Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



“Tất cả mọi thứ của tỳ thiếp đều nhờ Vương gia ban tặng, tất nhiên phải đặt Vương gia lên đầu.

Tỳ thiếp có được phúc phận hầu hạ Vương gia đã vô cùng thỏa mãn.”
“Cần gì phải tự coi nhẹ mình đến thế.” Hắn vuốt ve gương mặt mịn màng này, vô cùng hưởng thụ lời nịnh hót của nàng.

Không phải hắn không biết nàng đang lấy lòng mình, nhưng hắn không để bụng.

Nữ nhân trong Vương phủ này, có ai mà không cố ý nịnh bợ lấy lòng hắn?
Duệ Vương dắt tay Giang Cẩm Tâm, dẫn nàng về Thanh Phong đài.
Làm chuyện ấy giữa ban ngày thì quả thực là hoang đường, nhưng lúc ở ngoài, Duệ Vương đã phải hành sự cẩn thận từng li từng tí, bây giờ trở về địa bàn của mình, cần gì phải bận tâm khuôn phép lễ nghĩa.
Duệ Vương cũng không rõ mình suy nghĩ gì.

Nhắc đến nữ tử xinh đẹp, hắn chưa bao giờ thiếu, cá tính có Cao Trắc phi, dịu dàng có Liễu Trắc phi, Vương phi tất nhiên cũng là người săn sóc thể thiếp, lẽ ra hắn không nên gấp gáp đến thế.

Nhưng dường như trên người nữ nhân này có sức hấp dẫn nào đó mà người khác không có, thân thể của nàng mềm mại thơm tho, tiếng rên của nàng khi đắm chìm trong bể tình đều khiến hắn mê muội.
Hắn thích nhất là nhìn dáng vẻ nổi điên vì mình của nàng.
Nghĩ đến đây, hắn cắn lên cổ nàng.

Nàng khẽ “ưm” một tiếng, tiếng kêu quyến rũ khiến hắn suýt nữa nổi điên.
“Nàng quả thực là biết quyến rũ người khác từ nhỏ.” Hắn trầm thấp nói.
“Tỳ thiếp chỉ muốn quyến rũ Vương gia.” Nàng mỉm cười, đặt tay lên vai hắn.
Chuyện Giang Cẩm Tâm được Vương gia đưa đến Thanh Phong đài vào ban ngày ban mặt nhanh chóng lan truyền khắp Vương phủ.

Cao Trắc phi nổi điên trong viện của mình, sau đó đập phá rất nhiều đồ đạc, đám nha hoàn tiến vào phòng khuyên nhủ đều bị nàng ta đuổi ra ngoài.
Còn Giang Ngọc Thục, sau khi biết chuyện này lại lập tức cười thành tiếng.

Mặc dù trong lòng bực bội, nhưng hiển nhiên Cao Trắc phi tức giận hơn nàng ta nhiều, cho nên lần này nàng ta vẫn thắng.

Chí ít mặt ngoài, Giang Cẩm Tâm là người của mình.
Sau một hồi tham hoan, Duệ Vương thực tủy tri vị, tiếp tục quấn lấy nàng đến sáng hôm sau.
Sáng sớm, Giang Cẩm Tâm hầu hạ Duệ Vương mặc y phục vào triều.

Nàng định nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng, thấy vậy, Duệ Vương thản nhiên nói: “Có gì muốn nói thì nói đi, tránh cho lát nữa bổn vương rời đi, nàng muốn nói cũng không có cơ hội.”
Nghe vậy, Giang Cẩm Tâm nói ngay: “Tỳ thiếp muốn xin Vương gia cuốn Hà Sơn Du Ký lần trước.”
Hắn khẽ thở dài: “Bổn vương còn tưởng là chuyện gì to tát, một cuốn sách mà thôi, lấy đi.”
Sau khi tiễn bước Vương gia, Liên Dung nhíu mày tiến lên, hỏi: “Chủ tử, tại sao ngài không nói cho Vương gia biết sau mỗi lần thị tẩm, ngài đều phải đến Tê Loan viện chịu khổ?”
Nhìn bóng lưng Duệ Vương hoàn toàn đi xa, Giang Cẩm Tâm xoay người vào phòng, nụ cười biến mất.
“Đây chỉ là vết thương nhỏ, cho dù Vương gia biết thì cũng chỉ trách cứ nàng ta mấy câu mà thôi.” Nàng thản nhiên nói.
Chuyện này phải để Vương gia đích thân phát hiện, vậy thì mới có thể khiến Vương phi thu liễm.

Nếu là mình tố cáo thì lần sau mình sẽ chịu khổ nghiêm trọng hơn mà thôi.
Nàng giơ tay lên ngắm nhìn những ngón tay mịn màng của mình.

Sau mấy ngày yên ổn, tay của nàng đã không còn đau nữa.
Hơn nửa tháng trời không cần làm việc, tay của nàng trở nên trắng nõn hơn một chút.

Sắc đẹp là vốn liếng của mình, nàng phải tận dụng triệt để mới được.
Sau khi trở về chỗ ở của mình, Giang Cẩm Tâm ra lệnh cho Liên Dung: “Lấy kim chỉ đến đây, ta làm mấy món đồ thêu.”


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không