Minh Nguyệt Đi Tìm Nam Nhân Cường Tráng


Ta mạnh tay véo một cái vào tay, đau đến chảy nước mắt.

Ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hoàng thượng, cười đau khổ: "Hoàng thượng, chẳng lẽ, ngài thật sự là cha của ta?"

Quý phi mặt lạnh định quát mắng, ta đã nhanh nhẹn xắn tay áo: "Mẫu thân nói, nếu có ngày gặp phụ thân, chỉ cần cho người thấy điều này, người sẽ hiểu."

Mặt trong khuỷu tay trái của ta có một nốt ruồi đen.

Hoàng hậu kinh ngạc kêu lên: "Hoàng thượng, ngài cũng có một nốt y hệt ở chỗ đó."

"Năm đó mẫu thân mang ta lên phía Bắc, giữa đường gặp một nữ nhân khác cũng đi kinh thành tìm chồng, hai người đồng hành. Chẳng ngờ nữ nhân đó giữa đường mắc bệnh nặng, mất mạng, để lại đứa bé bằng tuổi ta."

"Mẫu thân chỉ có thể mang theo, vào kinh thành biết cha đã do gia đình chọn vợ, mẫu thân không muốn làm thiếp, cũng không muốn cha khó xử, nên quyết định trở về."

"Không ngờ đứa bé mắc bệnh nặng, may nhờ Hầu phủ giúp đỡ, mới giữ được mạng."

"Đứa bé ốm yếu từ nhỏ, mẫu thân không thể mang theo bên mình, nên nhờ Hầu phủ nuôi dưỡng. Còn mình thì lặng lẽ rời đi."

Nước mắt ta rơi xuống đất: "Tính tình mẫu thân thế nào, chắc hoàng thượng hiểu rõ. Bà tuyệt đối không chịu làm thiếp, càng không làm vợ lẽ không chính thức. Bà không thể để lại con mình mà một mình bỏ đi."

Sắc mặt Hoàng thượng rung động, từ căng thẳng dần dần dịu đi, giọng đầy nuối tiếc: "Đúng vậy, là trẫm, trẫm có lỗi với mẹ con, năm đó cũng vì tình thế ép buộc..."

Ta cười lạnh trong lòng.

Giờ thì nói tình thế ép buộc, năm đó nếu thật sự tìm đến, người dám lớn tiếng tuyên bố không?

Quý phi không dễ dàng bỏ qua cơ hội, Khánh Nguyên nghiến răng: "Hoàng thượng, đó đều là lời bịa đặt của Bắc Trấn Hầu phủ, hoàng thượng không thể tin."

"Bắc Trấn Hầu phủ năm xưa biết rõ sự tồn tại của Tống phu nhân, nhưng giấu diếm, chỉ vì vị trí vương phi, đó là tội khi quân, hoàng thượng không thể dung túng."

Bắc Trấn Hầu và Đơn Cẩn đang tạm thở phào, lập tức căng thẳng trở lại.

Khánh Nguyên nhìn chằm chằm ta: "Uy nghiêm của hoàng thượng không thể xâm phạm, ta khuyên ngươi khai thật, hoàng thượng sẽ nghĩ tình ngươi là cô nương quê mùa, có thể tha mạng."

Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc chắc?

Lúc này mà phản cung, dù sống sót, cả đời sau cũng chỉ ở trong lồng.

Ta thất vọng thở dài: “Khánh thế tử, ngày đầu tiên ta đến kinh thành, ngươi đã định sàm sỡ ta, kết quả bị ta đánh đến mức m.ô.n.g gần nứt ra, không ngờ ngươi thù dai vậy..."

Mặt Khánh Nguyên đỏ bừng: "Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì..."

Hắn còn định tiếp tục chửi mắng, Khánh Quốc Công đã kéo mạnh hắn lại.

Ta lạnh lùng liếc cha con họ, rút từ tay áo ra một phong thư cũ: "Hoàng thượng, đây là thư mẫu thân ta để lại trước khi đi, ngài có thể tự xem."

Tiểu Quế Tử lên nhận thư, dâng lên hoàng thượng.

Hoàng thượng đọc xong mắt đỏ hoe, cuối cùng đứng dậy, đi đến bên ta đỡ ta dậy, thở dài: "Minh Nguyệt, là trẫm có lỗi với con, có lỗi với mẫu thân con. Truyền chỉ của trẫm, phong Minh Nguyệt làm Minh Nguyệt công chúa, hưởng ngũ thiên hộ."

Ta tiến lại gần, thì thầm: "Phụ hoàng, con không cần tráng sĩ nữa, bây giờ con thích người yếu đuối."

Hoàng thượng ngỡ ngàng, rồi bật cười: "Được, vậy trẫm ban hôn cho con và thế tử Bắc Trấn Hầu phủ."

"Đơn Cẩn, ngươi không được phụ lòng trân châu của trẫm."

