Mộng Xuân Nph Ntr



Vào mùa thu, học viện mang khí thế hừng hực tổ chức đại hội thể thao.Lily ở trong ban cán sự nên bắt buộc phải đăng ký tham gia vào cuộc thi nhảy xa, chạy nước rút và tiếp sức.

Mỗi ngày sau giờ học phải mất rất thêm nhiều thời gian để luyện tập, lúc trở về thì đã kiệt sức và ngủ thiếp đi.

May mắn là sau khi Kylo viết những ký hiệu cổ ấy, cô đã không nằm mơ nữa.Phu nhân Tasha, giáo viên chủ nhiệm của lớp cho biết, tuy cô không giỏi thể thao nhưng điều quan trọng nhất là phải tham gia mọi hoạt động để làm gương cho các bạn học khác.Bạn cùng lớp trong đội tập chạy nước rút nói với cô: “Thực ra cậu có thể từ chối.

Cán sự môn văn đã từ chối rồi, cậu ta nói mình mắc bệnh tim bẩm sinh.

Ai biết cậu ta có nói thật hay không chứ?”“Tớ cũng từ chối, nhưng tớ nói không lại phu nhân Tasha.” Lily ảo não nói.Bạn cùng lớp đi tới giúp cô ấn chân giãn cơ.“Đôi khi phải cứng rắn hơn một chút.”Lily rất đồng ý.Chỉ là cô chưa đủ cứng rắn, trong mọi việc cô luôn muốn nhường nhịn và rút lui, do đó mới luôn bị nguời khác bắt nạt.“Tớ không có gia thế gì.” Lily nói với bạn cùng lớp.“Có phải vì cậu ở tầng lớp bình dân không?”“Đúng vậy.” Lily nói thêm: “Hơn nữa tớ thực sự không có gì nổi bật cả.”Bạn cùng lớp suy nghĩ hồi lâu: “Thành tích môn lịch sử của cậu không tệ.”“Tớ là lớp trưởng, thầy Clearlab sẽ có yêu cầu khác với tớ.”Lily đổi chỗ với cô ấy, bắt đầu giúp cô ấy ép chân.Bạn cùng lớp an ủi cô: “Không sao đâu, ba người chúng ta đều rất giỏi, chắc chắn có thể giành được huy chương trong cuộc thi chạy tiếp sức này”.“Cảm ơn.” Lily thở dài: “Cậu không chê tớ cản đường là tốt rồi.”“Chỉ là đại hội thể thao mà thôi.” Đối phương nhún vai: “Cậu đừng ép mình quá.

Lần sau gặp phải chuyện không muốn làm thì nhất định phải từ chối đấy.”Tâm trạng của Lily đã được thả lỏng.Kể từ khi Kylo viết “ký hiệu” đó trên lưỡi cô, thì những giấc mơ đã hoàn toàn biến mất.

Cuộc sống của cô bình thường đến mức không thể bình thường hơn, mỗi ngày đều đi học, ăn uống và tham gia những môn học tự chọn mà mình cảm thấy hứng thú.Cô cũng quan sát cái “ký hiệu” kia.Nó có màu hồng và trắng, không khác nhiều so với màu của lưỡi, rất kín đáo, hơn nữa cũng không thể thấy rõ trên đó viết gì.Chuyện này rất thần kỳ.Cô cảm thấy không phải ai cũng có thể viết cổ ngữ và khiến chúng hoạt động được.

Nếu không thì chiếc máy in sách giáo khoa “Cổ ngữ” hẳn phải là thứ mạnh nhất trên thế giới..


Nhấn để mở bình luận

Mộng Xuân Nph Ntr