Mỗi Ngày Đều Bị Hoàng Đế Ca Ca Thao


Đạo Lan từ xa hất tay một cái một chiếc mặt nạ da người hất ra xa để lộ khuôn mặt hoàn toàn xa lạ với con mắt bị đâm trắng xóa.

Tên kia sau khi phát hiện mình bị lộ sơ hở liền đẩy cái xác về phía đám người bọn họ rồi quay lưng bỏ trốn.

Cái xác trắng xóa cứng đờ hướng bọn hắn bay tới, nhưng chẳng ai đỡ. Tất cả đều là lùi một bước tránh né cái xác.

Lúc này người của Cái Bang dường như tỉnh táo hơn bọn họ, nhanh chân đuổi theo tên kia.

Bên này Đạo Lan đang nhíu mày một cái rồi phi thân lên cao, dùng sáu phần công lực tung một chưởng đánh tới. Mà hắn thì đúng lúc tung hoả mù, nên tất cả không biết được sau lớp sương khói mù mịt đó tên kia có bị thương hay không.

Bốn vị Tả Hữu hộ pháp của hai giáo phái cùng ba vị trưởng lão của Cái Bang vì điều này mà tất cả đều phải dừng bước trước lớp hoả mù đó không ai dám tiến tới, bởi chẳng ai dám chắc trong lớp sương mù này có độc hay không.

Hai phe hai cánh mấy cặp mắt nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập sự nghi ngờ dành cho đối phương. Họ không thể biết được đối phương đang nghĩ gì, với thế cục như hiện tại nếu không phải ngươi diệt ta thì sẽ là ta diệt ngươi. Căn bản không có cái gọi là nhường nhịn.

Ánh mắt như chiếm trọn tia lửa cực quang , nhìn nhau như hận không thể khiến đối phương chết thành trăm mảnh. Hai bên không ai lên tiếng, không ai mở miêng cứ như vậy một đường đánh tới.

Sức mạnh hai bên ngang tài ngang sức dù gần như đã dốc hết lực vẫn là không thể phân thắng bại .

Đạo Lan từ trên cao nhìn xuống, đằng sau là môn sinh chém giết đằng trước lại không phân thắng bại , nếu đánh tiếp thì cả hai đều tổn thương lớn, mà tên ban nãy....

Dường như ngẫm ra được điều gì đó, Đạo Lan dùng Thiết Sa trưởng đánh tới đám trưởng lão cái bang kia, khiến tất cả bọn họ chú ý tới y , lúc này y với lên tiếng giải thích.

" Ba vị trưởng lão của Cái Bang hôm nay đến đây ngoài việc đòi đạo lý ra không biết còn chuyện gì khác không? "

Biết rõ đám người kia đối với câu hỏi này sẽ bày tỏ rất nhiều bất mãn nên không để họ trả lời y đã tự mình lên tiếng

" Thứ cho Đạo mỗ nói thẳng. Đạo lý của mấy người không nên tìm đến bọn ta. Vốn dĩ là đám người mới gia nhập Cái Bang các người đắc tội với ta trước. Bị ta diệt môn, bắt gà doạ chó, hết đường với chạy vào Cái Bang của các ngươi nương thân. Lợi dụng lòng tốt của các ngươi , nói ta ức hiếp người quá đáng, có ý định đoạt chức minh chủ võ lâm. Thật nực cười! Đạo Lan ta trước giờ trong sạch không làm hại bất kì ai. Ăn miếng trả miếng là chuyện thường tình của giang hồ. Một đạo lý cỏn con như vậy mà các Trưởng lão đây còn không hiểu sao?"

Đám người Trưởng lão kia mắt to mắt nhỏ nhìn nhau không ai đáp câu nào. Đạo Lan quay ngẩng cao đầu nói tiếp

" Ngược lại là đám người các ngươi bị lợi dụng mà không biết. Tên ban nãy dùng thuật dịch dung để tạo nên khuôn mặt của Tạ giáo chủ, nhìn cách ăn mặc thì đúng Cái Bang phái . Chỉ là.... trong giang hồ trước nay đều nói, Cái Bang ngoài thông tin nhạy bén thì mọi mặt còn lại là chính trực thiện lương, thế nào mà lại dùng mưu hèn kế bẩn, lấy một kẻ vô danh tiểu tốt dịch dung thành Tạ giáo chủ còn ác độc đâm mù hai mắt hắn để cho giống Tạ Quan Hồng uy hiếp ta?"

