Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



Thức ăn, xiêm y, chỗ ở, đi lại đều được phân chia dựa theo phẩm giai.
Đa số phủ đệ, phẩm giai từ Thứ phi trở nên không sống dựa vào bạc nguyệt lệ, xiêm y cũng vậy, đều có tài sản riêng của mình, cũng chỉ có thiếp thị thông phòng mới sống qua ngày dựa vào phân lệ của mình, đôi khi còn bị Nội vụ xử ăn bớt, các nàng cũng khổ mà không nói nên lời.
Người không được sủng ái, ở chỗ nào cũng chỉ thuộc tầng lớp dưới đáy.
Nửa năm bạc nguyệt lệ của Trắc phi là 90 lượng bạc.
Khi Kiều Nhi dẫn người đến Uyển Nguyệt cư, người hầu hai bên suýt nữa đánh nhau, thậm chí Cao Trắc phi còn dám ra tay đánh Kiều Nhi, hai bên gây ra động tĩnh không nhỏ.
Cao Trắc phi tuyên bố để Vương phi đích thân đến đây mà lấy, nếu không, nàng ta sẽ không tuân theo trừng phạt này.
Nhìn gò má bị đánh sưng vù của Kiều Nhi, Giang Ngọc Thục vỗ bàn, cắn răng nói: “Khá khen cho Cao Vân Uyển, trước giờ nàng ta đã không phục sự quản giáo của bổn phi, hôm nay còn dám đánh người của bổn phi, đúng là làm phản!”
Nói đoạn, nàng ta dẫn người hầu hùng hổ kéo đến Uyển Nguyệt cư.
Cao Trắc phi ngồi trên ghế thái phi, vẻ mặt khinh miệt nhìn Giang Ngọc Thục được người hầu dìu đến đây, nhất thời âm dương quái khí lên tiếng: “Ái chà chà, Vương phi không ở trong viện của mình an thai mà chạy đến chỗ thiếp thân để đích thân xử phạt thiếp thân, chắc ngài chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi nhỉ?”
Ánh mắt Giang Ngọc Thục sắc bén, không để ý đến Cao Trắc phi mà ngồi xuống ghế do hạ nhân bưng đến, lạnh giọng nói với người hầu bên cạnh: “Ra tay đi.”
Sau đó, những ngày này nhanh chóng tiến vào buồng trong tìm kiếm đồ vật, tìm được một ít vải vóc sa tanh thượng hạng và một hộp trang sức bưng ra ngoài.
Sắc mặt Cao Trắc phi bất chợt thay đổi, cả giận nói: “Giang Ngọc Thục, ngươi định làm gì? Chẳng phải là muốn trừ bạc nguyệt lệ của ta sao? Ngươi cứ trừ là được, dựa vào đâu mà đụng vào đồ đạc của ta?”
“Vương gia ra lệnh cho ngươi bồi thường ngang giá cho Giang Cẩm Tâm.

Những thứ ngươi đã từng dùng, người khác không thèm đâu, mấy cuộn vải này để đền bù cho nàng ta vậy.” Giang Ngọc Thục thản nhiên trả lời, vẻ mặt lại tràn đầy hả dạ.
Cao Trắc phi cắn răng, đang định ngăn cản, lại bị người của Giang Ngọc Thục chặn đường.
Chờ đến khi dọn dẹp đồ vật xong, Giang Ngọc Thục mới chậm rãi đứng dậy, đắc ý nhìn nàng ta: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.

Nhìn dáng vẻ này của ngươi, trong lòng ta thật sự vui sướng.”
“Ngươi đắc ý cái gì? Chẳng phải chỉ là một ít vật ngoài thân thôi sao? Ta không thiếu mấy thứ đó! Ngược lại là ngươi, dẫn sói vào nhà, chắc ngươi cũng không dễ chịu đâu nhỉ?” Cao Trắc phi hừ lạnh, nói.
“Chuyện này không cần muội muội bận tâm.

Phải rồi, Vương gia còn bảo ta mời một giáo tập ma ma vào phủ để dạy ngươi cách làm một Trắc phi đủ tư cách, miễn cho sau này ngươi ra ngoài khiến Vương gia mất mặt.”
Nói xong, Giang Ngọc Thục vui sướng dẫn người của mình rời đi.
Kể từ khi Cao Trắc phi vào phủ, đây là lần đầu tiên nàng ta vui sướng đến thế.

Cho dù mình mang thai, Vương gia cũng chỉ khách sáo với mình, nhưng vẫn thường xuyên đến Uyển Nguyệt cư.

Bây giờ Vương gia lại ra lệnh trừng phạt Cao Trắc phi, khỏi phải nói Giang Ngọc Thục hả lòng hả dạ cỡ nào.
“Kiều Nhi, sai người đưa hết những thứ này đến Mai Hương cư.” Giang Ngọc Thục cười nói.
Nghe vậy, Kiều Nhi lại cảm thấy khó chịu: “Vương phi, cho nàng ta ít tiền bạc là được, nàng ta đâu có xứng với những thứ tốt này.”


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không