Đơn Cẩn cúi đầu chạm đất: "Tạ ơn hoàng thượng."

Bắc Trấn Hầu phủ vô sự, Quốc Công phủ thì thảm hại.

Đêm giao thừa vốn là lúc vui chơi, họ không có chứng cứ rõ ràng đã vu cáo hoàng hậu, vu cáo Bắc Trấn Hầu phủ.

Quý phi bị giáng xuống quý nhân, Khánh Nguyên bị tước thế tử.

Khánh Quốc Công già yếu, hoàng thượng không phạt, nhưng từ nay Quốc Công phủ không còn được kế thừa tước vị.

Tức là khi Khánh Quốc Công mất, cơ nghiệp trăm năm của Quốc Công phủ sẽ tan biến.

Phiên ngoại 1

Trên xe ngựa trở về, Đơn Cẩn nhìn ta chằm chằm.

Ta lườm: "Nhìn cái gì, đây là thái độ chàng đối với công chúa sao?"

"Nàng biết chữ, còn biết viết?" "Có gì lạ, mẹ ta từng là tài nữ, chẳng phải vì vậy mà được công tử kinh thành để mắt sao?"

Chàng nhướng mày: "Hôm trước nàng đòi giấy của Hồ Châu, là để dùng vào việc này sao, tại sao không nói sớm? Trong thư nàng viết gì?"

Ta cúi mắt: "Ta bắt chước chữ của mẹ, viết một bức thư giải thích chuyện năm xưa, bày tỏ tình cảm, hy vọng mẹ không đội mồ lên đánh ta."

Bắc Trấn Hầu nói với hoàng thượng, phần lớn là sự thật.

Năm đó mẹ ta mang theo hai đứa trẻ vào kinh, một đứa là nhặt trên đường.

Nhưng khi rời đi, bà nói đứa bé còn lại là con bà.

Thực ra bà không nỡ để con mình lại nơi hổ sói.

Và bà không hề vương vấn hoàng thượng.

Bà một mình nuôi ta lớn, dạy ta sinh tồn, dặn dò ta không tin nam nhân.

Trước khi chết, bà để lại cho ta một hộp, nói nếu có ngày ta bối rối về thân thế, hãy mở ra.

Sau khi Đơn Đại ám sát ta, ta mở ra.

Biết được nguyên nhân hậu quả, nhưng trong thư mẹ ta mắng hoàng thượng là kẻ xấu, không thể để hoàng thượng biết.

Bất đắc dĩ, ta phải bắt chước chữ mẹ, viết thư khác, tô hồng Bắc Trấn Hầu phủ, bày tỏ tình cảm.

Viết đến mức ta buồn nôn, mấy ngày ăn không ngon.

May mắn, nguy cơ đã qua.

Mọi người hỏi ta có hận hoàng thượng không?

Không yêu, cũng không hận.

Ta cả đời này gọi ông ấyi là cha, nhưng không bao giờ yêu thương như cha.

Ta sẽ tận hưởng, sống hết mình, không thể phụ danh xưng công chúa này phải không nào?

Phiên ngoại 2

Mười tháng mang thai, ta sinh hạ một bé trai khỏe mạnh.

Khiến Bắc Trấn Hầu và phu nhân vui mừng khôn xiết.

Họ vốn nghĩ với thể chất của Đơn Cẩn, sẽ sinh ra đứa trẻ ốm yếu, ngày ngày cầu thần bái Phật.

Tiệc đầy tháng, Đơn Cẩn ôm bé vui vẻ, nhưng bé giật tóc chàng không buông, kéo rụng cả nắm.

Còn ị lên tay chàng.

May là con ruột, không thì chắc ném xuống hố phân rồi.

Đây là cháu đầu của hoàng thượng, người rất thích, còn ban tên là Vạn Phúc.

Ý nghĩa tốt, nhưng tên xấu quá, như tiểu thái giám vậy.

Con trai khỏe mạnh của ta rất không hài lòng, vạch tiểu tiện, phun thẳng vào mặt hoàng thượng.

Ba tháng liền hoàng thượng không gọi, đến khi trời lạnh không mặc quần xẻ, hoàng thượng mới gọi ta đưa bé vào cung.

Đơn Cẩn vẫn yếu, ho khan liên miên...

Nhưng không ảnh hưởng đến khả năng của chàng trong những việc khác.

Vạn Phúc một tuổi, ta lại mang thai.

Đơn Cẩn hai tay ôm ta, thì thầm: "Lần này chúng ta phải sinh con gái, con gái sẽ ngoan hơn."

Ai ngờ, sau này chàng là người phải quỳ gối làm ngựa cho con gái hai tuổi cưỡi.

Hê hê

Ta không làm được, nhưng con gái ta làm được, ta rất vui!

(Hoàn)


Nhấn để mở bình luận

Minh Nguyệt Đi Tìm Nam Nhân Cường Tráng