Càng về cuối ngữ khí của y càng trầm ổn lên cao lại xuống thấp, chính là kiểu nhấn nhá khiến người ta muốn tức mà không tức được, muốn mắng mà không mắng được, muốn cãi... mà không cãi được!

Nghe Đạo Lan nói đến đây ba vị trưởng lão của Cái Bang phái bắt đầu nhận thức được vấn đề. Dường như đúng là họ bị lừa....

Trận chiến kết thúc, Đạo Lan dẫn người của hai giáo về, trước khi đi còn không quên ngỏ ý tốt, muốn hay không hắn mang người cùng thuốc đến trợ giúp.

Cái Bang phái lần này mà đồng ý không khác đem hết mặt mũi vất đi, thừa nhận mình sai, từ đây không hơn không kém chấp nhận làm một con chó phục tùng dưới hai đại giáo phái?

Mà Bang chủ lại là người coi trọng danh tiếng, chuyện này một khi bị đồn ra ngoài ông ta không điên lên với là chuyện lạ.

Vì vậy Cái Bang từ chối sự giúp đỡ này đưa tất cả các đồ đệ của Cái Bang về trị thương mà không cần sự giúp đỡ của Kình Tân Bản Giáo cùng Đồng Linh giáo.

Về đến Bản giáo Đạo Lan lệnh cho người phân ra chữa trị các đồ đệ bị thương. Còn bốn vị hộ pháp cùng phó giáo chủ hai giáo vào bàn chuyện của Cái Bang phái.

Vừa rồi trận đánh đang diễn ra thì một tên vô danh tiểu tốt có khả năng là người của Cái Bang phá vỡ thế cân bằng. Từ đâu lại lôi ra một Tạ Quan Hồng không rõ sống chết cũng không rõ thật giả.

Đặt ra một giả thiết. Nếu Tạ Quan Hồng thực sự bị Cái Bang bắt đi thì sao ngay từ đầu không mật báo đe doạ ? Mà lại dùng cách đánh trực diện để cả hai bên thương tổn lớn như vậy?

Cũng còn chưa nói tên được coi là " vô danh tiểu tốt " ban nãy vào thời khắc quan trọng như vậy lại đưa Tạ Quan Hồng ra. Rõ ràng là muốn tăng hiềm khích cho hai bên để tất cả cùng nhau rơi xuống vực sâu, đuổi cùng diệt tận không thể cứu vãn, để tên đó làm ngư ông đắc lợi.

Trên người thì mang cái danh Cái Bang nhưng bên trong lại phục tùng một kẻ khác. Cái Bang lần này khó giữ được bình yên...

Cũng chỉ vì một lần diệt môn mà gây cả một đại hoạ về sau... Thực sự lần này do y quá hấp tấp rồi!

Phân tích xong mọi chuyện y phái người trà trộn vào Cái Bang. Cái Bang bây giờ hỗn loạn thành đoàn, trà trộn vào là việc dễ như trở bàn tay.

Còn chưa nói vị ngư ông đắc lợi kia thực sự lợi hại, dùng danh Cái Bang để gây loạn với hai giáo .... Người này chắc chắn là nhắm đến minh chủ võ lâm đi, bằng không Cái Bang cũng không bị hỗn loạn như bây giờ, mà bản thân vị kia cũng không phải tốn nhiều công sức đến như vậy.

---------

Hiện tại đối với nội tình Cái Bang mà nói chính là người không phục ta, ta không phục người.

Ba vị trưởng lão hôm trước dưới lời chỉ dẫn của Đạo Lan đã âm thầm tra xét đám người trong giáo.

"Tạ Quan Hồng" trong thời khắc quan trọng nhất lại xuất hiện, mà người đưa hắn đến lại là người của Cái Bang.

Cái Bang trước nay đúng thật là nơi tụ tập của một đám ăn mày nhưng không phải kẻ âm thầm hay đâm sau lưng người khác. Chuyện này xảy ra là ngoài dự đoán, họ căn bản không nghĩ rằng Cái Bang lại là mục tiêu mà kẻ khác nhắm tới để gây hấn tiêu diệt.

