Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không



Giang Ngọc Thục lập tức vỗ bàn quát lên: “Cao Trắc phi, ngươi đang làm gì vậy hả?”
“Trần Thứ phi dĩ hạ phạm thượng, thiếp thân cũng chỉ răn dạy nàng ta một chút giúp tỷ tỷ mà thôi.
Cho dù ta phúc mỏng thì Vương gia cũng thương tiếc ta, chẳng qua chỉ cần chờ thêm một đoạn thời gian, ta sẽ mang thai tiếp.

Còn Trần Thứ phi thì không như vậy, vốn dĩ đã chẳng xinh đẹp gì cho cam, đã vậy còn ăn nói vụng về, chỉ sợ ban đêm Vương gia tỉnh dậy, thấy ngươi nằm bên cạnh sẽ nghĩ mình mơ thấy ác mộng ấy chứ.”
Dứt lời, nàng ta hung ác nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, sau đó xoay eo rời đi.
Trước khi rời đi, nàng ta còn cố ý nhìn chằm chằm vào Giang Cẩm Tâm trong chốc lát rồi mới bước ra ngoài.
Thao tác của Cao Trắc phi lập tức khiến bầu không khí trong phòng trở lên lạnh lẽo.
Giang Cẩm Tâm cụp mi nhìn xuống mặt đất, không nói một lời, đứng yên giữ khuôn phép, nghe Trần Thứ phi khóc nức nở.

Mọi người chung quanh cũng đều im lặng.
Giang Ngọc Thục thở dài, nói với Trần Thứ phi: “Cao Trắc phi đau đớn vì mất con, tâm trạng không vui, muội cần gì phải dùng chuyện này để kích thích muội ấy.”
Nói đoạn, nàng ta lại bảo Kiều Nhi: “Mang Hoan Nhan Cao đến đây cho Trần Thứ phi.”
Kiều Nhi lập tức đi lấy đồ vật, sau đó đưa tận tay Trần Thứ phi.

Thấy vậy, Trần Thứ phi vội quỳ xuống tạ ơn, trong lòng vô cùng biết ơn Vương phi, chỉ cảm thấy Vương phi quả nhiên là người ôn hòa nhất trong Vương phủ này.
“Chư vị tỷ muội cũng đừng so đo lời nói của Cao Trắc phi, Vương gia xưa nay vốn là người công bằng, sẽ không bạc đãi bất cứ vị tỷ muội nào.” Giang Ngọc Thục lại nói với mọi người.
“Cẩn tuân lời dạy của Vương phi.” Mọi người đứng dậy cúi chào.
“Dâng trà!” Vương phi nói, sau đó gọi mọi người ngồi xuống, đồng thời bưng ghế đến đây cho thị thiếp ngồi xuống uống trà.
“Cẩm Tâm, trà này thế nào?” Giang Ngọc Thục bỗng gọi thẳng tên nàng.
“Tỳ thiếp không hiểu trà, lại cảm thấy hương vị đậm đà, vào họng ngọt lành, mùi thơm lâu dài.” Nàng đứng dậy trả lời.
Giang Ngọc Thục cười ôn hòa, trách cứ: “Cứ ngồi đấy trả lời là được, cần gì phải đứng lên.

Chư vị tỷ muội chưa gặp Cẩm Tâm bao giờ phải không? Đây là con gái của nô tài nhà ta, dung nhan xinh đẹp nên được ban cho Vương gia, không ngờ Vương gia lại rất sủng ái muội ấy, mấy ngày nay nhờ muội ấy mới giúp Vương gia giải sầu.

Nếu mỗi người các ngươi đều được như muội ấy, có thể phân ưu giúp Vương gia thì ta sẽ không cần lo lắng quá nhiều.”
Giang Cẩm Tâm cố gượng cười, mặc cho mọi người đánh giá mình bằng đủ mọi ánh mắt.
Nàng biết ngay mà, Giang Ngọc Thục sao có khả năng chỉ đơn thuần mời mọi người uống trà, thì ra là muốn giới thiệu mình với mọi người, đẩy mình ra trước mặt để dẫn lửa thiêu thân.
Liễu Trắc phi nghiêm túc nhìn Giang Cẩm Tâm, ôn hòa cười nói: “Giang muội muội quả là tuyệt sắc, chẳng trách Vương gia yêu thương.

Nhưng xem muỗi của muội lại có phần giống Vương phi, chỉ sợ Vương gia thấy điểm giống nhau này nên mới sủng ái Giang muội muội đến thế.”
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Ngọc Thục hơi bất mãn, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ ôn hòa: “Chắc vậy.

Tuy rằng thân phận của ngươi thấp hèn, nhưng nếu nay ngươi đã là thị thiếp của Vương gia thì chớ vì thân phận của mình mà xem nhẹ bản thân, hiểu chưa?”
Lời nói của Giang Ngọc Thục ẩn chứa hai ý, thứ nhất là chấp nhận chuyện Vương gia sủng hạnh Giang Cẩm Tâm vì nàng giống mình, thứ hai là nhắc nhở Cẩm Tâm đừng quên nàng vào Vương phủ bằng cách nào.



Nhấn để mở bình luận

Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không