Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



Tranh thủ có thời gian rảnh, tay không bị thương, nàng phải thêu nhiều một chút, đến tối chỉ sợ còn phải đến Tê Loan viện.
Bây giờ nàng không có tiền, chỉ có thể dựa vào đồ thêu mang ra ngoài bán kiếm ít tiền.

Tuy rằng sống ở Vương phủ không cần lo cơm ăn áo mặc, cũng không có chỗ cần dùng tiền, nhưng mẫu thân và tiểu đệ lại thiếu thốn tiền bạc, bây giờ đã sắp vào mùa đông, chắc chắn phu nhân sẽ không mua sắm y phục mùa đông và chăn nệm cho họ.
Hồi còn ở Hầu phủ, nàng có thể lén lút kiếm tiền để tự chuẩn bị.

Bây giờ nàng ở trong Vương phủ không thể ra ngoài, đôi mắt của mẫu thân lại mù lòa, chỉ sợ cuộc sống vất vả hơn.
Liên Dung mang đồ vật đến cho nàng.
Làm suốt một buổi sáng, thêu được mấy kiểu hoa văn, Giang Cẩm Tâm đang thắc mắc sao lần này Giang Ngọc Thục chưa sai người đến đây gọi mình, sau đó bỗng nghe thấy tiếng ngăn cản của Liên Dung.
Liên Dung bị đẩy ngã xuống đất, rên rỉ một tiếng.

Giang Cẩm Tâm đứng dậy nhìn ra ngoài, sau đó thấy Cao Trắc phi hùng hổ tiến vào, giơ tay tát nàng một cái.
“Tiểu tiện nhân, mặt mũi cứ như hồ mị tử, mấy ngày trước ta thấy ngươi đã biết ngươi không phải là thứ an phận, không ngờ ngươi càng ngày càng to gan, dám đòi Vương gia ban thưởng theo phân lệ của ta! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng mặc bộ xiêm y này?”
Dứt lời, nàng ta lạnh giọng ra lệnh cho bà tử bên cạnh mình: “Lột xiêm y của nàng ta ra cho ta, đốt cháy!”
Mấy bà tử lập tức tiến lên.

Liên Dung chạy lên trước chặn đường, ôm chặt Cẩm Tâm kêu to: “Đây là Vương gia đặc biệt ban thưởng cho chủ tử của chúng ta! Nếu các ngươi dám cởi, Vương gia nhất định sẽ trừng phạt các ngươi!”
Mấy bà tử lập tức dừng bước, quay sang nhìn Cao Trắc phi, không biết có nên tiếp tục hay không.
“Lột ra cho ta! Nếu Vương gia trách tội, ta sẽ gánh vác!” Cao Trắc phi lạnh giọng ra lệnh.
Mấy bà tử tiến lên, bắt đầu xé quần áo của Cẩm Tâm.

Cẩm Tâm níu chặt vạt áo, ngước mắt giận dữ nhìn Cao Trắc phi.
Thấy thế, Cao Trắc phi tiến lên tát nàng một cái: “Còn dám trừng ta hả? Ngươi dám trừng ta thêm một cái, ta sẽ rạch mặt ngươi!”
Cao Trắc phi đã nói vậy, tất nhiên cũng dám làm thật.
Cuối cùng, xiêm y trên người Giang Cẩm Tâm vẫn bị mấy bà tử lột ra, chỉ còn lại áo lót trong.

Thúy Phương trai, Thính Vũ các, Linh Lung các gần đây là nơi ở của đám thị thiếp thông phòng, tất cả đều tụ tập trước cửa xem trận cãi vã nơi này, một đám đầy mặt xem kịch vui, thậm chí là hả lòng hả dạ nhìn Giang Cẩm Tâm bị Cao Trắc phi sỉ nhục.
“Chủ tử, trong này vẫn còn, đều là chất liệu và đồ trang sức thượng hạng.” Mấy bà tử lại lục soát được xiêm y trong phòng Giang Cẩm Tâm, bày ra trước mặt Cao Trắc phi.
Cao Trắc phi hừ lạnh, ánh mắt ghét bỏ: “Ném trong sân đốt cháy! Đống trang sức kia phân phát cho đám thông phòng thị thiếp, mỗi người đều có phần, để các nàng cũng dính chút mùi lẳng lơ của nàng ta, khiến Vương gia sủng hạnh các nàng nhiều một chút.”
Nói đoạn, nàng ta che miệng bật cười, đám tỳ nữ chung quanh nàng ta cũng cười ầm lên.
Khi trang sức được phân phát cho đám thị thiếp kia, các nàng còn không dám nhận, nhưng thấy trang sức này đều là đồ tốt nên thật sự không nhịn được.

Sau khi một người vươn tay lấy một món, những người còn lại đều lần lượt xông lên cướp đoạt.
Cảnh tượng ấy khiến Cao Trắc phi vui vẻ cười to hơn.
Trong sân lửa cháy lớn, tất cả những thứ bị đốt đều là đồ vật của Cẩm Tâm, ngay cả đồ thêu mà nàng thêu suốt mấy ngày nay cũng bị ném vào đống lửa.
Cẩm Tâm mặt không cảm xúc nhìn ngọn lửa dâng cao, nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt.
Trước kia ở Hầu phủ, dù vất vả khổ cực đến mấy, nàng cũng chưa bao giờ bị kẻ khác cởi sạch xiêm y sỉ nhục trước mắt bao người như thế này.

Sự nhục nhã hôm nay, nàng nhớ kỹ.


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không