Mà chuyện Tạ Quan Hồng mất tích, nếu bọn không tham gia trận chiến kia chưa chắc bọn họ đã biết.

Càng nghĩ càng tức, ba vị trưởng lão đi tìm Bang Chủ để cùng nhau tìm kế sách vạch mặt kẻ đang âm thầm điều khiển chuyện này.

Mà nhắc đến đây bọn họ cũng vô cùng lo lắng, Bang Chủ của bọn họ ngày càng bế quan càng nhiều, sắc mặt lúc nào cũng trắng bệch, nhìn như không có tinh thần. Đã mời mấy đại phu có tiếng nhưng tất cả đều lắc đầu rời đi. Riêng Bang Chủ của bọn họ lại vô cùng thong thả mà nói " Đều lão nhân* hết rồi, cố cũng chẳng để làm gì, thôi thì cứ thuận ý trời đi!"

* Lão nhân: người già

Đám người trưởng lão cùng giáo chúng vốn dĩ không chấp nhận điều này nhưng thực sự tuổi tác của Bang Chủ cũng cao rồi, đích thực là không nên cưỡng cầu.

Đến tiền thính báo chuyện này lại với Bang Chủ, Bang Chủ bọn họ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng là nói mấy người bọn họ cứ về trước chuyện này để lão tính.

Cuộc nói chuyện kéo dài chưa đến nửa canh giờ liền kết thúc.

Sau khi bọn họ rời đi, lão Bang Chủ liền đứng dậy đóng cửa phòng đi đến bên kệ sách đưa tay xoay chiếc hộp gỗ màu nâu điêu khắc vô cùng tinh xảo sáng bóng. Lúc này bức tường sau bức tranh Thủy Mặc mở ra, bên trong là mật đạo le lói ánh nến đang cháy. Lão một đường tiến thẳng vào trong, không chút do dự hay nghi ngờ.

Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn hơn một tháng, Cái Bang cùng Đồng Linh Giáo hay Kình Tân Bản giáo đều không có động tĩnh.

Mà Đạo Lan bên kia cũng đã dùng một tháng này để suy nghĩ toàn bộ khả năng có thể xảy ra. Trong đó một khả năng xảy ra cao nhất đấy là Cái Bang rất có thể đang gặp nguy hiểm về tính mạng. Bởi nếu hai bên thông đồng thì kế hoạch sẽ rất hoàn mỹ. Không thể có chuyện một Tạ Quan Hồng giả xuất hiện bất thình lình như vậy được.

Còn chưa nói ba vị trưởng lão hôm đó sau khi thấy tên cái bang vô danh tiểu tốt ấy trong tay nắm giữ Tạ Quan Hồng thì một mực đuổi theo, không tiếp chiêu của Tả Hữu hộ pháp bốn người nọ nữa . Chuyện này càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Rất có thể ba người họ không biết chuyện!

Trưởng lão không biết chuyện, nhưng Bang Chủ thì chưa chắc đi!

Rất nhanh Đạo Lan đã dẫn theo Tả hộ pháp cải trang hẹn lão Bang Chủ đến một quán trà ven hồ để hàn huyên.

Và dĩ nhiên trong thư không thể nào thẳng thắn viết Đạo Lan - Đạo giáo chủ muốn gặp mặt được, nên đành phải viết thành hi vọng cố nhân tái kiến*

* Hi vọng cố nhân tái kiến : muốn gặp lại bạn cũ.

Lão Bang Chủ cũng chẳng phải người hẹp hòi, đọc xong thư cũng đồng ý đi gặp Đạo Lan. Chỉ là địa điểm cần thay đổi, là một quán trà trong một con hẻm nhỏ.

Nhìn lời hồi đáp trong thư y lắc đầu cười nhẹ, lão Bang Chủ quả nhiên càng già càng hồ đồ.

Cả hai sau khi bước vào trong quán liền tìm một góc ngồi xuống nói chuyện vài câu.

Vì quán mở trong hẻm nhỏ nên sinh ý trong quán không tốt cho lắm nhưng bất quá đây chỉ là vẻ bề ngoài còn bên trong, không nói cũng biết đây là loại kinh doanh gì.

Đám nam nhân oanh oanh yến yến, đi vụng trộm thì làm gì có chuyện công khai nên mở trong hẻm nhỏ thế này , cũng là điều đương nhiên.

