Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



Khi đoàn người Cao Trắc phi tận hứng, cuối cùng cũng buông tha cho Cẩm Tâm.
Mọi người đều đứng trước cửa nhà mình, không ai dám tiến lên an ủi.
Các nàng sao có thể thật sự tiến lên an ủi Cẩm Tâm chứ? Là Cao Trắc phi muốn cho nàng một bài học, với địa vị của Cao Trắc phi, ngay cả Vương phi cũng không dám đắc tội, sao các nàng dám trêu chọc nàng ta?
Hơn nữa, quả thực Giang Cẩm Tâm không tự biết thân biết phận, vừa vào phủ đã dám huênh hoang đến thế, chẳng những ôm Vương gia vào ban ngày mà còn dám khiêu khích Cao Trắc phi, chẳng phải là tìm chết hay sao?
“Chủ tử, ngài không sao chứ? Ngài yên tâm, Vương gia nhất định sẽ làm chủ cho ngài, ngài đừng đau buồn quá.” Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, Liên Dung nhất thời đau lòng không thôi.
Cẩm Tâm thở hắt ra một hơi, nhìn về phía đám người đang xem kịch vui bên kia, chải chuốt lại cảm xúc của mình, sửa sang lại tâm trạng rồi hít thở sâu, nói: “Ta không sao.

Liên Dung, ngươi xem thử còn dư lại thứ gì, lấy về mấy món kim chỉ cho ta.”
Liên Dung ngây người, không ngờ nàng sẽ cố chấp với kim chỉ đến thế.

Nhưng nàng ấy cũng biết nỗi khó xử của Cẩm Tâm nên vội vàng lục lọi đống đồ còn lại, may mà chưa bị cháy hết, quần áo hầu như đều bị đốt cháy, nhưng đồ thêu chưa cháy hết.
Nhìn mấy món đồ này, Cẩm Tâm thở phào nhẹ nhõm, ôm vào lòng: “May quá.”
Thấy nàng như vậy, Liên Dung thật sự đau lòng.
Lúc này, bên phía Tê Loan viện nhận được tin Cao Trắc phi đại náo Mai Hương cư, nhất thời nở nụ cười.
“Cao Vân Uyển này dám sỉ nhục Giang Cẩm Tâm đến nhường ấy, Vương gia trở về, sao có thể tha cho nàng ta?”
Nhưng ngẫm lại, Giang Ngọc Thục lại cảm thấy chưa hẳn đã vậy.

Hiện giờ ca ca của Cao Vân Uyển chính là Phiêu Kị Tướng quân tứ phẩm, Cao gia cũng nắm giữ binh quyền, Cao Minh Diệu lại là cánh tay phải đắc lực của Vương gia, Vương gia sẽ không vì một thị thiếp mà khó xử Cao Vân Uyển.
“Mời Giang Cẩm Tâm đến đây.” Giang Ngọc Thục bỗng nói.
Cẩm Tâm đang dọn dẹp tàn cục thì nhận được mệnh lệnh của Tê Loan viện.

Liên Dung lo lắng nàng, bèn nói: “Chủ tử, nếu ngài không muốn đi thì cứ từ chối cũng được.

Hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như thế này, chắc hẳn Vương phi sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho ngài đâu.”
Cẩm Tâm thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ lên má mình để nụ cười của mình không đến nỗi cứng đờ, nói với Liên Dung: “Trang điểm cho ta đi.”
Liên Dung không biết cảnh ngộ thật của nàng.

Mẫu thân và tiểu đệ của nàng đều nằm trong tay Vương phi, bất cứ thời điểm nào, chỉ cần nàng ta gọi nàng thì nàng không thể từ chối.
Liên Dung thở dài, không khỏi tức giận vì dáng vẻ không có cốt khí của nàng, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.
Mình sức đơn lực bạc, không thể giúp được gì cho nàng.

Lúc trước, nàng ấy cũng chỉ là nha hoàn thô sử vẩy nước quét nhà ngoài sân của Vương gia, nàng ấy hoàn toàn không có tư cách gì, muốn giúp nàng cũng không có phương pháp nào hay.
Cẩm Tâm lại không bi quan đến thế, nàng phải chờ một cơ hội.
Khi Cẩm Tâm đến Tê Loan viện, Giang Ngọc Thục lại không lạnh mặt với mình mà thái độ trở nên khác thường, mỉm cười ôn hòa nhìn nàng, nói với nàng: “Muội muội, ngươi đứng xa như thế làm gì? Lại gần một chút.”
Cẩm Tâm đành phải tiến về phía trước, quỳ xuống hành lễ: “Xin thỉnh an Vương phi.”
“Ngươi rất hiểu lễ nghĩa, hiểu đại thế, lại biết rõ bổn phận của mình.

Trước kia ta quá hà khắc với ngươi là vì sợ tính nết của ngươi trở nên kiêu căng, mới nhắc nhở ngươi mỗi thời mỗi khắc.

Nay ta cũng đã thấy rõ, ngươi quả thực là một đứa an phận thủ thường.”


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không