Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



Giang Ngọc Thục nhíu mày liếc nàng ta, không vui nói: “Ngươi biết cái gì? Mấy thứ này chỉ là chút tiền bạc, không đáng là bao, nhưng nếu đưa hết cho nàng ta thì sẽ khiến Cao Vân Uyển ghê tởm.

Cao Vân Uyển muốn hận thì hãy hận Giang Cẩm Tâm.”
Lời này khiến ánh mắt Kiều Nhi sáng lên.

Nàng ta cười cong đôi mắt, đáp một tiếng “Vâng”.
Đồ vật rực rỡ đủ loại, tất cả đều được đưa vào Mai Hương cư, có cả nén bạc được sắp xếp ngay ngắn đặt trên bàn của Giang Cẩm Tâm.
Nhìn những món đồ này, Giang Cẩm Tâm cười lạnh trong lòng.
Giang Ngọc Thục làm ra động tĩnh lớn cỡ này, khiến Cao Trắc phi mất hết thể diện từ trong ra ngoài, còn mang một đống thứ tốt đến đây, rõ ràng là định gắp lửa bỏ sang bên này.
Có điều, suy cho cùng thì nàng và Cao Trắc phi vốn đã như nước với lửa.

Mấy món đồ này, nàng sợ gì mà không nhận?
Nàng cầm một nén bạc, đưa cho Liên Dung: “Đi theo ta, ngươi chịu khổ rồi.

Đây là thưởng cho ngươi.”
Nghe vậy, Liên Dung kinh hãi quỳ xuống: “Nô tỳ không dám nghĩ vậy.

Được đi theo chủ tử đã là phúc khí của nô tỳ.”
“Ngươi đứng dậy nói chuyện đi, đừng hở tí là quỳ xuống.” Nàng kéo Liên Dung đứng dậy, lần đầu tiên nói chuyện với nàng ấy bằng giọng điệu nghiêm khắc này.
Liên Dung đành phải đứng dậy.
“Trong Vương phủ này, ta không có ai để dựa dẫm, cũng không có người nào thân thiết, ngươi là người duy nhất cùng ta nương tựa lẫn nhau.

Trước kia ta làm nô tỳ cho người khác cũng không muốn quỳ, nhưng vì sinh tồn mà không thể không thỏa hiệp.

Ta không muốn khắt khe ngươi, cũng như đối xử tử tế với chính mình vậy, ngươi có hiểu không?”
Nghe vậy, Liên Dung cảm động rơi nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Nô tỳ đã hiểu, sau này nô tỳ nhất định sẽ phụng dưỡng chủ tử toàn tâm toàn ý, sẽ không có tâm tư khác.”
Nghe vậy, Cẩm Tâm cười nói: “Vậy thì ngươi phải nhớ câu nói hôm nay đấy nhé.”
Giờ phút này, trái tim của hai chủ tớ mới thật sự đến gần nhau.
Mấy món đồ này, Cẩm Tâm đều có thể tự xử lý, Vương gia cũng đã đồng ý cho nàng hồi phủ, nhưng phải chờ Vương phi khởi hành thì nàng mới được đi theo nàng ta về nhà.
Nàng chỉ là một thị thiếp, phân vị thấp, lại xuất thân từ Tề Viễn Hầu phủ, nếu nàng về phủ một mình sẽ khiến người khác xoi mói tình cảm giữa Vương gia và Vương phi, nhưng Giang Ngọc Thục trở về, nàng đi theo nàng ta thì sẽ không bị người khác phê phán.
Sáng sớm, nàng chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, chỉ chờ bên phía Vương phi ra lệnh khởi hành.
Tâm trạng của Giang Ngọc Thục đang vui nên tất nhiên là cho phép Cẩm Tâm ngồi xe ngựa trở về.

Thấy Cẩm Tâm mang theo một đống đồ vật, toàn là những thứ mà mình vơ vét được từ chỗ Cao Trắc phi, lại nghĩ đến những thứ này sẽ được mặc trên người hai mẹ con tiện phụ kia, nàng ta lại cảm thấy buồn cười.
Đến cổng Hầu phủ, phu thê Tề Viễn Hầu đã đứng chờ trước cổng đích thân nghênh đón, nhìn Giang Ngọc Thục xuống xe, Giang phu nhân hoan hỷ tiến lên, rõ ràng bụng của Giang Ngọc Thục vẫn phẳng lì mà lại bước đi như thể bụng to lắm rồi, còn cần người hầu đỡ hai bên.
Giang phu nhân hớn hở tiến lên, nhìn cái bụng phẳng lì của nàng ta, vừa cẩn thận vừa vui sướng nói: “Con đi chậm chút, đừng làm tổn thương tiểu hoàng tôn của chúng ta.”
Suốt ba năm trời, Giang Ngọc Thục mới mang thai một lần, lại là đứa con đầu lòng của Duệ Vương, mấy thai nhi trước đều không thể tồn tại đến lúc sinh ra, trong cung ngoài cung đều vô cùng quan tâm cái thai này, đương nhiên Hầu phủ cũng phải chăm sóc cẩn thận.


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không