Đạo Lan nói vài lời khách sáo trước sau đó vào thẳng vấn đề

" Vốn dĩ Đạo mỗ đến đây cũng là muốn lão Bang Chủ tìm giúp ta một vị bằng hữu mất tích đã lâu, vị bằng hữu này đối với ta vô cùng quan trọng. Mà ta lại nghe nói người của Cái Bang trong một lần vô tình đã gặp qua, không biết..."

" Đạo giáo chủ ở đâu nghe được chuyện đó? Thật là thất thiệt đi! Ăn mặc rách rưới chưa chắc là người của cái bang, ăn mặc đẹp đẽ chưa chắc là con nhà quyền quý. Nếu Đạo giáo chủ "

" Ta còn chưa nói là vị bằng hữu nào, mà lão Bang Chủ đã kích động như vậy, phải chăng việc Cái Bang phái đột nhập vào Đồng Linh giáo, nhân cơ hội Tạ giáo chủ đại thương mà bắt người uy hiếp là thật?"

Lão giáo chủ nghe trong câu này thì nheo mắt lại đanh giọng :" Đạo giáo chủ đừng ăn nói linh tinh. Lão đây già rồi có hồ đồ đến mấy cũng không thể làm ra chuyện mất đạo đức như thế được. Còn chưa nói các đời Cái Bang ta đều coi trọng nhất là danh tiếng, một chuyện lớn như vậy ngươi nghĩ lão già ta đây sẽ nguyện đánh đổi danh tiếng mấy đời Cái Bang vì chuyện này? Mà bắt hắn lại thì ta có lợi ích gì ? Uy hiếp giáo phái các ngươi? Thật vớ vẩn! Mặc dù biết trên giang hồ hai giáo các ngươi kết liên giáo, làm gì không tách rời nhưng để lên chức minh chủ võ lâm đâu phải cứ giết kẻ mạnh mà được? Kẻ trước mạnh một thì kẻ sau mạnh mười. Giang hồ thế cục xoay vần vốn dĩ là điều không thể đoán trước. Lão bang chủ ta đây lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, nguyên tắc này không thể không biết càng không thể không hiểu. Nên Đạo giáo chủ cần cẩn thận trước những lời nói ra của mình. Tránh cho giang hồ đồn thổi không hay về Cái Bang phái ta."

Đạo Lan nhìn lão Bang Chủ căng thẳng trước mặt, nói một tràng dài đạo lý thì y cười lớn.

Nụ cười này lớn đến mức thu hút toàn bộ người trong quán, tiểu nhị đang làm việc cũng phải dừng lại nhìn y một cái, xác nhận y không làm sao với quay người tiếp tục làm việc.

Lão Bang Chủ nhìn khuôn mặt mỹ mạo đang nở nụ cười trước mặt đột nhiên thấy chột dạ, lớn tiếng hỏi y :" Ngươi.... Ngươi cười cái gì ?"

Đạo Lan nhìn lão, ánh mắt vô cùng mị hoặc tay phe phẩy chiếc quạt đáp :" Ta thì không nghĩ như thế. Thế cục xoay vần, mấy đời danh tiếng của Cái Bang phái đúng là bị một kẻ hồ đồ mà tan nát. Cái mật đạo trong tiền thính của ông, càng nghĩ càng thấy thú vị, bên trong ngoài vàng bạc châu báu thì mấy quyển bí kíp võ công thực sự làm ta hứng thú. Chỉ là ta hơi mất hứng một chút, người ta cần lại không ở đó. Nhưng không sao ta thấy mạng của lão chôn ở nơi đó cũng không tệ. Làm bạn với một con cáo mà cứ nghĩ đang chơi với chó. Ta càng nghĩ càng không hiểu lão đây đang nghĩ cái gì ?"

" Ngươi.... Ngươi... "

" Không cần " ngươi". Ở đây vốn dĩ đã rất nhiều ngươi rồi. Ra đây đi !"

Một câu hô lớn của y đã đánh động tất cả các kẻ đang rình rập ngoài cửa.

Bọn chúng tất cả đeo mặt nạ đen, tay cầm chủy thủ, ánh mắt sắc lạnh mà hướng y tấn công.

Y lắc đầu, quả nhiên tuổi trẻ háo thắng!
-------
23/11/2021


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Đều Bị Hoàng Đế Ca Ca Thao