Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử



Cô nằm ở trên sofa tức giận nhìn hắn chăm chăm, không nhiều lời mà cho ăn ngay một bạt tai sau đó đứng lên sửa sang lại quần áo rồi rời đi, Xích Diễm ngồi đó đưa tay sờ sờ má nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy cho đến khi cánh cửa đóng lại, hắn cúi đầu rồi chậm rãi lắc đầu:
" Bị giận rồi".
Tiểu Hắc trở về phòng đóng tất cả các cửa rồi khoá trái, cô không thể làm gì được hắn, tên khốn chết tiệt đó ngay cả khi bị cô đâm vài nhát đao cũng vui vẻ mà cười, Tiểu Hắc chưa bao giờ gặp trường hợp này, bất lực vô cùng.

Nếu đã không thể đấu lại thì chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Cô ngồi lên giường, thở dài rồi lấy bức thư ra xem, trong như công tước phu nhân bày tỏ sự nhớ nhung và hỏi khi nào cô sẽ trở về, dù ở lại đó 2 năm thì khi lễ Tết chắc cũng được về thăm nhà, tiểu thư nhỏ đang ở nhà náo loạn.
Tiểu Hắc thực sự rất lo lắng, vừa nãy cô tát hắn, vậy thì làm sao có thể xin phép trở về ngày lễ được? Cái tên điên đó lòng dạ tuy không nhỏ nhen nhưng là kẻ không cho không ai bất cứ thứ gì, chắc chắn cô phải trao đổi một thứ gì đó thì hắn mới đồng ý.
Cô lắc lắc đầu cố gắng không suy nghĩ nhiều, việc quan trọng bây giờ chính là hồi âm cho công tước phu nhân, không nên để chị ấy lo lắng, chỉ cần bảo bản thân ở nơi này rất tốt, có cơ hội sẽ về Đế Quốc là được.
Sau khi đã viết xong, Tiểu Hắc nhanh chóng đưa bức thư này cho Lương Tri, anh nhìn chăm chăm vào cô mà chẳng nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay lên che mặt rồi xoay đầu ảo não rời đi, cô thực sự không biết dáng vẻ đó là có ý gì, cho đến khi gặp được thập tam công chúa.
Sáng hôm sau, thập tam công chúa đã đến dinh thự của anh trai từ rất sớm, đứng ở trong vườn hoa ngó đông ngó tây, Xích Diễm đêm đó không lẻn vào phòng của hộ vệ được, cho nên giấc ngủ cũng không được tốt lắm, vậy nên dậy từ khuya.
Người đàn ông mang trong mình vô vàng những tổn thương đi ra ngoài hoa viên dạo mát liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, liền nhận ra đó chính là đứa em gái bé bỏng.
Xích Hương Hương đứng ở mộc góc bất an nghĩ ngợi.

Đến mà không báo trước thì đúng là không lịch sự, nhưng mà thực sự như bị ma xui quỷ khiến, cả đêm khó ngủ yên, chỉ muốn đến nơi này sớm một chút để có thể gặp được người ngày đêm trông ngóng.

Thập tam công chúa thở dài chống tay lên bức tường rồi dần dần bị suy nghĩ tiêu cực nhấn chìm trượt một đường ngồi xổm xuống, đang lúc rối bời thì nghe thấy phía sau có một giọng nói âm u:
" Làm gì đấy?".
Cô vội đứng lên rồi xoay người ra phía sau, nhìn thấy hắn đang nghiêm nghị khoanh tay, cô lắp bắp:
" Hoàng...!hoàng huynh...".
Xích Diễm giọng nói không hề mềm mỏng như khi nói chuyện với ai kia, dò xét nhìn em gái rồi lên tiếng:
" Đến không thông báo, còn muốn đào góc tường nhà ta lên à?".
" Muội không có" - Xích Hương Hương huơ tay loạn xạ nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn đầy chán ghét của người đàn ông.
Xích Diễm đưa cặp mắt cá chết về phía cô rồi nhanh chóng nói:
" Không có thì về đi".
" Muội...!muội muốn đến...!tìm Tiểu Hắc".
Người đàn ông cố gắng không nghiến răng lẩm nhẩm:
" Ta đoán có sai đâu, ý đồ đào góc tường rất rõ ràng".
" Hả, huynh đang nói gì vậy?" - Xích Hương Hương không nghe rõ mà hỏi lại.
" Về đi, người mà muội tìm không có ở đây" - Hắn lạnh nhạt lên tiếng rồi xoay người đi vào trong, thật là phiền mà, chẳng biết tên nào đã mở cửa cho Xích Hương Hương vào, hắn mà tìm ra thì bẻ cổ ném vào đại điện để làm đồ chơi cho Khả Diệu.
Xích Hương Hương có chút khó tin đi theo phía sau rồi hỏi nhỏ:
" Sao lại không có ở đây chứ?".
" Không có, ai biết, về đi, còn nấn ná thì lát nữa bị báo cắn đứt một cái tay thì đừng có khóc".
" Huynh nói cho muội nghe Tiểu Hắc đã đi...!a, Tiểu Hắc" - Xích Hương Hương chưa nói hết câu liền thấy ở trên lầu bóng dáng vô cùng quen thuộc, cô mừng rỡ vẫy vẫy tay rồi kêu lớn tên đối phương.
Tiểu Hắc nhìn thấy cũng cười đến sáng lạn:
" Công chúa".
Xích Hương Hương phấn khích đến mức vô tình đẩy người trước mặt ra rồi lao đi như một cơn gió, người đàn ông bị huých trúng nhíu mày, dáng vẻ muốn giết người đến nơi..


Nhấn để mở bình luận

Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử