương cà phê, biến thành một quán cà phê.

Tôi viết tên “Ô Lặc Hoài” và “Vân Sinh” nhưng ngay sau đó cái tên liền biến mất.

“Sao lại như vậy?”

Mệnh Thư lên tiếng: “Nếu nhân vật hoàn toàn kiên định thì có thể thức tỉnh, giống như lúc đầu cô thoát khỏi sự kiềm chế của Tô Lạc Lạc, phá vỡ sự sắp đặt của chính mình thì hai người này cũng đã phá vỡ gông cùm của tác giả, họ không còn là nhân vật của cô nữa.”

Thôi, vốn dĩ định sắp xếp lại kết cục tốt đẹp cho bọn họ, nếu đã vậy thì để họ tự lựa chọn sống cuộc sống của mình đi.

Tôi bước ra đường, nhìn những tòa nhà cao tầng, dòng người vội vã đi lại dưới ánh đèn neon nhấp nháy.

Tôi giống như một vị khách qua đường đang quan sát thế giới này, nhìn bọn họ đi về phía tôi, tôi thấy vận mệnh của mỗi người.

Tôi biết, tương lai sẽ có nhiều người thức tỉnh thoát khỏi sự sắp đặt của tôi và làm chủ cuộc đời của chính mình.

Bất kể giàu sang hay nghèo hèn, thông minh hay ngu xuẩn, chỉ cần bọn họ nhìn thấu cũng như tin tưởng vào nội tâm chính mình thì có thể thức tỉnh, tự bản thân trở thành tác giả của cuộc đời mình.

Lúc tôi đang băng qua đường, đi về nhà mình, xung quanh vang lên tiếng hét.

Tôi quay đầu, phát hiện một chiếc xe đang mất lái tông vào tôi.

Thực ra khả năng của tác giả cũng có hạn, trong mỗi một câu chuyện không có thần linh tồn tại, họ cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ bị thương và cũng chết.

Mặc dù có thể quyết định vận mệnh của con người nhưng không thể xuyên tạc thiết lập một cách tùy tiện. Giống Tô Lạc Lạc xuyên tạc lần trước đã khiến thế giới đó sụp đổ mạnh mẽ, cho nên tôi không thể không rời khỏi Ô Lặc Hoài để nhanh chóng sửa chữa nó.

Tác giả đặt ra những bối cảnh thô sơ, thế giới sẽ tự vận hành, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Như giây phút này, tôi cũng không ngờ rằng sẽ có chiếc xe mất lái tông vào tôi.

Đột nhiên có người kéo tôi ra, giúp tôi tránh được chiếc xe đó, chiếc xe đâm vào lan can, bác tài say khướt chạy xuống

“Cô không sao chứ?”

Nghe thấy giọng nói ấy tôi chợt ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Vân Sinh.

Y mặc bộ đồng phục học sinh, sau lưng đeo ba lô, tôi không nhìn thấy được tương lai của y bởi vì y đã không còn là nhân vật của tôi.

Tôi cười lắc đầu.

Y gật đầu với tôi, sau đó quay người rời khỏi, tôi trông thấy y chạy đến một quán ăn lề đường bán miến vịt, nơi đó có một phụ nữ trung niên đang bận rộn.

Vân Sinh giúp bà đấy đóng gói đồ đạc, bà ấy nói: “Đừng làm nữa, con mau về học bài đi.”

“Mẹ, để con giúp mẹ rồi chúng ta cùng về nhà.”

Một vị khách quen ở đó trêu ghẹo: “Bà chủ ơi, con trai bà lần nào cũng đứng nhất toàn trường, bà lo lắng gì chứ.”

Tôi mỉm cười nhìn bọn họ, Vân Sinh cuối cùng cũng có mẹ rồi, y sẽ không còn cô đơn nữa.

Hình như cảm nhận được, y ngẩng đầu nhìn về phía tôi, chúng tôi bèn nhìn nhau cười.

Tôi quay người đi vào khu chung cư.

“Ánh mắt của y luôn dõi theo cô, có vẻ cô và y còn chuyện phía sau nữa đấy.”

Mệnh Thư thì thầm.

Ta bước vào thang máy, bên cạnh có hai nữ sinh đang nhỏ to: “Ê mày nghe gì chưa, nghệ sĩ hạng A, Lục Hoài chuyển đến khu chung cư này ở đấy.”

“Thồi, sao có thể chứ, người ta có tiền như vậy ai lại đi ở trong một khu chung cư bình thường?”

“Nhưng mà hai ngày trước có người phát hiện ra anh ấy, mặc dù đeo khẩu trang nhưng người ta là fan cứng của ảnh, nhìn cái là nhận ra liền.”

“Chắc là người giống người mà thôi.”

Tôi đứng trước cửa nhà mình, một lúc lâu không mở được cửa.

“Có chắc là mật mã này không vậy?”

Tôi hỏi Mệnh Thư.

