Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



Thấy Cẩm Tâm còn mặc trung y, hiển nhiên là mới rời giường rửa mặt, nước trên người mình đều là nước rửa mặt của Cẩm Tâm, Cao Trắc phi thoáng chốc nổi trận lôi đình, xông lên giơ chân đạp lên người Liên Dung khiến nàng ấy ngã lăn quay.
“Người đâu! Lôi thứ dám mạo phạm chủ tử này ra ngoài trượng tễ!” Cao Trắc phi lạnh lùng nói.
Cẩm Tâm vội vã xông lên che chở Liên Dung, nói: “Cao Trắc phi, mặc dù Liên Dung có sai, nhưng tội không đến nỗi phải chết.

Hơn nữa, rõ ràng là ngài đụng trúng nàng ấy, lỗi không phải do nàng ấy.”
Nghe vậy, Cao Trắc phi hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Cẩm Tâm: “Mới được sủng ái một tháng mà đã dám hô hào với ta.

Nước trên người ta chính là bằng chứng! Cho dù Vương gia trở về cũng không thể cứu nàng ta!”
Cao Trắc phi đã từng nhận được một bài học, nếu không thể đụng vào Cẩm Tâm thì đụng người bên cạnh nàng, cũng có thể trút giận.
Cẩm Tâm sao có thể mặc cho người ta lôi Liên Dung đi? Nàng đứng dậy, ôm chầm Liên Dung: “Cao Trắc phi, nơi này là Vương phủ, không phải Bá tước phủ, Liên Dung là người được Vương gia chỉ định để chăm sóc ta, ngài dám trượng tễ nàng ấy thì chẳng khác nào khiêu khích Vương gia, chẳng lẽ ngài muốn bị nhốt trong phòng tiếp tục học quy củ?”
Câu nói của nàng khiến Cao Trắc phi kiêng kỵ đôi chút.

Nàng ta hừ lạnh: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát, thế thì trượng trách hai mươi, nếu nàng ta còn sống thì ta sẽ tha cho nàng ta.”
Xử phạt này, cho dù Vương gia đến đây cũng không thể phản bác.
Trong viện vang lên tiếng gậy gỗ đánh vào da thịt, Liên Dung cứ nhìn chằm chằm vào Cao Trắc phi không chớp mắt, không hó hé một tiếng.
Mới đánh được mười gậy mà Liên Dung đã ngất xỉu.
Cẩm Tâm vội xông lên che chở Liên Dung, đẩy người hành hình ra ngoài rồi nhẹ nhàng gọi Liên Dung.

Liên Dung có cơ hội thở dốc, vội rặn ra một nụ cười, nhìn Cẩm Tâm: “Chủ tử, nô tỳ không sao, nô tỳ vẫn có thể chịu được.”
Sắc mặt nàng ấy tái nhợt, sao có thể chịu được? Nếu thật sự đánh tiếp cho xong hai mươi gậy thì dù không chết cũng sẽ tàn phế.
Cẩm Tâm chạy về phía trước, quỳ xuống van xin Cao Trắc phi: “Cao Trắc phi, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì nàng ấy sẽ chết mất.”
Cao Trắc phi đã thay một bộ xiêm y sáng màu, kêu hạ nhân bưng ghế bành rồi an vị đằng trước nhìn người hầu hành hình.

Bây giờ thấy Cẩm Tâm khép nép van xin trước mặt mình, trong lòng nàng ta vô cùng thống khoái.
Đánh chết thì không đến nỗi, nhưng phải đánh cho tàn phế.
“Nể tình ngươi ăn nói khép nép van xin ta, vậy thì ta miễn cho nàng ta năm gậy, đánh thêm năm gậy nữa coi như xong việc.” Nàng ta cười nói.
Sau đó, hai tên người hầu kia lại tiếp tục đánh hai gậy, Liên Dung lập tức hôn mê triệt để.
Thấy vậy, Cẩm Tâm vội nhào lên chặn trên người Liên Dung, cứ thế ăn một gậy lên thắt lưng, đau đến nỗi nàng hét lên một tiếng.
Cú đánh ngoài ý muốn này khiến hai tên gia đinh hoảng sợ, lập tức dừng tay.
Dám đánh ái thiếp của Vương gia, đám người này còn cần tay nữa không?
Thấy thế, Cao Trắc phi nhíu mày, ngồi thẳng lưng, nghi hoặc nhìn hành động của Cẩm Tâm: “Chẳng qua chỉ là một con nô tỳ hạ đẳng mà thôi.

Quả nhiên ngươi xuất thân đê tiện, thế mà lại chịu đòn thay đám nô tỳ hạ đẳng này.

Đã vậy thì cứ đánh cho xong mấy gậy còn lại đi.”
Lời nói của nàng ta khiến vẻ mặt của đám hạ nhân thay đổi, hai tên gia đinh kia lại không động thủ.


Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không