“Sai đi đâu được, lần này tôi cố tình tìm một chung cư có điều kiện cho cô, tiền thuê mắc lắm đấy.”

“Nhưng sai mật mã ba lần rồi.”

“Chờ xí, tôi đi hỏi chủ nhà xem sao.”

Mệnh Thư nói.

Đột nhiên, một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh, nhanh chóng ấn mật khẩu, cửa mở ngay lập tức.

Tôi sững sờ, quay người lại nhìn người kia, hắn đeo khẩu trang nhưng lại rất quen thuộc.

Từ từ, sao người này lại biết chính xác mật khẩu nhà tôi?

“Đây là nhà tôi, sao anh lại biết mật khẩu?”

Hắn hờ hững khoanh tay trước ngực, nói: “Đây là nhà tôi vừa mua hôm trước.”

Mệnh Thư lên tiếng: “Đã tra được, chủ nhà độc ác, ký hợp đồng thuê nhà với tôi rồi bán nhà cho người này luôn. Đúng là lòng người thay đổi, thế giới đang suy tàn rồi.”

Thang máy mở ra, một đám người đi tới, hắn kéo tôi vào nhà rồi đóng cửa lại.

Căn phòng tối om, chúng tôi gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

“Anh làm gì vậy?”

Hắn buông tôi ra rồi bật đèn.

Đồ đạc bên trong quả thực là rất tốt, bao gồm máy chơi game, máy chạy bộ và máy giặt, đầy đủ mọi thứ, không giống như những gì một căn hộ trong tầm giá này được trang bị.

Điều kỳ lạ là tất cả nội thất và trang thiết bị đều dành cho hai người, dép và cốc đều là đồ đôi.

“Anh chàng này hình như đã có kế hoạch từ trước. Tôi đã kiểm tra và phát hiện ra rằng anh ta đã mua căn hộ sau khi biết chúng ta thuê ở đây, anh ta còn trang trí căn nhà suốt đêm qua.”

“Vậy chắc là anh ta có nhiều tiền.”

Nói chung là để không thu hút sự chú ý, người viết cần giảm thiểu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt để có thể viết truyện mà không bị quấy rầy.

Cho nên ở mỗi thế giới, ngân sách của tôi đều rất eo hẹp, lần này Mệnh Thư thấy tôi lúc làm Tô Vân Khinh khổ quá nên mới hào phóng thuê cho tôi một căn chung cư khá tốt.

“Ừm, đây là căn mà tôi đã thuê với chủ nhà trước…”

Nếu chủ nhà mới này không chịu nhận và đuổi tôi ra ngoài thì vị tác giả chưa giàu có này sẽ chết rét vì tuyết lạnh.

Hắn chỉ vào một phòng ngủ, bình tĩnh nói: “Cô ở phòng kia, tôi ở phòng khác”

Share đôi?

“Nhưng…”

“Cô có thể coi tôi như không tồn tại, nước sông không phạm nước giếng.”

Hắn lười biếng nói rồi đi vào phòng tắm.

“ y, anh tên gì thế.”

Hắn không thèm quay đầu.

"Lục hoài."

Lục hoài?

Lục hoài!

Là nghệ sĩ mà hai cô học sinh kia nhắc đến trong thang máy?

Tôi bước vào bếp, mở tủ lạnh ra trợn mắt há mồm.

Tôi chưa bao giờ thấy một chiếc tủ lạnh nào chứa đầy đủ các loại thực phẩm như vậy.

"Nhân tiện, cô muốn gì thì dùng."

Giọng hắn phát ra từ phòng tắm.

Tôi cong môi, tôi là một nhà văn sống một cuộc sống vất vả và giản dị như vậy, nhưng con người này khá sang trọng.

Tôi không khách sáo nấu một bát sủi cảo.

Tôi lấy Mệnh Thư ra, vừa ăn vừa cố gắng kiểm tra vận mệnh của Lục Hoài.

Trống rỗng.

“Cô còn chưa rõ sao? Hắn cũng không phải nhân vật của cô.”

Mệnh Thư nói.

“Chưa đoán ra hắn là ai à?”

Tay tôi run lên, chiếc bát tuột khỏi tay, nó rơi xuống sàn vỡ thành từng mảnh, đùi tôi bị nước nóng làm bỏng rát đỏ ửng.

Lòng tôi rất rối bời, dọn dẹp mảnh vỡ lung tung lại bị đứt tay.

Đột nhiên cơ thể tôi nhẹ bẫng, bị người khác ôm lên.

Một, hai giọt nước nhỏ xuống trán tôi, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được gương mặt của hắn.

Tôi gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Đầu hắn ướt sũng, trên mặt nở một nụ cười, đôi mắt hắn như đang phát sáng.

“Sao lại làm mình bị thương thế này?”

Tôi bật cười, hắn lại đến tìm tôi rồi.

“Đã lâu không gặp, Ô Lặc Hoài.”

Hết.


Nhấn để mở bình luận

Mệnh Thư